Nỗi niềm tháng Tư của một người c̣n trong nước

Tháng Tư lại về

Mỗi năm cứ dạo tháng Tư về
Là mỗi lần đau lại tái tê
Lặng lẽ âm thầm hoài cố quốc
Thương người tử sĩ khắp sơn khê

Tháng Tư! Quốc hận ! Máu tràn sông
Kẻ chết người thương đă ngập đồng
Cờ đỏ rợp trớ màu tang tóc
Sao vàng che khuất những thương vong



Tháng Tư ngậm ngùi

Tháng Tư bao nỗi ngậm ngùi.
Tháng Tư chôn chặt niềm vui cơi ḷng.
Tháng Tư nhiều nỗi long đong.
Tháng Tư về thấy nỗi ḷng quạnh hiu.

Đời đưa nắng sớm mưa chiều.
Tháng Tư lỡ cuộc với nhiều đau thương.
Tháng Tư bao nỗi đoạn trường.
Tháng Tư, từ đó tha hương xứ người.

Kể từ vắng bóng nhau cười.
Tháng Tư với những ngậm ngùi chia xa.
Tháng Tư c̣n măi trong ta.
Những đau thương, chẳng phôi pha với đời.



Tháng Tư buồn

Tháng Tư trời đất thật buồn
Như gịng đời đó chia nguồn bể dâu
Tháng Tư sao vẫn đến mau
Vết thương mưng mủ, vết đau chưa lành!

Tháng Tư máu đổ lệ hoà
Nhà tan cửa nát, lá hoa ngậm ngùi
Dường như tất cả chôn vùi
Tự do khép cửa, ngày vui phai tàn

Tháng Tư người chết hai lần
Nghiă trang tàn phá, mộ phần tan hoang
Tháng Tư người sống lang thang
Kẻ đi người ở đoạn trường chia ly

Tháng Tư, em ghét Tháng Tư
Ghét luôn cờ đỏ nh́n như máu đào
Ghét luôn nón cối liềm dao
Dép râu dẵm nát cả bầu trời mơ

Tháng Tư này em có c̣n ra biển
Ngồi lặng nghe tiếng biển hát vọng về
Để em ch́m trong nửa tỉnh nửa mê
Nỗi buồn xa quê sống đời viễn xứ

Tháng Tư này, xin nối ḍng thế hệ
Ḿnh hẹn nhau một buổi chúng ta về
Chim lạc bầy sẽ đậu giữa đất quê
Để em khỏi tháng Tư buồn… Nh́n biển.

Có lời thật từ nguồn sông nước
Có tiếng buồn bật khóc từ tim
Những lời tịch lặng chung, riêng
Đau bừng tâm khảm nỗi niềm tháng tư…


CT