Page 18 of 20 FirstFirst ... 814151617181920 LastLast
Results 171 to 180 of 192

Thread: Hội Luận Truyền Thông với Blogger Điếu Cày, Nguyễn Văn Hải

  1. #171
    Member Pleiku's Avatar
    Join Date
    03-07-2011
    Posts
    1,432
    Quote Originally Posted by XeOm View Post
    H́!h́! có một số người tôi biết, lúc nào cũng vỗ ngực: tôi rành VC lắm, mắt lúc nào cũng lấm lét, đa nghi: coi chừng thằng này, thằng kia một là VC, hai là Ḥa Hợp Ḥa Giải, ba là thâm thụt quỹ tiền bạc

    Tao đă bị gạt một lần và nhất quyết khg có lần thứ 2. Phải coi chừng !!!

    Thôi nằm trùm mền, lâu lâu gơ phím là chắc nhất

    Khg thằng nào gạt được ông

    :-))
    Hi ! Hi ! …Theo thống kê th́ Vẹm bây giờ có đến 200 người Siêu Giàu từ 30 triệu đến nhiều tỷ USD.
    http://kinhdoanh.vnexpress.net/tin-t...u-3111431.html
    Vậy th́ nghề XeOm sao có thể bằng được nghề VcOm phải không….

    Trong market cũng như trong đời sống Cung và Cầu lúc nào lại chẳng đi đôi với nhau. VC bây giờ đâu phải như hồi 75 chỉ có trên th́ nón cối dưới th́ dép râu, mà bây giờ bọn nó là siêu giàu đó nghe. Cho nên đâu có ǵ lạ lắm khi càng ngày càng nhiều anh thích HH & HG. Nhứt cử lưỡng tiện vừa che đậy được cái bản tính “mật ngọt ruồi bu” mà lại được tiếng “CC khôn ngoan số dzách” nữa.
    Tặng cho đây....đi đúng trend rồi đó.............: )

  2. #172
    Member
    Join Date
    13-10-2010
    Posts
    211

    TỪ " BINH VÀ CHỐNG " mà ra....

    Từ ngày Điếu Cày đặt chân đến đất Mỹ,NV Hải Ngoại chia làm...3 phe : binh ,chống,và một phe thứ 3 nữa là "wait & see " .

    Gần 1 tháng nay,thời tiết vào đông,lại thêm đọc những bài...loạn xà ngầu ( nhất là trong 2 tuần nay ),đầu óc tôi bền bồng,phiêu du...như đầu óc ĐC,nên chả viết được một câu nào về anh ta,mà chỉ theo bước chân " người hùng" bị tù 6 năm 2 tháng mấy ngày...đang " hội luận truyền thông " .

    Từ ngày CHHVũ cùng vợ kéo cái valy " ra mắt " bà con hải ngoại,chỉ 1 tuần sau ,tôi nói : " tôi đă coi ǵo coi cẳng ,anh chàng Cù nầy chả làm nên cái tṛ trống ǵ "( bạn cứ cho là tôi thích nói đùa đi -rồi thời gian sẽ trả lời ).Nhưng bạn hỏi tôi : " binh hay chống ? "ĐC ,th́ tôi trả lời rằng :

    - Bạn cứ XEM và NGHE ,ĐC ,LÀM ǵ, NÓI ǵ ,một lần chưa đủ,2 ,3 lần cũng chưa đủ,mà 4,5 6...hay nhiều lần,bạn gộp lại rồi khẳng định ,bạn chống hay binh. Tôi cũng thế.

    Ngày ĐC tới phi trường,bạn " hồ hỡi ", " phấn khởi ",đem cờ vàng ra đón.Về đến nhà bạn có suy nghĩ ǵ không ? .Trông ĐC nhếch mép,gượng gạo,hay dở khóc dở cười ,ngồi yên cho ...bà chị ,quấn vào cổ vải...cờ vàng ba sọc đỏ,mặt mày..." hung tợn " - à ,quên -mặt hoa da phấn nghiêm khắc như ngầm bảo :" ngồi yên đó,cho bà...quấn! nói năng " ninh tinh " là chết với bà !.Thưa ! chị có phút giây nào nghĩ tới việc làm của ḿnh hợp t́nh ,hợp lư ,đúng hay sai ?

    Với tôi , chỉ thời gian chưa đầy 1 tháng,nhưng với những hoạt động không " ngừng nghỉ " 70%,ĐC đă lọt vô " tầm ngắm " của NVHN và của QT !

    Sẵn dịp đây ,cũng nên đề cập ( tiêu biểu ),về cựu quân nhân QĐVNCH. Qủa thật ,tôi thất vọng về bài viết của anh Phạm văn Tiền.Dĩ nhiên,anh hơn tôi về tuổi tác và cấp bậc,dù tŕnh độ văn hoá chả hơn nhau là bao.Nếu nói rằng anh " lẩm cẩm " th́ không đúng !- v́ so với Ngô nhân Dụng (bạn học cùng lớp với anh Nguyễn xuân Phúc,khoá 16 )hiện 73 tuổi,anh chưa phải là...ǵa ! .Vấn đề,không phải là " binh hay chống " ,mà là..." giá trị " của bài viết !- ư tôi muốn nói ở đây : theo dơi,phân tích,lập luận,biện luận....

    H́nh như năm rồi,hay cách đây 7,8 tháng ǵ đó,tôi có đọc một bài viết " sáng tác ",của nguyệt san Chiến Sĩ Cộng Hoà ,hay KBC Hải Ngoại ǵ đó (nhắc lại : báo giấy ),một anh với bút danh :" Như Xuyên" hay "Đông Xuyên " ǵ đó ghi rơ :Khóa 20 (hay 22 ,tôi quên ),VBQGĐL,có viết một bài kể lại chuyện anh ta làm Đại đội Trưởng (Địa Phương Quân ),quen với một em học lớp Đệ Tam,và thường qua nhà em chỉ Toán (nơi chỗ đóng quân ).Anh viết :(tôi không nhớ đích xác câu văn ) " ....Một hôm ,tôi nói chuyện xong và bảo ,hôm nay tôi mắc bận, th́ nàng SỮNG CỒ với tôi..." (nguyên văn chữ SỮNG CỒ " ).

    Tất nhiên,trước 75, ở miền Nam không có chữ nầy. Tôi nhớ năm 82,từ nầy mới ...xuất hiện.Như vậy,một là đương sự ,đă về nhà,hai là c̣n ở trong trại tù !.Taị sao không dùng chữ : nàng giận dỗi, hoặc nàng sừng sộ với tôi,mà qua đất Mỹ nầy ,không gột bỏ được thói quen ,nói những từ vô nghiă !

    Nói tóm lại : đă mang danh là sĩ quan của QLVNCH,khi viết và nói hăy thật trọng - nhất là xưng danh công khai ,chứ không như tôi đây ,chỉ lấy cái nick mame núp sau bàn phím .

    Rồi một ngày nào đó...chắc có lẽ ,khi tôi khẳng định về ĐC,th́ các bạn đă nh́n thấy rồi !

  3. #173
    TT Nguyễn
    Khách
    ĐIẾU CÀY, TIẾNG RÍT VÀO HƯ VÔ (Kb. Ngụy Sàig̣n)
    Posted on November 23, 2014 by Lê Thy


    Bộ đội Nguyễn Văn Hải với ống điếu cày (ảnh cũ trước khi đi ở tù)

    Từ hồi có cái anh chàng bộ đội thuộc Sư đoàn 3 Sao Vàng, sao đỏ ǵ đó của VC, Nguyễn Văn Hải tự Điếu Cày th́ đất bằng nổi sóng . Hai ba phe choảng nhau quá xá cở. Ngay cái c̣m đầu tiên tui chẳng hồ hởi phấn khởi ǵ cả. Chỉ Wait and See thế thôi.

    Ngày xưa trước khi vào tù VC, tui ghê sợ cái điếu cày lắm lắm. Nó mất vệ sinh quá. Nơi có hằng triệu triệu con vi trùng ngự trị, vả lại hút thuốc Pallmall Phải-Anh-Là-Lính-Mời-Anh-Lên-Lầu đă hơn, sướng hơn, lim dim mé đ́u hiu hơn. Tới chừng vô tù th́ khà khà khà cùi đâu sợ lỡ. Môi trường sống có hàng tỷ tỷ con vi trùng th́ hàng triệu triệu con vi trùng nghĩa lư ǵ. Phê đă đời đă điếu cho qua ngày tháng. Nhưng khi ra tù là tui vĩnh biệt t́nh em điếu cày. Không bao giờ đụng đến cái điếu cày, điếu bát, điếu đóm, cũng không bao giờ nghĩ đến ba con 8 (888) mà một thời tiếng tăm, tăm tiếng:

    “Ông kia đă bỏ thuốc lào
    Thấy ba con 8 lại đào điếu lên“

    Vĩnh biệt điếu cầy, vĩnh biệt thuốc lào. Cho nên khi Điếu cầy qua Mỹ th́ có cho vàng biểu tui đi đón tui cũng "No, thank you". Tui chỉ thắc. Lại c̣n cờ xí rợp trời. Giống như đi đón anh hùng hay đi đón “tông tông” của họ. Dăm mắc không biết mấy người đi đón Điếu Cầy là ai? tại sao họ biết Điếu Cày tới mà đi đón? ba anh chị phóng viên của báo Người Vẹm và đài truyền h́nh Sinh Bắc Tử Nam (SBTN) đi đón để làm tin. Một vài ba “chính khách “như Janet Nguyễn, như Lou bia Corona đi kiếm phiếu người Việt, cũng được đi. C̣n lại những người đi đón Điếu Cày là ai? Đón để làm ǵ? Để được đưa cái mặt bơ sữa lên báo, lên Net? Dễ ǵ biết.

    Trong cuộc tiếp đón tưng bừng (VC gọi là “hoành tráng” ) đó Điếu Cày chắc là đă điếu lắm nh́n cái mặt “hồ hởi phấn khởi” đủ nói lên niềm “phấn khích” (chữ VC) của chàng bộ đội Sao Vàng, sao đỏ . Nh́n mặt những người đi đón cũng y chang. Vui, khoái như đón cô dâu về để động pḥng hoa chúc dzậy đó. Thế rồi có anh chàng đâm hơi đưa Cờ Vàng cho Điếu Cày . Trong một tích tắc Điếu Cày đẩy trở ra. Hành động đó đúng như thí nghiệm con chó Pavlov . Đă bị nhồi sọ từ nhỏ nên thấy cái Cờ Vàng là phải phản ứng như thế . Ngày xưa khi thấy Cờ … pằng… ằng… xung phong vào , hỏa tiễn B40, B41 , 122 ly , pháo 130 ly, nổ tới tấp , nổ “hoành tráng”, nổ như bắp rang tại Đại lộ kinh hoàng, mùa hè đỏ lửa 1972, tại Huế, Mậu thân 1968 … Ngày nay chỉ có cái điếu cày không có AK47, hỏa tiển, đại pháo cho nên chỉ đẩy ra. Đi chỗ khác chơi cho qua hồ hởi chút chút. Chỉ có thế mà lu bu bên bênh, bên chống. VC bên nhà cười run cả dế. Mẹ! phen nầy để cho qua thêm vài ba cái Điếu Cày nữa cho bọn phản động Cờ Vàng chơi nhau chửi nhau mút chỉ cà tha.

    Hành động của một anh chàng nào bỏ th́ giờ vàng ngọc đi đón “anh hùng Điếu Cày” đâu có nghĩa là bắt buộc Điếu Cày phải đứng trong hàng ngũ Cờ Vàng. Đó chỉ là một tặng vật hay tặng phẩm. Anh chàng đó không tăng Điếu Cày một gói Shi…t mà anh ta đă tặng Điếu Cày một tặng phẩm linh thiêng, một tặng phẩm biểu tượng của Tự Do Dân Chủ (như Điếu Cày đă xác nhận trong buổi hội luận), một biểu tượng mà hơn 260 ngàn Tử sĩ VNCH đă nằm xuống và hơn nửa triệu thương binh QLVNCH đă chiến đấu đă hy sinh, một biểu tượng mà hàng ngàn, hàng trăm ngàn, hàng triệu đồng bào Miền Nam đă chạy về nơi có Cờ Vàng để lánh nạn VC dù phải bị phơi thây trên Đại lộ Kinh Hoàng, tại Suối Tàu Ô B́nh Long An Lộc … Chỉ là một tặng vật mà một đồng bào của tui đă tặng Điếu Cày để làm quen, để mừng Điếu Cày thoát khỏi ngục tù VC. Điếu Cày lạnh lùng đẩy ra không nhận. Nếu được tặng một ít tờ “Washington” chắc Điếu ta hồ hởi nhận lấy và c̣n cho rằng “Washington” là tấm ḷng của bà con người Việt tỵ nạn.

    Phải hiểu hành động Điếu Cày như thế nào. Phe bênh chắc sẽ cho là Điếu Cày bị bất ngờ nên có phản ứng như thế. Nên nhớ rằng Điếu Cày được ra tù được phóng thích qua Mỹ là do sự vận động bền bỉ của cộng đồng Cờ Vàng. Không có sự vận động đó Điếu Cày chả là con mẹ ǵ trong ván bài đổi chác giữa anh tư bản và bọn VC tép riu. Chả ai biết Điếu Cày, Điếu bát hay Điếu x́ gà nào cả. Điếu Cày Nguyễn Văn Hải chỉ trần x́ là một con chốt trong hằng trăm, hàng ngàn con chốt mà bọn thái thú Tàu phù cần trừng trị. Đây là xứ Mỹ, đây là xứ tự do, tặng cho Cờ Vàng không có nghĩa là bắt Điếu Cày phải đứng trong hàng ngũ Cờ Vàng phản động (theo cách nói của bọn VC) Điếu Cày vẫn là Điếu Cày. Điếu Cày có muốn đội mũ cối có đính sao vàng chẳng ai thắc mắc. Điếu Cày có đứng chàng hảng chẳng ai “ke”, Điếu Cày có là cẳng giữa chả ai thèm dèm pha chống đối. Chúng tôi biết rằng Điếu Cày thuộc về chiến tuyến khác. Nhưng Điếu Cày không làm thế, Điếu Cày ởm ờ, Điếu Cày v́ là gốc bộ đội sinh Bắc tử Nam cho nên thành thạo việc sử dụng một màn khói để ẩn thân hay để xung phong mà không ai thấy. Tới chừng thấy th́ ván đă đóng thùng.

    Ngụy tui không thích, không ghét, không chống đối, không ái mộ, không ngưỡng mộ Điếu Cày v́ có biết sự nghiệp ái t́nh ǵ của Điếu. Điếu tự xưng là nhà báo, Điếu là người lập ra Câu lạc bộ báo chí ǵ đó mà Ngụy tui chưa hề đọc qua một bài báo nào của Điếu. Có lẻ Điếu viết ít chăng? Thấy vài ba tấm h́nh của Điếu mà h́nh nào cũng có ṭn ten máy ảnh mà chỉ thấy vài ba tấm ảnh không gây một ấn tượng ǵ sất cả. Ngụy tui mù về Điếu, Ngụy tui bù trất về Điếu th́ bắt Ngụy tui phải cổ vơ, ủng hộ Điếu th́ xin lỗi Ngụy tui không thể. Cho nên Ngụy tui mới Wait and See là thế đó.

    Trong Câu lạc bộ đó Ngụy tui có đọc Anh Ba SG một vài bài cũng không gây ấn tượng ǵ cho lắm. Một cây viết chủ lực của Câu Lạc Bộ Điếu Cày là Tạ Phong Tần- như Điếu giới thiệu – th́ Ngụy tui thấy cũng thường thôi. Ngụy tui có lần đă vào “trao đổi” (theo cách nói của VC) th́ mới thấy sự hiểu biết và sự nhận định của Tạ Phong Tần rất giới hạn. Ngụy tui thường đọc những bài viết về ẩm thực của Tạ Phong Tần và ít bài tham luận của cây viết chủ lực của Điếu cũng thường thường bậc trung. Nhưng điều gây ấn tượng cho Ngụy tui là văn hóa chửi của Tạ cô nương xuất thân Đại úy công an VC. Chửi dữ dội, chửi “hoành tráng,” nhưng chửi vào hư vô v́ Tạ cô nương chỉ chuyên chửi bọn tép riu. Ngụy tui thấy trước sau Tạ Cô Nương sẽ bị bọn công an bắt và sẽ lănh án chừng 7 năm. Tạ cô nương gân cổ mắng tui là “Ngụy nầy ngụy nọ” và tuyên bố chẳng “ke” lời hù dọa của Ngụy tui. Cuối cùng Tạ cô nương chê Ngụy tui có mắt mà như mù, tầm nh́n chưa qua khỏi hàng lông mi. Đó là năm 2011. Sau đó không lâu Tạ cô nương bị bắt cóc và sau đó ra ṭa án kanguru lănh án 10 năm tù VC. Đấy tầm nh́n của Ngụy tui chưa qua khỏi hàng lông mi mà tiên đoán trúng chỉ sai về số năm tù mà thôi. (Mời xem Tạ Phong Tần vs NguySaigon-https://baovecovang2012.wordpress.co...vs-nguysaigon/)

    Cho nên để tin tưởng để hy vọng những người đấu tranh cho dân chủ như Điếu Cày như Tạ Phong Tần phải cần một thời gian bởi v́ họ bị nhồi sọ, v́ họ sống quá lâu dưới đáy giếng XHCN. Họ chưa hội nhập được với thế giới bên ngoài .Sự nhận thức sự hiểu biết sự phân biệt bạn thù rất giới hạn.

    Khác với Điếu Cày, Luật sư Nguyễn Văn Đài cũng là một người được sinh ra và lớn lên “dưới mái trường XHCN” nhưng LS Đài có một nhận thức hoàn toàn khác biệt . LS Đài đă từng tuyên bố “Nếu ai tặng cho ông Cờ Vàng ông sẽ trân trọng nhận lấy bởi v́ đó là biểu tượng của Tự Do Dân Chủ”. Tuyên bố như thế đâu có nghĩa là LS Đài đứng dưới Cờ Vàng trong cuộc đấu tranh đ̣i tự do và dân chủ.

    Một người khác Đặng Chí Hùng, một cây viết sắc xảo đă lật mặt “Láo, Lừa, Ác” của đảng cộng sản VN và từng tên lănh đạo VC từ hồ chí minh trở xuống. Đặng Chí Hùng cũng đă sinh ra và lớn lên trong “ḷng Cách Mạng” mà có những nhận xét hết sức đúng đắn . Khi bị săn đuổi phải lánh nạn tại Cambodia, nhờ Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải hết ḷng giúp đỡ, can thiệp đă được qua tỵ nạn tại Canada. H́nh ảnh nhà văn Đặng Chí Hùng quàng khăn có biểu tượng Cờ Vàng với nét mặt rạng rỡ và dù bận rộn trong cuộc sống mới cũng đă tiếp tục bắn những quả đạn đại bác vào thành tŕ của sự lừa láo của bọn cộng sản vô thần.

    Và mới đây LS Lê Công Định đă đăng h́nh ông đứng chụp trước mộ của Tổng Thống VNCH và bài viết bày tỏ sự ngưỡng mộ của ông đối với vị Tổng Thống đầu tiên của VNCH, Ngô Đ́nh Diệm và Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Tư Lệnh Quân đoàn IV/Quân Khu IV, VNCH.

    Luật Sư Nguyễn Văn Đài, Luật Sư Lê Công Định, Nhà văn Đặng Chí Hùng là những con người ngay thẳng, những người dù bị nhồi sọ, dù bị khủng bố bởi bọn cộng sản vô thần và bọn công an ác ôn côn đồ khát máu cũng đă nh́n rơ vấn đề, ai là chính ai là tà, ai là chính nghĩa, ai là tà đạo. Đă thắng thắn bày tỏ ḷng ngưỡng mộ đến chính nghĩa đến vị lănh đạo và biểu tượng Cờ Vàng của chúng tôi …

    https://baovecovang2012.wordpress.co...b-nguy-saigon/

    ----------------------9

    Dân thấy VC đến đâu là cứ nhắm kiếm Cờ Vàng mà chạy tới, 1968 Tết Mậu Thân mới đó có 4 năm thôi, chiếm đóng có 26 ngày mà VC hết kêu gọi tŕnh diện tới tŕnh diện lui, rồi cũng không thoát chết với VC. Dân Sài G̣n nhờ VC không đủ khả năng "chiếm đóng nổi" không th́ cũng được nếm mùi chôn sống của VC như ở Huế rồi.
    -
    Last edited by TT Nguyễn; 06-12-2014 at 01:55 AM.

  4. #174
    TT Nguyễn
    Khách
    tiếp theo...
    https://baovecovang2012.wordpress.co...b-nguy-saigon/

    Mới đây Cù Huy Hà Vũ con quan VC đă lên tiếng “phải giải thể đảng cộng sản”. Sinh viên Nguyễn Phương Uyên đă tuyên bố: "Đi chết đi đảng CSVN" và Nhạc sĩ Việt Khang đă: ”Chống bọn nhu nhược bán nước VN” . Điếu Cày th́ sao? Để Ngụy tui đi qua nội dung của buổi hội luận do đài Sinh Bắc Tử Nam (SBTN) tổ chức.

    Điếu Cày tuyên bố:

    “Đây là một chủ đề nhạy cảm, nhiều người muốn biết quan điểm của tôi. Việc tôi không nhận lá cờ th́ sự thật đă rơ, nhiều người đă thấy khi xem clip.

    Trước tiên chúng ta phải thấy rằng lá cờ chỉ là biểu tượng. Chúng ta đấu tranh là v́ mục tiêu tự do, dân chủ cho đất nước, không phải v́ biểu tượng một lá cờ. Bởi v́ biểu tượng th́ có thể thay đổi, nhưng mục tiêu đấu tranh th́ không bao giờ thay đổi. Lá Cờ Vàng 3 sọc đỏ đă có từ thời nhà Nguyễn, là cờ của tổ quốc, đại diện cho tự do dân chủ. Lá cờ đỏ sao vàng là biểu tượng của một thể chế độc tài, áp bức. Chính chế độ độc tài đó đă cắt đi tiếng nói của người VN. Do đó, đối với tôi, bất kỳ biểu tượng nào tượng trưng cho tự do dân chủ tôi đều trân trọng và hănh diện đứng dưới nó.”


    Điếu Cày xác nhận không nhận lá cờ và định nghĩa lá cờ chỉ là biểu tượng. Biểu tượng là sao? Có giống như là biểu tượng của hăng Apple là trái táo mất một miếng, của Nike là một vạch chữ V … là logo? Cho nên nó có thể thay đổi?

    Nói thật là Ngụy tui chả hiểu Điếu Cày muốn nói cái ǵ trong câu tuyên bố đó. Lá cờ là phụ thuộc, buồn buồn là thay cờ khác. C̣n mục tiêu đấu tranh cho Tự do dân chủ th́ không bao giờ thay đổi. Trên đời có cái ǵ là vĩnh viễn đâu cha nội Điếu Cày. Điếu Cày học lịch sử do đảng ta chế biến. Chắc chắn Điếu Cày chả biết Trần B́nh Trọng là ai như một cán ngố của VC thời Ngụy tui đang ở tù VC đ̣i ngày mai anh Trần B́nh Trọng làm kiểm điểm v́ ăn nói linh tinh :”Ta thà làm quỷ nước Nam c̣n hơn làm Vương đất Bắc

    Điếu Cày cho rằng lá Cờ Vàng là biểu tượng Mẹ! Điếu Cày bố láo bố lếu quá. Lá Cờ Vàng Quốc Kỳ VNCH, là Hồn THiêng Sông Núi, là thịt là xương là máu, là sự hy sinh tiếc ǵ thân sống của hơn 260 ngàn Tử Sĩ và hơn 500 ngàn thương binh VNCH. Đó là cơi sống linh thiêng cho nên đă có hàng ngàn hàng trăm ngàn người đă chết để bảo vệ lá Cờ Vàng.

    Cho Cờ Vàng chỉ là biểu tượng Điếu Cày đă hạ thấp vai tṛ và giá trị của Quốc Kỳ VNCH. So sánh mục tiêu đấu tranh và quốc kỳ VNCH, Điếu Cày thật sự đă đụng chạm đến phần trái tim của đồng bào VNCH chúng tôi. Đọc câu trích trên chúng ta thấy Điếu Cày rất xảo ngôn, ngụy biện. Điếu Cày cho rằng Cờ Vàng là cờ Tổ Quốc có từ thời nhà Nguyễn đại diện tự do dân chủ. Chơi thêm cú cờ đỏ là độc tài áp bức. Ca Cờ Vàng là đại diện cho tự do dân chủ rồi kết luận là Điếu Cày chả đứng dưới lá cờ nào. Mẹ! Điếu Cày đấu tranh cho Tự Do Dân Chủ mà Cờ Vàng đại diện cho Tự Do Dân Chủ mà không thèm đứng dưới Cờ Vàng. C̣n đ̣i hỏi phải có 90 triệu dân đồng ḷng th́ khứa mới chịu đứng chung. Điếu Cày là ai? là củ cải ǵ mà lớn lối quá dzậy . Điếu Cày đă làm ǵ cho người dân trong nước và ngoài nước mà lớn lối thế?

    H́nh Điếu Cày bộ đội Sao Vàng (không có “cựu” như Chu Tất Tiến nói đâu)

    Last edited by TT Nguyễn; 06-12-2014 at 12:55 AM.

  5. #175
    TT Nguyễn
    Khách

    HIỆN TƯỢNG ĐIẾU CÀY - Kiêm Ái

    http://bacaytruc.com/index.php?optio...c-gi&Itemid=53

    Người chuyển bài: An le < hongan2001@gmail.com

    HIỆN TƯỢNG ĐIẾU CÀY

    Trước hết, xin thưa cùng đồng bào trong nước, nhất là những ai đă, đang và sẽ đứng lên đấu tranh lật đổ chế độ Cộng Sản trong nước để toàn dân được tự do dân chủ, nhân quyền v.v... những ai được ra khỏi nhà tù nhỏ, nhà tù lớn của Việt Cộng, đồng bào hải ngoại đều vui mừng đón tiếp. Nh́n vẻ mặt vui tươi, hớn hở của đồng bào khi đón ông Điếu Cày tại phi trường LA đủ để qúi vị tin đó là sự thật. Đó là ḷng yêu mến, coi như ruột thịt của đồng bào hải ngoại.

    Tuy nhiên, như đồng bào hải ngoại cũng đă có quá nhiều kinh nghiệm về những mưu mô thâm độc của Việt Cộng, chúng dùng đủ mọi h́nh thức, mọi mánh khóe để phá hoại hàng ngũ chống lại chúng, do đó, đồng bào hải ngoại vẫn phải dè dặt, sợ bị mắc mưu chúng. Hơn nữa, ở thế giới tự do nhất là ở Hoa Kỳ vấn đề tự do ngôn luận được tôn trọng, được xếp là "Đệ Tứ Quyền" - mọi người có quyền phát biểu - trong các quyền căn bản của Con Người. V́ vậy, trong thời gian qua khi nói về ông Điếu Cày Nguyễn Văn Hải có nhiều bài binh, bài chống, xin đồng bào trong nước đừng lấy thế làm phiền mà nên quan niệm đó là đặc tính tự do ngôn luận cũng như sự dè dặt đối với mưu mô xảo quyệt của Việt Cộng. Sau đây là một vài nhận xét về "Hiện tượng Điếu Cày" của cá nhân chúng tôi, không liên hệ đến bất cứ đệ tam nhân nào, cũng không liên hệ đoàn thể tôn giáo nào.

    Trước khi ra đi.
    Ông Điếu Cày, ông Cù Huy Hà Vũ, ông Đoàn Viết Hoạt đều là những người đă từng tuyệt thực trong nhà giam Việt Cộng, và với chế độ ăn uống trong nhà giam Việt Cộng không thể nào khi ra tù một cách bất ngờ mà những người này có một thân h́nh "coi được", mập mạp y như các cán bộ VC đương thời. Tại sao vậy? Họ được hưởng một "qui chế" nuôi dưỡng đặc biệt mà người thường gọi là "tù ông cố nội Cộng Sản"?

    Việt Cộng không thể tống xuất ông Điếu Cày đi bất cứ nước nào kể cả Hoa Kỳ, mà nước đó không chấp nhận cho ông ta dung thân. Hoa Kỳ cũng không thể nào nhận ông Điếu Cày nếu ông ta không bằng ḷng đến Hoa Kỳ. Sở di trú Hoa Kỳ cũng không bao giờ làm trước tất cả giấy tờ nhập cảnh và mua vé máy bay cho ông Điếu Cày trước khi "được" ông chấp nhận đi Mỹ. Việt Cộng thường có những màn "Làm đơn xin ân xá", Chấp nhận tội trạng, Cam kết... cho những ai được chúng trả tự do hoặc cho ra nước ngoài. Và hầu như tất cả mọi người đều cho biết họ từ chối những "thủ tục này", trong đó có ông Điếu Cày. Tuy nhiên, chắc chắn Việt Cộng, sau khi được ông Điếu Cày cho biết "chấp nhận đi Mỹ" sẽ hỏi câu: Anh sẽ làm ǵ khi đến Mỹ? Theo tôi, câu này bắt buộc ông Điếu Cày phải trả lời, và ông cũng không thể nào nói rằng tôi qua Mỹ để kiện các anh (VC) đă bỏ tù tôi trái phép. Chấp nhận cho một người ra nước ngoài để "kiện" ḿnh, VC chắc chắn không ngu mà chấp nhận. Thắng hay thua không cần biết, nhưng không thể giúp người ta kiện ḿnh được.

    Câu trả lời thứ 2 của ông Điếu Cày - như ông ta đă khẳng định - là "Mục tiêu của tôi sang (Hoa Kỳ) là v́ tôi đă nh́n rơ khuyết tật của truyền thông Việt Nam. Bởi vậy, tôi sang đây là để làm việc kết nối truyền thông trong và ngoài nước để đẩy mạnh làn thông tin trao đổi giữa 2 bên. Khi thông tin cân bằng th́ sự thấu hiểu, thông cảm giữa 2 cộng đồng trong và ngoài nước dễ dàng hơn, từ đó dẫn đến việc hàn gắn, xây dựng t́nh đoàn kết trong ngoài". Đoạn văn này chỉ cần bỏ mấy chữ đầu: "mục tiêu tôi sang Hoa Kỳ là v́ tôi đă nh́n rơ khuyết tật của truyền thông Việt Nam", th́ chắc chắn VC sẽ nghe "lọt tai" và cho ông Điếu Cày đi Mỹ. Truyền thông có khuyết tật th́ chắc chắn là truyền thông lề phải của Việt Cộng. V́ truyền thông của những người chống đối th́ không có khuyết tật rồi.

    Vậy th́ mục tiêu của ông Điếu Cày sang Hoa Kỳ là để nối kết truyền thông của người tị nạn Cộng Sản với truyền thông lề phải của Việt Cộng. V́ đây là lời nói của ông Điếu Cày nói ra trước "ba quân thiên hạ" được ghi âm và ghi h́nh nên không cần phải bàn cải thực hư.

    Hoạt động tại Mỹ:
    Ông Điếu Cày có khả năng thực hiện sự "nối kết" này không? Truyền thông trong nước là của Nhà Nước Việt Cộng có những khuyết tật (chữ của ông Điếu Cày) sau đây: - truyền thông theo chỉ thị, truyền thông một chiều - truyền thông không tôn trọng sự thật tức là bưng bít sự thật. Tắt một điều là LÁO. C̣n truyền thông ngoài nước là tự do của cá nhân không tuân lệnh ai - truyền thông nhiều chiều hay 2 chiều, tôn trọng sự thật, không bưng bít. Tắt một điều là THẬT. Do đó, hai bên giống như nước với lửa, như thật thà và gian dối th́ làm sao mà "nối kết" được? V́ "nối kết" là làm cho 2 trở nên một, nó có điều kiện là 2 bên có những đặc tính giống nhau, hay ít ra có sự "cân bằng".

    Nhớ năm xưa, khi hai nước lập bang giao rồi, Việt Cộng đ̣i hỏi chính phủ Hoa Kỳ phải để cho sách báo của Việt Cộng được bày bán, phổ biến tại Hoa Kỳ th́ một số người Việt tị nạn Cộng Sản cũng yêu cầu VC để cho sách báo "nước ngoài" cũng được tự do phổ biến trong nước. Yêu cầu chính đáng này là sự "ḥa giải, ḥa hợp" 2 bên rất chí lư, nhưng VC không cho và vụ đó ch́m xuồng. Có thể lúc đó cao trào đ̣i hỏi tự do ngôn luận chưa lớn mạnh, có thể chưa có internet, chưa có các blogs c̣n bây chừ có những thông tin ở trong nước mà VC không kiểm soát được thôi th́ "bắt không ra, tha làm phước", nếu vậy th́ VC đâu có cần ông Điếu Cày, chúng chỉ hô lên một tiếng là truyền thông nước ngoài sẽ tràn ngập từ Nam chí Bắc, không cần sứ mạng của Điếu Cày.

    Nói chuyện cân bằng truyền thông th́ chính quí vị đă và đang đấu tranh trong nước cũng cố gắng "cân bằng" với truyền thông VC như khi đồng bào đấu tranh đ̣i đất đai, truyền thông VC không đề cập đến, coi như không có, th́ các blogs trong đó có blog của Điều Cày phổ biến th́ bị VC bắt nhốt. Trên thực tế, nếu nối kết truyền thông th́ ông Điếu Cày nên chọn ở lại trong nước, v́ truyền thông trong nước với truyền thông VC có cùng môi trường để "cần bằng và thông cảm" nhiều hơn. Ví dụ biến cố Dương Nội chẳng hạn, truyền thông VC nói cách khác, truyền thông các blogs nói cách khác, nếu được phổ biến cả 2 th́ đồng bào sẽ nhận định đâu là thật, đâu là láo, đâu là truyền thông thứ thiệt, đâu là truyền thông bịp bợm.

    Sứ mạng của ông Điếu Cày mới nghe th́ mới lạ, nhưng nghĩ lại th́ đây chỉ là chuyện ngày xưa thôi. Nói cách khác là nó nằm trong "ḥa hợp, ḥa giải dân tộc một chiều" của Viêt Cộng. Theo VC th́ Ḥa hợp ḥa giải có nghĩa là người Quốc Gia bỏ lập trường của ḿnh mà gia nhập lập trường của Việt Cộng.

    ...
    Last edited by TT Nguyễn; 07-12-2014 at 01:42 AM.

  6. #176
    TT Nguyễn
    Khách
    tiếp theo ...

    Từ Hoàng Minh Chính đến Điếu Cày.

    Cách nay hơn 10 năm, ông Hoàng Minh Chính được Việt Cộng cho qua Mỹ để "chữa bệnh ung thư tiền liệt tuyến giai đoạn chót", do bác sĩ tim mạch Nguyễn Xuân Ngăi, Phó đảng trưởng đảng Nhân Dân Hành Động của Nguyễn Sĩ B́nh bảo lănh. Chuyện nực cười thứ nhất là một anh "việt gian" bảo lănh một anh "xét lại chống Đảng", thế mà thành công. Chuyện nực cười thứ 2 là vừa xuống phi trường San Francisco, ông Hoàng Minh Chính kêu gọi VC thả các tù nhân lương tâm, trong khi đó th́ phe của ông Hoàng Minh Chính đang mở "Hội nghị Tiểu Diên Hồng 3 bên (đảng Cộng Sản, Trí thức trong nước và trí thức hải ngoại) tạo thành một cái kiềng ba chân, quyết định chính sách và những ǵ nhà nước đang làm, nếu trường hợp không đồng thuận th́ đảng Cộng sản có quyền quyết định tất cả), một tṛ hề khác là ông Hoàng Minh Chính cho "tái sinh" đảng Dân Chủ mà VC chỉ thị cho ông Hoàng Minh Chính thành lập "v́ lợi ích của Đảng năm xưa", và cũng chính ông Hoàng Minh Chính vâng lệnh Đảng cho giải tán.

    Thế mà cũng có đến 6 chính đảng đang hoạt động "chống Cộng" tại hải ngoại hưởng ứng. Tờ báo Tiếng Dân chúng tôi vạch mặt Hoàng Minh Chính th́ có kẻ phản đối, đến khi báo lề phải trong nước chửi chúng tôi th́ bọn hải ngoại nín khe. Mục đích Hoàng Minh Chính qua Hoa Kỳ là gồm thâu các đảng phái chống Cộng ở hải ngoại này vào cái rọ 3 bên và dâng cho Đảng. Sáu đảng chống Cộng hiệp nhất với đảng Dân Chủ cũng chỉ làm được một việc "coi không được" là tế lễ ông Hoàng Minh Chính xôm tụ (VC gọi là hoành tráng) hơn tế ông bà ông vải của họ. Thế thôi.

    Ngày nay, thấy các vị dân cử Hoa Kỳ đ̣i thả tù nhân lương tâm, nhân quyền v.v... th́ VC cho (chúng phải cho phép ông Điếu Cày mới đến Mỹ được) ông Điếu Cày Nguyễn Văn Hải qua Mỹ với sứ mạng "nối kết" truyền thông hải ngoại với truyền thông của Đảng và Nhà Nước trong nước để "kết đoàn chúng ta là sức mạnh" cho Đảng. Để hỗ trợ cho Điếu Cày, Nguyễn Công Khế cựu Tổng biên tập báo Tuổi Trẻ (lề phải) lại mượn tay báo Mỹ NewYork Times kêu gọi tự do báo chí trong nước. Nhưng trước đó bộ trưởng VC Nguyễn Bắc Sơn cách nay 1 tháng đă "chỉ thị" - "các đơn vị chức năng của truyền thông phải kiểm soát các thông tin trên mạng, bao gồm các trang điện tử trên mạng". Đă có cái dù trước ngực, cái dù sau lưng mà c̣n sợ dù không bung, VC thật quá cẩn thận.

    Thành công thứ nhất của ông Điếu Cày là "nối kết" được với SBTN, một cơ quan truyền thông được nhiều cảm t́nh của người Việt chống Cộng hải ngoại trước đây. Nhưng trước đó, - lại trước đó - th́ Trúc Hồ lại đem tất cả công lao chống Cộng đổ xuống biển, xuống sông khi "khẳng định" chủ trương không lật đổ chế độ VC. Ông Điếu Cày "nối kết" hay hỗ trợ cho lập trường mới khai sáng của SBTN?

    Để tăng cường cho "thái độ chống Cộng" cho riêng ḿnh, ông Điếu Cày lại nêu thêm một mục đích nữa là qua Mỹ để kiện VC bỏ tù trái phép ông ta. Theo các luật gia của thế giới tự do th́ vụ kiện này ông Điếu Cày thắng 100%. Đúng như vậy, luật pháp quốc tế dễ đoán kết quả hơn là luật rừng của VC, nhưng, cái nhưng tai hại cho người chống Cộng và cái nhưng rất lợi cho VC và ông Điếu Cày: ít nhất là 4 hoặc 5 năm nữa Điếu Cày mới được ṭa án có thể cho thắng kiện th́ chuyện nối kết đă xong rồi - gạo đă thành cơm - truyền thông hải ngoại đă được Điếu Cày nối vào cái đuôi của truyền thông của Đảng và Nhà Nước, lại c̣n dùng kim vĩ đại, chỉ may cột buồm kết lại cho chắc. Lúc này, chúng ta sẽ thấy truyền thông hải ngoại - từ đầu chí cuối - chỉ có một màu máu của truyền thông của Đảng. Chúng ta đă thấy 2 chữ nối kết của Điếu Cày lợi hại thế nào chưa? Vô lư lại đem cái đầu truyền thông vĩ đại của VC nối vào cái đuôi của truyền thông hải ngoại?

    Xin đừng trách đa đa:
    Trước khi Nguyễn Công Khế kêu gọi nhà nước ban bố "tự do báo chí" th́ Nguyễn Bắc Sơn đă kêu gọi kiểm soát gắt gao các cơ quan này, kể cả truyền thông trên mạng. Trước khi "nối kết" truyền thông trong và ngoài nước, ông Điếu Cày đă tŕnh làng "truyền thông trong nước có khuyết tật", đă có khuyết tật rồi th́ làm sao mà nối kết cho liền lạc được, thôi th́ chúng ta cứ nối vào và để cái khuyết tật tiếp tục khuyết tật, tức là một bên có khuyết tật được để nguyên trạng, một bên không khuyết tật th́ phải thay đổi mới nối kết được.

    Khi Hoàng Minh Chính bị tuần báo Tiếng Dân chỉ trích "có âm mưu" th́ Hoàng Minh Chính lập tức công nhận "bàn tṛn 3 bên không thể thực hiện" và khi được hỏi lập trường của ông về văn tự bán nước của Hồ Chí Minh và Phạm Văn Đồng năm 1958 th́ ông Hoàng Minh Chính lên án Hồ Chí Minh là phản quốc.

    C̣n ông Điếu Cày, khi được yêu cầu nói lên thái độ của riêng ḿnh về cuộc chiến vừa qua, ông Điếu Cày đă cho rằng hăy quên quá khứ để hàn gắn. Ông Điếu Cày vẫn kiên định lập trường với phe Cộng Sản (của ông).

    Có nhiều người trách ông Điếu Cày không nhận Cờ Vàng tức là không đứng chung chiến tuyến lật đổ Cộng Sản của chúng ta, nhưng theo tôi đó cũng là điều hay, chứ nếu ông Điếu Cày chấp nhận cờ Vàng, đứng cùng chiến tuyến với chúng ta th́ chẳng khác nào con rắn nằm trong giỏ lươn. Trong cái dở có cái hay là vậy. Và trong cái hay có cái dở khi một bà sồn sồn tặng ông Điếu Cày cờ Vàng th́ hay, nhưng ông ta chưa nói nhận - với nét mặt sượng sùng - mà đă "đè ông Điếu Cày xuống" mà choàng cờ Vàng th́ quá dở. Cờ Vàng là biểu tượng thiêng liêng, là linh hồn của cuộc chiến Quốc Cộng đâu có tầm thường để tặng những kẻ không muốn?

    "Hiện tượng Điếu Cày" rất hữu ích cho cộng cuộc chống Cộng:

    - Việt Cộng rất "thèm" khối người Việt tị nạn Cộng Sản, chúng làm đủ mọi cách để chiếm cho bằng được. Từ Bùi Tín bám trụ mấy chục năm vẫn chỉ nằm chờ sung rụng, đến Đoàn Viết Hoạt được cho là được hưởng chế độ "tù cố nội VC", cho cả vợ vào ngủ chung trong tù, cho ăn mập thây "rửng mỡ" đến nỗi vừa xuống phi trường là hỏi "vợ tôi đâu?" thế mà cũng chỉ nói được câu khuyến khích sinh viên treo cờ máu VC và cờ Vàng một lượt, chẳng làm được tṛ trống ǵ, Hoàng Minh Chính với bề dày "xét lại chống Đảng", bàn tṛn 3 bên rồi cũng bị đưa vào triệt buộc phải mắng Hồ Chí Minh là Tên Phản Quốc, Cù Huy Hà Vũ th́ đă bị bọn thời cơ chủ nghĩa Tân Vẹm trám ngay một cục giẻ vào miệng khi đề nghị họ Cù lập chính phủ làm cớ cho thiên hạ mỉa mai. Nay dến phiên ông Điếu cày với luận điệu "nối kết truyền thông" cũng chẳng ăn ai. Khen cho VC cũng lắm tṛ ma mưu quỉ, nhưng không cách ǵ thắng lợi được, lại càng để cho thế giới thấy người Việt tị nạn Cộng Sản có tinh thần "tự do ngôn luận" rất cao, đồng thời tinh thần chống Cộng cũng vững vàng.

    Chỉ khi nào Việt Cộng dám trả tự do cho Việt Khang "để anh ta Ở TRONG NƯỚC" đứng giữa Ba Đ́nh hát bài "Anh Là Ai?" hay "Việt Nam tôi đâu?" mới chiếm được cảm t́nh của 90 triệu đồng bào trong nước và mấy triệu đồng bào hải ngoại. Nói cách khác là chỉ khi nào VC xé bỏ cờ Cộng Sản Quốc Tế Búa Liềm, xé lá cờ Đỏ 5 ngôi sao của quan thầy Trung Cộng, xé lá cờ đỏ sao vàng nhuốm máu đồng bào và làm lại từ đầu với 3 thành phần lập pháp, tư pháp và hành pháp riêng biệt, độc lập và do toàn dân bầu ra trong một cuộc bầu cử tự do (ứng cử và bầu cử) thứ thiệt, lúc đó VC mới có một chiến thắng "vĩ đại". C̣n nếu để cho toàn dân đứng lên làm mấy việc đó th́ đời VC sẽ tàn. Đừng thỉnh thoảng đưa mấy tên Huỳnh Cái giả dạng qua Mỹ làm chuyện ruồi bu, làm tṛ cười cho dân tị nạn Cộng Sản.

    Kiêm Ái

    --------------------0

    Tôi bỏ bài này trên đây với 1 "ước mơ" là CHỈ "truyền thông" đến các bạn trẻ ĐẤU TRANH DÂN CHỦ trong nước "v́ bảo toàn tánh mạng với VC mà phải cầm cờ máu nhưng ḷng hướng về cờ dân tộc Việt - Cờ Vàng" như bạn trẻ Đặng Chí Hùng.

    C̉N CÁC BẠN TRẺ KHÁC TRONG NƯỚC th́ tôi xin MIỄN BÀN LUẬN (miễn truyền thông) - I beg your pardon, v́ lư do dưới đây:


    " Bác Sĩ Vũ Ngọng Tấn -
    Nay xin trở về với những người đang tranh đấu cho tự do, dân chủ và nhân quyền ở VN và đang bị CSVN bỏ tù- những tù nhân lương tâm tại VN. Xin nhắc là họ là những người lính tiền phương chiến đấu cho tự do dân chũ, ta (hải ngoại) chỉ đóng vai tṛ hỗ trợ mà thôi. Họ đă mang mạng sống và cuộc đời tù tội cuả họ hy sinh cho tự do dân chủ.

    Và họ mong muốn ǵ: họ muốn là chúng ta, ở hải ngoại hỗ trợ họ, đưa những tiếng nói và đ̣i hỏi của họ cho thế giới - nhất là Hoa kỳ- biết, và từ đó áp lực nhà cầm quyền CSVN phải thay đổi. Hầu hết những người này : từ Huỳnh Thục Vy, tới Tạ Phong Tần.v.v đều là những người tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền cho VN- và không phải cho lá cờ vàng.

    Nay chuyện ta đối xử với Điếu Cày như thế nào, th́ nhờ truyền thông, Internet- họ có thể đă biết là ta ( hải ngoại) chỉ chú ư tới lá cờ- c̣n việc tranh đấu cho tư do dân chủ là..không đáng nói tới. Họ hiểu là họ đă mất hỗ trợ từ hải ngoại và từ đó tiếng nói cuả họ khó được quốc tế ( nhất là Mỹ ) biết.

    Ta đă đào một cái hố chia rẽ giữa những người tù nhân lương tâm ở VN và ta- và ta đă làm giảm ḷng kỳ vọng, sức đấu tranh của họ cho tự do dân chủ. Tại sao ta phải làm như vậy?

    Giấc mơ cờ vàng tung bay tại Sài g̣n: Đây là giấc mơ của nhiều người, trong đó có tôi - nhưng đây chỉ là giấc mơ. Đă 39 năm qua, ta làm không được. Làm không được mà cứ nói hoài, hoá ra ta thành một thứ người buôn bán ảo tưởng, mới đầu người ta lắng nghe ta, nhưng rồi rốt cuộc người ta phải quay đi, không muốn nh́n thấy ta nữa.

    Chính v́ việc này mà những tổ chức chủ trương giái phóng, quang phục VN (nghĩa là thay cờ) nay đă chuyển hướng và đổi tên, đổi mục tiêu để có thể tồn tại và khi nói ra, c̣n có người muốn lắng nghe. " Bác Sĩ Vũ Ngọng Tấn

    -
    Last edited by TT Nguyễn; 07-12-2014 at 02:12 AM.

  7. #177
    Member
    Join Date
    20-09-2011
    Posts
    1,523

    "Đốt cả thiên thu với Điếu Cày"

    "Đốt cả thiên thu với Điếu Cày"
    (Bài nhận qua email)
    Mục Tử


    Lâu lắm mới đọc được một bài b́nh luận chính trị hay, Mục Tử tôi rất lấy làm thích thú. Càng thích thú hơn khi người viết bài b́nh luận này không phải là một b́nh luận gia chuyên nghiệp. Anh là một nhà thơ trẻ xuất thân từ vùng đất địa linh nhân kiệt được người đời biết đến qua hai câu "đất Quảng Nam chưa mưa đă thấm, rượu hồng đào chưa nhấm đă say". Chính anh đă từng thốt lên rằng ở vùng đất này nhà thơ nhiều hơn cả cỏ cây. Đông đảo như thế, chen chân vào không dễ. Nhưng anh đă chen rất dễ dàng, dễ dàng đến nỗi chỉ một sớm một chiều và chỉ với mỗi một bài thơ đă đủ cho anh vượt lên trên tất cả để trở thành một nhà thơ trẻ lừng danh từ đất Ngũ Phụng Tề Phi.

    Nhà thơ mà viết b́nh luận chính trị mới tài. Xuất thân từ làng thơ nên khi viết b́nh luận anh cũng lả lướt chải chuốt như khi làm thơ. Giống như các ca nghệ sĩ cổ nhạc khi hát tân nhạc dù nhuyễn đến đâu người nghe cũng có thể nhận ra được chút hơi hướm cải lương. Nói ǵ th́ nói, bài b́nh luận của anh mới thiệt là ngọt ngào và bóng bẩy làm sao.

    Vừa vào đề, ḍng mực lai láng của anh đă ào ào chảy ra như suối:

    "Khi trục xuất anh Điếu Cày ra khỏi Việt Nam, lănh đạo CS nghĩ họ trục xuất anh sang Mỹ. Với lănh đạo CS đó là một chọn lựa khôn ngoan. Bởi v́, theo họ, tên anh gắn liền với các phong trào chống chủ nghĩa Đại Hán Bá Quyền Trung Cộng; phong trào do anh lănh đạo chẳng những không bị dập tắt dần theo năm tháng tù đày của riêng anh nhưng đă mỗi ngày một phát triển rộng; để anh ở lại là một mối lo canh cánh bên ḷng."

    Ng̣i bút của anh như đinh đóng cột. Người đọc tưởng chừng anh có con mắt nh́n thấu tim đen bọn tà quyền Hà nội. Hoặc giả anh có liên hệ trực tiếp với chúng cho nên mới biết một cách tinh tường "để anh (ĐC) ở lại là một mối lo canh cánh bên ḷng". Cộng sản Hà nội nhát gan và tầm thường đến thế sao? Chỉ có mỗi một cái điếu cày mà chúng phải lo đến canh cánh như thế kia à? Chúng có lo chăng là lo không biết Mỹ sẽ mua cái "Vietnamese hookah" với giá bao nhiêu! Hoặc giả chúng lo không biết cái điếu cày này có hun đủ khói "ḥa giải, xóa bỏ hận thù" cho bà con hải ngoại say ngất ngưởng hay không! Với bọn cáo già đầy kinh nghiệm thống trị gần chín chục triệu người thông minh như dân tộc Việt Nam mà lại phải canh cánh lo chỉ v́ mỗi một cái điếu cày th́ thật không ổn tí nào cả.

    Rồi anh lại đi xa hơn, hạ bút phán một câu xanh dờn "đảng nghĩ vậy là lầm". Phải rồi, lầm quá đi chứ. Càng lầm bao nhiêu, chúng càng kiện toàn guồng máy cai trị bấy nhiêu. Càng lầm bao nhiêu, chúng càng vinh thân ph́ gia bấy nhiêu. Cứ xem danh sách tài sản của bọn chóp bu tà quyền Hà nội ắt biết. Bọn chúng sống phây phây, thuộc hàng tỷ phú chứ không phải chỉ hàng triệu phú. Số ngoại tệ hiện nằm trong tay cộng sản Hà nội, trong đó có tiền người tỵ nạn gửi về, đă và đang được chúng dùng để phát triển các cơ quan kinh tài tại hải ngoại, bảo trợ cho các diễn đàn, xí nghiệp, cơ sở thân cộng. Cũng v́ sự bành trướng của các cơ sở này mà lần hồi những tiểu thương tỵ nạn chân chính phải bỏ nghề, dẹp tiệm.

    Không hiểu b́nh-luận-gia-xuất-thân-nhà-thơ này căn cứ vào đâu mà dám quả quyết rằng "theo họ, tên anh gắn liền với các phong trào chống chủ nghĩa Đại Hán Bá Quyền Trung Cộng". Vô t́nh hay cố ư mà anh đưa Điếu Cày lên tột đỉnh mây xanh, cho rằng chỉ có tên tuổi Điếu Cày mới gắn liền với các phong trào chống Tàu cộng. Nội cái chuyện chỉ chống độc nhất có mỗi thằng Đại Hán Bá Quyền Trung Cộng cũng đủ cho thấy cái thiếu sót quá lớn lao: chỉ chống ngọn nhưng không chống gốc. Cốt lơi của vấn đề, căn nguyên nguồn cội của chuyện đất nước Việt Nam ngày nay "chỉ c̣n bờ nhưng không c̣n biển" (lời anh viết) đâu phải chỉ từ mỗi một ḿnh thằng Tàu cộng? Nếu đàn em Hà nội không quỳ xuống dâng đất dâng biển cho nó th́ nó đâu ngang nhiên hách dịch chiếm cứ đất, biển ta như thế. Và đâu phải chỉ có mỗi một Điếu Cày là người dám đứng lên chống lại bá quyền Trung cộng? Những người trẻ khác như Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, Việt Khang... chẳng lẽ tên tuổi họ lại không gắn liền với phong trào chống bọn Đại Hán Bá Quyền Trung Cộng?

    Ngừng lại một chút thấm giọng và cũng để chờ c̣ mồi vỗ tay, nhà-thơ-kiêm-b́nh-luận-gia lỗi lạc của chúng ta lại thao thao bất tuyệt "Từ lâu Việt Nam đă h́nh thành hai khối, Việt Nam CS (VNCS ) và Việt Nam Tự Do (VNTD). Đảng không đẩy anh qua Mỹ mà đă đẩy anh về phía Việt Nam Tự Do đang có mặt ở khắp bốn phương trời kể cả tại Việt Nam.". Cái này mới thật khốn đốn. Người Việt ta từ lâu chỉ nghĩ phải làm sao chống lại bọn cộng sản đang thống trị đất nước chứ không ai nghĩ họ đang chống lại cả một khối Việt Nam Cộng Sản. Khốn đốn là ở chỗ đó. Chống một tập đoàn cộng sản Hà nội đă khó, huống hồ ǵ cả một khối "Việt Nam Cộng Sản". Đại đa số người Việt quốc nội ta có ai thích chủ nghĩa cộng sản bao giờ đâu? Dưới họng súng đen ng̣m của lũ tà quyền, người dân như đàn cừu bị bao vây bởi loài lang sói bị bắt buộc phải sống dưới chế độ cộng sản, thế thôi. Chỉ một nhúm người cộng sản nắm quyền th́ không đủ yếu tố để nói Việt Nam đă chia làm hai khối, khối VNCS và khối VNTD. Nói như thế thật oan và tội nghiệp cho đại đa số đồng bào ta tại quê nhà v́ họ không phải là người cộng sản. Thú thật, Mục Tử tôi không nghĩ những thằng cộng sản đang thống trị VN là người Việt. Tệ hại hơn, đă không là người Việt, chúng lại càng không phải là người.

    Bây giờ th́ nhà-thơ-kiêm-b́nh-luận-gia lỗi lạc của chúng ta lại ví Điếu Cày như một con chim. Anh viết "thả một con chim như Điếu Cày bay vào bầu trời tự do, con chim đó sẽ không biền biệt cuối chân mây nhưng một ngày sẽ bay về ngậm theo những hạt lúa mới. Hạt lúa dân chủ, khai phóng, nhân bản và t́nh người"

    Đoạn văn này nhắc Mục Tử tôi nhớ đến con chim ngậm hạt giống đỏ trong cuốn video B40 dưới chủ đề "Mẹ" của Thúy Nga Paris By Night. Dư luận đă một thời xôn xao với những cảnh tuyên truyền cho cộng sản của cuốn video độc hại này. Nay dưới mắt nh́n của nhà thơ, Điếu Cày lại cũng là một con chim ngậm hạt giống. Bay ra từ ḷng bàn tay người cộng sản, chim mang hạt giống màu ǵ đến nay nhiều người đă biết. Nhưng mai kia nếu có bay về, con chim Điếu Cày sẽ ngậm hạt lúa ǵ, dựa vào yếu tố nào mà nhà-thơ-kiêm-b́nh-luận-gia dám quả quyết rằng đó sẽ là những hạt lúa dân chủ, khai phóng, nhân bản và t́nh người?

    Vừa bay đến Mỹ, con chim Điếu Cày đă bắt đầu công tác gieo giống ngay lập tức. Hạt giống đỏ - có lúc trông như nửa xanh nửa đỏ - chưa kịp ươm mầm đă bị phát giác và tiêu hủy ngay. Từ lúc đặt chân xuống phi trường cho đến nay, Điếu Cày không ngớt kêu gọi xóa bỏ hận thù, đả thông tư tưởng, bắt tay hảo hiệp, nối nhịp cầu giao lưu. Lớn lên dưới chế độ cộng sản và đă từng cầm súng chiến đấu dưới màu cờ đỏ, cách nói chuyện cũng như nhiều từ ngữ anh dùng không khỏi gợi lại trong trí tôi cách ăn nói và cử chỉ của bọn cán ngố trên đường phố Sài g̣n sau tháng 4 năm 1975. H́nh ảnh và tiếng động của một quá khứ không mấy đẹp. Lắm người Việt Nam lưu vong đến nay vẫn chưa ngửi được những từ ngữ bọn cộng sản Hà nội mang vào miền Nam sau năm 1975. Làm công tác rao giảng nhưng lại dùng những từ ngữ khiến người nghe dị ứng nên phản tuyên truyền là lẽ tất nhiên.

    Điếu Cày kêu gọi người tỵ nạn VN hải ngoại xóa bỏ hận thù nhưng không hề đề cập đến chuyện các đồng chí của anh đă và vẫn chưa bao giờ làm như thế. Sau hiệp định Genève 1954, tại bán đảo Đông Dương có hai quốc gia rơ rệt: Việt Nam Cộng Ḥa (miền Nam tự do) và Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa (cộng sản Bắc Việt). Cưỡng chiếm Việt Nam Cộng Ḥa bằng bạo lực, cộng sản Bắc Việt chính là kẻ ngoại xâm đáng được cả thế giới và lương tâm nhân loại lên án. Thế nhưng gần nửa thế kỷ qua chúng chưa hề tỏ thái độ biết lỗi, vẫn tiếp tục áp dụng chính sách phân biệt đối xử với những ai có liên hệ với chính quyền VNCH. Lời nói không mất tiền mua, chỉ cần một lời xin lỗi cũng có thể xoa dịu được phần nào nỗi đau của người mất nước ấy thế mà chúng vẫn không chịu nói, vậy làm sao chúng ta có thể tin được chúng để ngồi xuống nói chuyện ḥa hợp ḥa giải. Trong một buổi họp báo tại Virginia, Điếu Cày phàn nàn anh đă bị phân biệt đối xử. Anh bị phân biệt đối xử mà lại được người Việt tự do mở rộng ṿng tay chào đón, được đối xử như thượng khách, được một nhà thơ lừng danh hải ngoại nhả ngọc phun châu ca tụng hết lời. Anh chưa biết hay cố t́nh không biết người miền Nam đă bị "bên thắng cuộc" phân biệt đối xử như thế nào. Có lẽ anh nên trở lại Việt Nam, đi tận hang cùng ngơ hẹp, t́m đến những gia đ́nh đă bị người bên phe anh trù dập để biết anh và người thân của anh đă may mắn như thế nào. Lúc đó hy vọng anh sẽ ngơ lời xin lỗi rằng anh đă phàn nàn vô cớ.

    Người đọc, nếu để ư một chút, sẽ nhận ra nhà thơ lặp lại hai chữ "khát vọng" khá nhiều lần trong suốt bài văn xuôi với âm điệu trầm bỗng như thơ của anh. Có lẽ trong anh cũng đang có một khát vọng bừng bừng cháy. Khát vọng bay lên phía trước để trờ thành con chim đầu đàn trên bầu trời văn học hải ngoại. Có danh, chưa đủ, cần phải nổi danh hơn để bất cứ người Việt nào kể cả con nít khi nghe đến tên cũng phải xum xoe chào đón với ḷng ngưỡng mộ vô biên, để đi đến đâu cũng chẳng phải tốn xu nào mà vẫn no cơm ấm cật v́ luôn có người sẵn sàng cung phụng. Dù sao th́ những khát vọng đó vẫn có thể hiểu và thông cảm được. Vượt lên trên những khát vọng đó là khát vọng chính trị. Biết đâu! Lắm nhà thơ miền Bắc há đă chẳng từng giữ nhiều ghế trên chính trường cộng sản đấy sao? Tố Hữu, Cù Huy Cận, Chế Lan Viên, Xuân Diệu, Tô Hoài… Nhắc đến hai chữ chính trị không thể không đề cập đến chính kiến. Văn chương chữ nghĩa phát ra từ những bộ óc với chính kiến lệch lạc sẽ có tác dụng tai hại khó lường cho người đọc. Chế Lan Viên đă từng thú nhận cũng v́ thơ ông ta mà hàng ngàn thanh niên bị đẩy vào chỗ chết. Trên thế gian có không ít các nhà trí thức với khát vọng (hay tham vọng) chính trị. Có trí thức dấn thân và cũng có trí thức tháp ngà. Hầu như ở bất cứ xă hội nào, quốc gia nào cũng có đủ hai thành phần này. Trí thức dấn thân lao ḿnh ra phía trước, chấp nhận gian khó, hiểm nguy. Nhiều người xem mạng sống nhẹ như lông hồng t́nh nguyện cầm súng ra chiến tuyến trong khi họ có thể được ở lại hậu phương. Những người thuộc loại trí thức này ngồi viết dưới chiến hào, viết trong lửa đạn, viết trong cái chết cận kề. Khi hô xung phong, họ là người đầu tiên lao ḿnh ra phía trước. Thành phần trí thức tháp ngà không như vậy. Khát vọng - hay tham vọng - chính trị của họ nồng cháy hơn. Ngay cả khi đến tuổi lính họ cũng cố t́m mọi cách để khỏi phải đi. Những khát vọng nồng cháy của họ được viết ra trong cái b́nh yên của đại học xá, của giảng đường, của nhà chùa, nhà thờ, trong pḥng có máy điều ḥa không khí với nhiều tiện nghi vật chất. Bằng thơ, văn, nhạc, kịch, diễn văn, hiệu triệu… họ kêu gọi, xách động người khác lao vào chỗ chết trong khi họ vẫn điềm nhiên tọa thị. Trước năm 1975 nhà thơ tài ba của chúng ta cũng có thể được liệt vào thành phần trí thức. Trong hạn tuổi động viên nhưng anh vẫn được yên thân trên khuôn viên trường đại học để tiếp tục nuôi khát vọng độc lập, tự do dân tộc trong khi lắm bạn bè cùng trang lứa thương vong ngoài mặt trận. Nhờ thế nên ngày hôm nay Mục Tử tôi mới đọc được một bài b́nh luận chính trị vô cùng chải chuốt của anh, v́ nếu anh cầm súng chiến đấu, biết đâu anh đă thành tử sĩ và Việt Nam ta mất một nhân tài. Giống như Tổng thống Bill Clinton của Mỹ. Nếu ông ta không sang Anh quốc để trốn quân dịch th́ biết đâu nước Mỹ đă mất một lănh tụ tài ba.

    Trở lại với khát vọng chính trị của nhà thơ. Anh là một trong những cây bút hải ngoại công khai ca tụng bộ đội cộng sản BV trong trận Điện Biên Phủ và gần đây, người đọc có thể t́m thấy khát vọng ḥa hợp ḥa giải trên một số tác phẩm của anh. Khi tiên đoán con-chim-ngậm-điếu-cày sẽ một ngày bay trở lại VN, biết đâu nhà thơ đă được ai đó rỉ tai cho biết nhân vật này sẽ có ngày lập chính phủ! Nếu điều đó xảy ra, chắc nhà thơ sẽ được Thủ tướng Điếu Cày của chính phủ Cộng Ḥa Lâm Thời (theo mô h́nh Chính Phủ lâm thời "Cộng Ḥa Miền Nam Việt Nam" dưới lá cờ xanh đỏ sao vàng trước kia) tặng cho cái ghế Bộ Trưởng Bộ Thông Tin Văn Hóa hoặc Giáo Dục chẳng hạn. Và có lẽ v́ đánh hơi được như thế nên nhà-thơ đă không tiếc những lời hoa mỹ tô son trát phấn cho Điếu Cày một cách tối đa. Tiếc cho những nhà đấu tranh chân chính khác, trong số có ca-nhạc-sĩ Việt Dzũng, đă không được nhà thơ dành cho những vinh dự như anh đă dành cho Điếu Cày.

    Có lẽ cũng từ những khát vọng đó mà nhà thơ đă đi tiên phong trong việc ca tụng Điếu Cày. Bài Ánh sáng Điếu Cày là một trong những bài đầu tiên xuất hiện trên văn đàn hải ngoại, ngay khi Điếu Cày vẫn c̣n lửng lơ giữa hai khoảng không gian và thời gian hoàn toàn khác biệt. Có thể tác phẩm độc đáo đầy cơ-hội-tính này dă được nhà thơ cưu mang từ lâu, đă thành h́nh và chỉ cần sửa lại đôi điều cho hợp với thời gian rồi đặt lên giàn phóng. Có thể bài viết đẹp như thơ này đă được viết theo đơn đặt hàng, một tô ḿ ăn liền. Mục Tử tôi tiếc cho nhà thơ đă quá vội vàng, không chờ thêm dăm ba hôm để xem những ǵ anh nghĩ về Điếu Cày có đúng hay không. Anh sợ nếu chậm trễ sẽ bị người khác cướp công mất. Ở Mỹ, người ta thường quan trọng hóa những cái "đầu tiên", thí dụ như ông Obama là Tổng thống da đen đầu tiên, bà Sally Ride là phi hành gia phụ nữ đầu tiên, Thurgood Marshall là chính án da đen đầu tiên của Tối Cao Pháp Viện. Nhà thơ đâu thể nào để người khác chiếm mất cái vị thế đầu tiên này được! Thế gian quả không thiếu những kẻ mua danh ba vạn, bán danh ba hào. Rồi đây sẽ c̣n không ít những kẻ theo đóm ăn tàn bám đít Điếu Cày để t́m chút hư danh. Nhất là sau khi nghe Điếu Cày được Hội Bảo Vệ Báo Chí trao tặng giải thưởng tại Nữu Ước. Tội phạm chiến tranh Lê Đức Thọ cũng đă từng được giải Nobel ḥa b́nh trong khi lẽ ra hắn phải bị truy tố ra ṭa án quốc tế về tội xâm lăng. Điều đó cho thấy không thể dựa vào một cái giải thưởng hay giải rút nào dó mà định giá trị một người. Giải Nobel c̣n như thế th́ sá ǵ cái giải thưởng có tiếng không có miếng mà Điếu Cày nhận được!

    Chuyện con chim ngậm điếu cày mai kia mốt nọ có bay về bên kia Thái-B́nh-Dương hay không chỉ là dự đoán của nhà thơ. Dự đoán có thể đúng và có thể sai, nhưng những ǵ nhà thơ viết trong đoạn sau đây đă ít nhiều cho mọi người thấy được một định kiến của anh:

    "Khác với nhiều người tranh đấu trước anh, có thể ra đi v́ chính kiến, ra đi v́ quan điểm, ra đi v́ gia đ́nh, Điếu Cày ra đi v́ trái tim khát vọng nồng cháy. Chính kiến có thể thay đổi, quan điểm có thể thỏa hiệp nhưng khát vọng độc lập, tự do dân tộc phát xuất từ trái tim của một con người chỉ có chết mới thôi"

    Bằng giọng đanh thép, hùng hồn, anh khẳng định "Điếu Cày ra đi v́ trái tim khát vọng nồng cháy" (hai chữ "khát vọng" được dùng thêm lần nữa). Gần một triệu người Việt liều ḿnh vượt biển, đem tính mạng treo trên đầu ngọn sóng mới chính thực là những người ra đi v́ trái tim khát vọng nồng cháy. Những người đó toan tính ra đi và cương quyết ra đi. Ngược lại, chuyện ra đi của Điếu Cày chỉ là kết quả thương lượng giữa hai thế lực. Anh ra đi có người hộ tống đến tận cửa phi cơ, không phải nơm nớp lo sợ như những thuyền nhân vượt biển không biết sẽ bị bắt lại lúc nào hay sẽ làm mồi cho cá mập. Tiếp theo, nhà thơ viết "Chính kiến có thể thay đổi, quan điểm có thể thỏa hiệp". Ở đây, người đọc có thể nh́n thấy được "khát vọng" ḥa hợp ḥa giải của nhà thơ. Chí nguy. Trong một đoạn trước, Mục Tử tôi đă nhắc đến chuyện chính kiến sai lệch có thể đẩy cả ngàn người vào chỗ chết. Tệ hại hơn, nó có làm băng hoại cả một thế hệ. Đă gọi là chính kiến mà phải thay đổi th́ c̣n ǵ là lập trường nữa. Quan điểm lại càng khó thỏa hiệp. Bất đồng quan điểm, không dễ ǵ đi đến ḥa hợp. Không ḥa hợp được tất không thỏa hiệp được. Có chăng chỉ là một sự nhượng bộ nhất thời như Việt Minh đă thỏa hiệp với các đảng phái quốc gia để thực hiện ư đồ của chúng. Nhượng bộ trong thế yếu đồng nghĩa với thua. Nói theo kiểu già Hồ của Điếu Cày th́ "sông có thể cạn, cá có thể ḅ nhưng chân lư đó không bao giờ thay đổi".

    "Mẫu số chung hôm nay là dân tộc và dân chủ", nhà thơ dơng dạc tuyên bố như thế. Chẳng lẽ anh quên cộng sản Hà nội đă từng tuyên bố "đảng chỉ đạo, chính quyền quản lư, nhân dân làm chủ" sao? Trong bốn chữ "nhân dân làm chủ" của chúng đă có hai yếu tố dân tộc và dân chủ rồi. Câu tuyên ngôn của anh tuy có phần đúng nhưng c̣n rất mơ hồ. Phải có một mẫu số xác thực, hợp thời hơn. Phải có một mẫu số chung như thế nào để kẻ thù không thể bám víu vào. Nh́n lại đoạn đường đấu tranh đă qua, Mục Tử tôi thấy cái mẫu số chung đơn giản và cụ thể nhất hôm nay là một nước Việt Nam không cộng sản. Đó là đích nhắm tối hậu cho tất cả các lực lượng đấu tranh. Người đấu tranh có thể đi trên nhiều con đường khác nhau nhưng mục tiêu cuối cùng vẫn là và phải là đập tan chế độ cộng sản tại Việt Nam. Một khi cộng sản hoàn toàn tiêu diệt, tất cả những ǵ c̣n lại chỉ thuộc vào yếu tố thời gian.

    Nhà thơ viết tiếp: "Không giống như 70 ngàn người Nga lưu vong ở Paris sau cách mạng CS năm 1917 hay hàng trăm ngàn người Việt lưu vong ngay sau CS chiếm VNCH năm 1975, người Việt Nam tự do hôm nay không c̣n mang tâm trạng lưu vong nữa." Mục Tử tôi thấy đoạn này có hơi trúc trắc nếu không muốn nói là tối nghĩa. Người Việt Nam tự do hôm nay và hàng trăm ngàn người Việt lưu vong ngay sau CS chiếm VNCH năm 1975 khác nhau thế nào? Nói như nhà thơ, người Việt Nam tự do hôm nay không phải là những người Việt lưu vong sau 30 tháng 4 năm 1975? Vậy họ từ đâu đến? Hay nhà thơ có ư muốn nói người Việt tự do hôm nay không c̣n mang tâm trạng lưu vong nữa v́ nhiều người đă về Việt Nam như đi chợ? Nhưng đến đoạn này th́ Mục Tử tôi phải công nhận nhà thơ có phần đúng: "Thời đại hôm nay là thời đại của những người chết đang bắt đầu sống lại và người đi đang lần lượt quay về. Anh Điếu Cày cũng vậy, trong ḷng anh không có khái niệm lưu vong, anh ra đi là để quay về. Và chúng ta sẽ về". Người chết đang sống lại như thế nào Mục Tử tôi chưa rơ nhưng từ sau khi lệnh cấm vận được Hoa Kỳ giải tỏa đến nay hàng hàng lớp lớp người đi đă và đang lần lượt quay về. Về trong vinh quang dưới ngọn cờ vàng hay về để cúi đầu dưới màu cờ đỏ, chuyện đó mọi người không ai không biết. Có người xin được về chỉ để bị tống lên phi cơ bay ra nước ngoài trở lại, ngồi trên phi cơ khóc thút thít trong niềm uất hận của kẻ bị lừa. "Anh Điếu Cày cũng vậy, trong ḷng anh không có khái niệm lưu vong, anh ra đi là để quay về". Dĩ nhiên. Anh đi với sứ mạng chữa trị "khuyết tật" của hệ thống truyền thông, rao giảng xóa bỏ hận thù, kêu gọi quốc cộng đề huề chứ có phải đi như người tỵ nạn chúng ta đă đi đâu? "Và chúng ta sẽ về!". Vâng, một số trong chúng ta sẽ về. Sẽ về để lấy một ghế nào đó trong cái chính phủ lâm thời Cộng Ḥa Việt Nam theo mô h́nh của Nguyễn Hữu Thọ trước kia.

    Nhà thơ có phần chủ quan khi viết "Sự sụp đổ của Liên Xô phát xuất từ nhiều lư do nhưng sâu xa nhất vẫn là từ khát vọng độc lập tự do của các dân tộc Estonia, theo chân là Lithuania, Latvia và lan dần sang các dân tộc khác như Azerbaijan, Armenia, Tajikistan và Uzbekistan". Nếu sự nổi dậy của các dân tộc Estonia, Lithuania và Latvia diễn ra vào thời điểm của những năm giữa thập niên 1950, cuộc diện Đông Âu như thế nào chắc ai cũng có thể đoán được. Trùm đỏ Liên Xô chắc chắn sẽ đàn áp không nương tay. Cuộc nổi dậy của người Hung Gia Lợi năm 1956 đă bị tiêu diệt hung bạo bởi xe tăng và súng đạn Liên Xô. Từ trời Nam, nhà thơ Thanh Tâm Tuyền đă khóc cho những cái chết bi hùng của các chiến sĩ chống cộng ấy qua hai câu "hăy cho anh khóc bằng mắt em, những cuộc t́nh duyên Budapest". May mắn cho các chiến sĩ tự do của ba tiểu quốc vùng Baltic, cuộc diện thế giới cuối thập niên 80 đă khác. Gorbachev của cuối thập niên 80 không là Khrushchev của thập niên 50. Ngọn gió tự do đă thổi về hướng họ và cờ đă đến tay. Cao trào cách mạng đă dâng cao đến mức không ǵ ngăn cản nổi. Nói đến khát vọng tự do dân chủ, không thể không nhắc đến Thiên An Môn. Khát vọng tự do dân chủ rào rạt trong ḷng hàng trăm ngàn thanh niên sinh viên học sinh Trung quốc đă trở thành con sóng cuốn họ ra đường phố Bắc Kinh để muôn ḷng như một cất tiếng đ̣i dân chủ tự do. Rất tiếc cao trào cách mạng chưa đủ sức để làm đắm con tàu cộng sản và họ đă bị đàn áp dă man. Thế giới, trong số có Hoa Kỳ, đă b́nh chân như vại, khoanh tay đứng nh́n ngọn lửa đấu tranh của các anh hùng Thiên An Môn bị dập tắt một cách thảm thương. Việt Nam chúng ta không may phải sống bên cạnh tên láng giềng khốn nạn Trung cộng luôn luôn là một con ác thú khổng lồ sẵn sàng nuốt chửng đàn cừu Việt Nam bất cứ lúc nào. Khát vọng tự do dân chủ của dân ta vẫn c̣n đấy, nhưng h́nh ảnh một Thiên An Môn đẫm máu chưa mờ nhạt trong ḷng người. Ấy là chưa nói đến bầy lang sói cộng sản Hà nội đă và đang nạp dần đàn cừu vào miệng ác thú Bắc kinh để chúng được yên thân.

    Dù sao giữa Mục Tử tôi và nhà thơ vẫn c̣n được một mẫu số chung. Cái mẫu số chung đó nằm ở đoạn "Ngày cáo chung của chế độ CS toàn trị tại Việt Nam chỉ là vấn đề thời gian…Họ phải bị lật đổ" Trước kia, khi được lănh tụ Tây Đức Helmut Kohl hỏi số phận của bức tường Bá Linh sẽ ra sao, Gorbachev đă nói "không có ǵ dưới ánh sáng mặt trời có thể tồn tại măi". Bức tường Bá Linh sau đó đă từ từ đổ xuống. Cộng sản Việt Nam không nằm ngoài quy luật ấy. Chúng sẽ sụp đổ, có thể tương đối ôn ḥa như ở Đức, Tiệp, Ba Lan nhưng cũng có thể sẽ rất đẫm máu như ở Lỗ Ma Ni. Khác chăng, Mục Tử tôi nghĩ người Việt Nam tự do sẽ không có những mánh khóe trả thù nham hiểm tàn độc như bọn cộng sản Hà nội đă dành cho dân quân miền Nam sau tháng 4 năm 1975.

    Điếu Cày cho biết anh sẽ tiếp tục tranh đấu để các đồng chí của anh trong số có Tạ Phong Tần được đi Mỹ như anh. Xin mở một dấu ngoặc ở đây: Sau Cù Huy Hà Vũ và Điếu Cày, kho hàng "tù nhân chính trị" của cộng sản Hà nội chắc chắn sẽ c̣n nhiều món hàng khác để chúng đổi chác. Trong một cuộc họp báo tại Hoa Kỳ, khi được hỏi tại sao anh đi bộ đội, Điếu Cày đă nói chế độ bắt buộc phải đi. Điều đó có thể chấp nhận được. Nhưng nếu Tạ Phong Tần sang đây và khi có người nhắc đến trong quá khứ chị đă từng là công an, cảnh sát VC, một lực lượng đă và đang đánh đập giết chóc dân oan vô tội, th́ chị sẽ nói sao? Qua cách trả lời "chế độ bắt buộc phải đi" của Điếu Cày, Mục Tử tôi ngầm hiểu rằng anh phải cầm súng xâm lăng miền Nam v́ phải tuân theo lệnh nhà nước, giống như thanh niên miền Nam phải đi quân dịch. Từ suy nghĩ đó, tôi hy vọng rằng tuy hôm nay anh vẫn chưa rửa sạch được máu cộng sản trong người nhưng biết đâu sẽ có một ngày anh thức giấc trở thành một người hoàn toàn đổi mới. Anh sẽ không c̣n kêu gọi chúng tôi xóa bỏ hận thù mà sẽ kêu gọi các cựu đồng chí, chiến hữu, cấp lănh đạo cũ của anh quỳ xuống xin lỗi nhân dân, đập nát lăng già Hồ, xé toang cờ máu, xin được về làm một người dân b́nh thường, nộp hết tài sản của cải chúng cướp của dân ta trong hơn nửa thế kỷ qua và ra sức xây dựng đất nuớc để chuộc lại lỗi lầm. Và tôi cũng mong nhà thơ với khát vọng chính trị sẽ có ngày thực hiện được giấc mơ của anh, tiến lên nắm vai tṛ lănh tụ nhưng xin anh hăy là minh quân, lèo lái con thuyền dân tộc đến bến vinh quang v́ dân tôi đă khổ quá nhiều rồi.

    Gần cuối bài, nhà thơ so sánh "Biển Thái B́nh hôm nay là sông Bến Hải trước đây" H́nh tượng đẹp, câu văn chải chuốt nhưng sai từ nghĩa bóng cho đến nghĩa đen. Từ 1954 cho đến 1975, vượt qua sông Bến Hải có thể được xem như đi t́m cái chết, nhưng từ khi lệnh cấm vận tại Hoa Kỳ được giải tỏa đến nay, hàng trăm ngàn người Việt đă nối đuôi nhau qua lại giữa hai bờ Thái B́nh Dương một cách an toàn. Như thế đủ cho thấy Biển Thái B́nh hôm nay không là sông Bến Hải trước đây. Sông Bến Hải trước kia chỉ chia cắt đất nước nhưng không chia cắt ḷng người, và hôm nay, biển Thái B́nh nếu có chia cắt chăng chỉ chia cắt những con người thề chỉ trở về một khi Việt Nam không c̣n cộng sản. Trong ḷng người Việt hôm nay không có Thái B́nh Dương và cũng chẳng có ḍng Bến Hải mà chỉ có nỗi đe dọa không cùng của bè lũ cộng sản, một bầy thú đội lớp người nhân danh dân tộc. Trên mảnh đất với 90 triệu người con của mẹ Âu Cơ, hơn 89 triệu con tim đă và đang bị búa liềm, cờ máu, AK, dùi cui, giày sô Trung cộng và xác cáo già đè nặng. Ngày nào bầy lang sói Ba Đ́nh hoàn toàn tiêu diệt, nỗi đe dọa không c̣n, thống nhất thật sự sẽ diễn ra v́ chia cắt không phải chỉ v́ cách ngăn giữa hai miền Nam Bắc hay giữa hai bờ Thái B́nh Dương mà v́ chính bọn cộng sản Hà nội đă chém một nhát dao oan nghiệt vào giữa trái tim Việt Nam.

    Thương cho nhà thơ đă bỏ công viết một bài ca ngợi "ánh sáng Điếu Cày" một cách hết sức ngoạn mục với lời lẽ đẹp như hoa, xinh như mộng. Nhà thơ c̣n chứng tỏ cho người đọc thấy kiến thức sâu rộng của anh qua việc dùng điển cố, chi tiết lịch sử, địa lư, nói vanh vách Liên Xô rộng bao nhiêu mét vuông, có bao nhiêu dân, anh hùng Estonia nào đă tuẫn tiết và tuẫn tiết ngày nào, bán đảo Đông Dương dài bao nhiêu cây số, vân vân. Anh thuộc Việt sử đến nỗi biết buổi sáng th́ dân ta xuống biển t́m châu, buổi chiều lên non săn ngà (đế quốc Tàu dùng dân ta với thời khóa biểu hẳn ḥi!). Không chỉ quán triệt Việt sử, anh c̣n thuộc nằm ḷng tên các anh hùng thế giới cận đại như Nelson Mandela của Nam Phi, Aung San Suu Kyi của Miến Điện, Václav Havel vân vân. Anh quả thật là một nhà thơ đa tài với một khát vọng nồng cháy, xứng đáng với cái ghế bộ trưởng thông tin hay giáo dục v́ khác với Điếu Cày "không phải là nhà nào cả" (theo lời của anh), anh không chỉ là nhà thơ mà c̣n là nhà b́nh luận lỗi lạc, nhà sử kư địa lư, nhà chính trị tài ba, nhà đấu tranh kiên cường.

    Nhưng có lẽ anh đă quá chủ quan khi đặt quá nhiều tâm huyết và kỳ vọng vào một cái điếu cày. Người Việt tự do chúng ta đâu thiếu nhân tài đến nỗi phải chờ đợi một cái ǵ mới lạ chỉ Điếu Cày mới có? Ánh sáng điếu cày chưa chắc đă đủ để người "anh hùng dân tộc" này vê một bi, nói chi đến soi đường cho thế hệ mới tiến lên tranh đấu! Mục Tử tôi rất lấy làm tiếc cho nhà thơ lắm lắm. Giá mà nhà thơ chỉ làm thơ và tiếp tục làm thơ. Bài thơ "Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười" của nhà thơ tuy có pha chút cường điệu nhưng đến nay mỗi lần đọc đến Mục Tử tôi vẫn c̣n nghe xúc động. Tiếc thay, khát vọng chính trị đă đẩy nhà thơ bước sang khúc ngoặc mới. Bước vào khúc ngoặc đó, có người nghĩ nhà thơ nay đă đổi chính kiến, từ "Ví mà tôi đổi thời gian được, đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười " sang thành "Ví mà tôi đổi thời gian được, đổi cả thiên thu lấy điếu cày"! Mục Tử tôi nghĩ hơi khác vị nào đó một tí. Mục Tử tôi nghĩ nhà thơ không chỉ muốn đổi thời gian mà c̣n muốn đốt cả thời gian để có thể sớm tiến lên làm lănh tụ hay để lấy cái ghế bộ trưởng trong chính phủ Điếu Cày, "Ví mà tôi đốt thời gian được, đốt cả thiên thu với Điếu Cày"

    Nhưng biết đâu nhà thơ đă nhanh chóng giành thế tiên phong trong việc viết bài ca ngợi Điếu Cày không phải chỉ để đổi hay "đốt cả thiên thu với Điếu Cày" mà là để có một màn ra mắt sách với "all-expense-paid", cộng thêm một chầu phở Kobe?

    Giá mà nhà thơ chỉ làm thơ và vẫn tiếp tục làm thơ.

    Mục Tử
    Nguồn

  8. #178
    TT Nguyễn
    Khách

    Bản Lên Tiếng của Tịnh Ngọc, Trưởng Khối Kỹ Thuật của UBTTTADCSVN, về Nhân Vật Điếu Cày

    ỦY BAN TRUY TỐ TỘI ÁC ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM
    TRUNG TÂM ĐIỀU HỢP TRUNG ƯƠNG
    P.O. Box 6147, Fullerton, CA 92834
    Điện thoại: 626-257-1057
    Email: ubtttadcsvn.vg@gmail .com

    Bản Lên Tiếng

    V/v: Bản Lên Tiếng của Tịnh Ngọc, Trưởng Khối Kỹ Thuật của UBTTTADCSVN, về Nhân Vật Điếu Cày
    --------------------------
    Bản văn số: 20141115

    Orange County, California, ngày 15 tháng 11 năm 2014

    Kính Thưa Quư Đồng Bào và Quư Vị,

    Cách đây 5 ngày, tức vào ngày 10/11/2014, Khối Kỹ Thuật UBTTTADCSVN đă phổ biến Bức Thư Mời Tranh Luận của Người Lính VNCH Liên Thành gởi Cán binh Sư Đoàn Sao Vàng (Công Trường 5) Cộng sản Bắc Việt Nguyễn Văn Hải tức Điếu Cày. Mục đích của cuộc tranh luận này liên quan những ǵ ông Nguyễn Văn Hải tức Điếu Cày đă tuyên bố tại hải ngoại. Ông Điếu Cày có 1 tuần lễ để hồi đáp.

    Trong khi chờ đợi sự hồi đáp này, chúng tôi nhận được rất nhiều ư kiến qua điện thoại, email, Facebook, và đông đảo trong công luận đă đồng ư với nhận định của người lính VNCH Liên Thành về nhân vật Điếu Cày. Người Việt Quốc Gia tại hải ngoại đă có ư thức và sự đề pḥng cần thiết trước âm mưu xâm nhập của t́nh báo Cộng sản. Đây là một tín hiệu đáng mừng. Chúng ta tin rằng Cộng sản sẽ không bao giờ triệt hạ được thành tŕ chống cộng của chúng ta.

    Bên cạnh đó, chúng tôi cũng ghi nhận một số nhỏ ư kiến khác biệt về nhân vật Điếu Cày. Hầu hết trong số này đều dùng văn phong vô giáo dục và dơ bẩn. Đây lại là điều đáng mừng. Chúng tôi xếp số này vào loại không đáng chú ư. Ngoài ra, trong số ư kiến khác biệt có bức điện thư của ông Chu Tất Tiến gởi cho ông Liên Thành, không gởi trực tiếp mà phổ biến trên diễn đàn Internet.

    V́ tất cả những sự kiện nêu trên nên Tịnh Ngọc, Trưởng Khối Kỹ Thuật của UBTTTADCSVN, đưa ra Bản Lên Tiếng và một số dữ kiện liên quan nhân vật Điếu Cày:

    Thưa Đồng Bào, Thưa Quư Vị,

    Để nhận diện Điếu Cày là ai, chúng ta hăy xem xét hàng loạt hành động và tuyên bố của nhân vật này kể từ ngày 21/10/2014 y xuất hiện trên đất Mỹ:

    1/ Chuyện Quốc Kỳ VNCH - Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ

    Tại phi trường Los Angeles đêm 21/10/2014, Điếu Cày đă từ chối quốc kỳ của chúng ta (Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ) hai lần khi hắn được trao tặng. Sau hiện tượng này, có một số kẻ lên tiếng bênh vực rằng Điếu Cày bị hiểu lầm! Nhưng rồi, tại Đài Truyền H́nh SBTN Nam Cali vào ngày 31/10/2014, Điếu Cày chính thức xác nhận rằng "việc tôi không nhận lá cờ th́ cộng đồng mạng tranh luận và nó cũng đă rơ v́ có rất nhiều h́nh ảnh và video đă chứng minh"! (i)

    Điếu Cày c̣n cẩn thận chỉ dẫn cho những kẻ bênh vực hắn rằng việc hắn từ chối cờ không phải vô t́nh mà "nó cũng đă rơ v́ có rất nhiều h́nh ảnh và video đă chứng minh". Lời lẽ xác nhận của Điếu Cày là cái tát mạnh làm choáng váng những ai đă bênh vực cho hắn.

    Chúng ta hăy nghe lại một lần nữa sự xác nhận này: "Việc tôi không nhận lá cờ th́ cộng đồng mạng tranh luận và nó cũng đă rơ v́ có rất nhiều h́nh ảnh và video đă chứng minh"!

    Tiếp theo, Cán binh Điếu Cày lư luận rằng: "Lá cờ chỉ là một biểu tượng. Chúng ta đấu tranh là v́ mục tiêu tự do dân chủ, không phải là v́ biểu tượng một lá cờ. Bởi v́ biểu tượng th́ có thể thay đổi nhưng mục tiêu đấu tranh th́ không bao giờ thay đổi.” Quốc kỳ thiêng liêng của chúng ta chỉ là một biểu tượng "có thể thay đổi". Vậy đối với quốc kỳ Mỹ, Canada, Úc, Anh, Pháp, Đức, vv... th́ hắn trả lời sao?

    Cuối cùng, Cán binh Điếu Cày đặt vấn đề "nếu 90 triệu người dân Việt Nam cùng đồng thuận" (i) th́ cùng đứng chung dưới lá Cờ Vàng. Như vậy trong số 90 triệu c̣n có cả chục triệu đảng viên CSVN và tay sai của chúng, th́ việc "90 triệu người dân Việt Nam cùng đồng thuận" cũng đồng nghĩa việc này sẽ không bao giờ xảy ra. Ảnh chụp dưới đây cho thấy vào năm 2007 Điếu Cày rất thiết tha với cờ của đảng CSVN. Một kẻ đỏ ruột như thế này mà lên lớp người Việt Quốc Gia về tính chính danh của quốc kỳ VNCH được sao?


    Nhân vật chánh người tù "chống Tàu" Điếu Cày vào năm 2007

    Sau khi Điếu Cày có những hành động và tuyên bố sặc mùi Cộng sản đối với quốc kỳ VNCH, hắn được tưởng thưởng bằng những tràng pháo tay ḍn dă từ hàng ghế của những người Quốc gia Tị Nạn Cộng Sản (!?) Hắn vừa ung dung chà đạp biểu tượng thiêng liêng của họ và được họ vỗ tay. Đây là đ̣n tâm lư thứ nhất mà hắn đă khéo léo đánh trên đầu những người Quốc gia nhẹ dạ. C̣n Bộ Chính Trị và An Ninh T́nh Báo Cộng Sản th́ rung đùi khoái trá.

    Có một điểm đáng chú ư là khi Điếu Cày xuất hiện tại Đài Truyền H́nh SBTN họp báo, th́ hoàn toàn không có quốc kỳ VNCH trong hội trường và cũng không có nghi thức thường lệ là chào Quốc Kỳ, hát Quốc Ca, và phút mặc niệm. Xin hỏi chuyện này có phải cũng là theo yêu cầu của Điếu Cày hay không?

    Trước 1975, lá cờ nào từng thấm đẫm máu đào của Quân, Dân, Cán, Chính VNCH đă ngă xuống v́ lư tưởng tự do trong 21 năm? Xin thưa, lá cờ đó chính là lá Quốc Kỳ-Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, là lá cờ chính nghĩa, là lá cờ măi măi trường tồn cùng ḍng sinh mệnh của dân tộc. Vậy mà tại hội trường đài SBTN vào ngày 31/10/2014, trước hàng trăm người Việt Tị Nạn Cộng Sản, tên cán binh Cộng sản Điếu Cày đă dám công khai tuyên bố rằng quốc kỳ của chúng ta th́ "có thể thay đổi". Cách đây hơn 39 năm, bao nhiêu chiến sĩ VNCH và đồng bào miền Nam Việt Nam đă ngă xuống dưới họng súng của Cán binh Điếu Cày và cộng quân thuộc Sư Đoàn Sao Vàng (Công Trường 5) Cộng sản Bắc Việt? Giờ đây, Điếu Cày vẫn chưa quy phục lá cờ chính nghĩa Quốc gia này, vậy hắn thực sự đang đứng về phía nào giữa lằn ranh Quốc - Cộng? Câu trả lời đă rơ ràng.

    Sau khi đánh phủ đầu về việc thay thế lá cờ, Điếu Cày tung một đ̣n tiếp theo là phủ nhận tính chính nghĩa của cuộc chiến tự vệ của VNCH. Lúc này th́ hắn lộ diện là một tên Cộng sản đang áp dụng kỹ thuật sở trường của Cộng sản: lập lờ đánh lận con đen.

    "Tôi từng thấy một bà mẹ Việt Nam từng đặt lên bàn thờ di ảnh của con ḿnh từ cả hai phía. Người anh đi tập kết ra bắc c̣n người em đi lính VNCH. Họ đều hy sinh cả. Mất mát nhất đó là người Mẹ Việt Nam. Nhà thơ Nguyễn Duy ở Việt Nam có nói 'Bên nào thắng th́ nhân dân đều bại.' ” (ii)

    Cán binh Điếu Cày đă lập lờ đánh lận con đen: Biến cuộc chiến Quốc - Cộng trước 1975 thành một cuộc chiến mà 'Bên nào thắng th́ nhân dân đều bại'. Chúng ta cần ngay sự rơ ràng minh bạch! Hắn phải giải thích rơ ràng rằng: Quốc gia thắng Cộng sản th́ nhân dân nào "bại"? Về phần chúng ta, đương nhiên chúng ta đă có câu trả lời: VNCH thắng cuộc chiến th́ miền Nam Việt Nam không rơi vào tay cộng sản. VNCH thắng cuộc chiến th́ nhân dân miền Nam Việt Nam được hưởng đời sống tự do, dân chủ, phú cường trong suốt 39 năm qua. C̣n Cộng sản thắng cuộc chiến th́ nhân dân miền Nam Việt Nam mới thảm "bại". Cộng sản thắng cuộc chiến th́ nhân dân miền Nam Việt Nam chịu cảnh hàng trăm ngàn Quân Dân Cán Chính VNCH chết trong ngục tù cộng sản, hàng triệu người bỏ nước ra đi và bỏ ḿnh trong biển cả... và c̣n nhiều cảnh thảm bại khác nữa. Lịch sử cận đại đă chứng minh! Chính v́ cuộc chiến tự vệ của VNCH là cuộc chiến của chính nghĩa nên không có chuyện 'bên nào thắng th́ nhân dân đều bại'.

    Hiện nay, việc người Việt Quốc Gia tại hải ngoại nhận rơ diện bạn – thù rất quan trọng. Bởi đây là yếu tố chính để quyết định khả năng bảo vệ thành tŕ chống cộng cuối cùng của chúng ta.

    Thưa Đồng Bào, Thưa Quư Vị,

    Từ muôn đời "khổ nhục kế" là một kỹ thuật lợi hại nhất mà mọi cơ quan t́nh báo của mọi quốc gia dùng để đánh lừa kẻ địch. Thử nh́n về quá khứ: Câu chuyện Câu Tiễn của nước Việt đă xâm nhập nước Ngô với ư chí phục quốc nước Việt. Câu Tiễn trong vai một kẻ đă đầu thú nước Ngô. Vua nước Ngô là Phù Sai đă thử ḷng Câu Tiễn bằng cách yêu cầu Câu Tiễn nếm phân người để tỏ ḷng trung thành. Câu Tiễn đă nếm phân người để che giấu thân phận và sau đó việc phục quốc của Câu Tiễn đă thành công.

    Gần đây vụ Đại Tá Phạm Ngọc Thảo trong thời Đệ I VNCH và Đệ II VNCH cũng đă cho thấy kỹ thuật khổ nhục kế của Cộng sản Bắc Việt rất tinh vi. V́ Phạm Ngọc Thảo xuất thân là cán bộ cao cấp của Cộng sản Bắc Việt, nên khi gài tên Phạm Ngọc Thảo vào chính phủ Quốc gia, Cộng sản đă thí nguyên Trung Đoàn Quyết Thắng của chúng cho Phạm Ngọc Thảo dùng làm món quà đầu thú. Phạm Ngọc Thảo đă chỉ điểm vị trí đóng quân của Trung Đoàn Quyết Thắng cho chính phủ VNCH. Sau đó chính phủ VNCH đă mở cuộc hành quân tiêu diệt gọn trung đoàn này. Nhờ vậy th́ Phạm Ngọc Thảo mới tạo được niềm tin với chính phủ VNCH.

    Trở lại nhân vật Điếu Cày. Nhân vật này được Cộng sản trang bị hành trang chỉ với 6 năm rưỡi tù v́ tội chống Tàu (?) và ba mươi mấy ngày tuyệt thực trong tù. Tuy nhiên, do đánh giá thấp người Việt tại hải ngoại và đốt nóng giai đoạn mà Điếu Cày đă để lộ ư đồ của y quá sớm. Ư đồ này chính là việc loại bỏ sự trường tồn của quốc kỳ VNCH và phủ nhận tính chính nghĩa của cuộc chiến tự vệ của Quân Dân miền Nam Việt Nam. Ư đồ này nằm trong nhiệm vụ ḥa hợp ḥa giải ảo tưởng của Cộng sản nhắm vào người Việt tại hải ngoại.

    Để khỏa lấp ư đồ đă bị lộ, tên Điếu Cày đă và sẽ chấp nhận đứng chào Quốc Kỳ VNCH, hát quốc ca VNCH, và cúi đầu trong phút mặc niệm. Ngay cả hắn sẽ hát bài suy tôn Ngô Tổng Thống. Việc này c̣n dể dàng hơn Câu Tiễn nếm phân người hay Phạm Ngọc Thảo chỉ điểm Trung Đoàn Quyết Thắng.

    Một trong các kỹ thuật về tuyên truyền của bọn CS là 90/10. Có nghĩa lượng tin tức thật chiếm 90%, c̣n tin tức giả chiếm 10%. Thí dụ khi tuyên truyền, đối tượng có thể tố cáo CS độc tài và ca ngợi dân chủ là 90%, đồng thời hắn khéo léo xen kẽ vào đó 10% Nghị Quyết 36. Xin hăy nghe thật kỹ những phát biểu của Điếu Cày rồi hăy kết luận nội dung chính, mục đích, tác dụng lâu dài của nó là ǵ.

    Tóm lại, xin đồng bào tại hải ngoại chớ vội tin người tù "chống Tàu" Điếu Cày. Hăy nh́n rơ vở tuồng mà Tổng Cục II T́nh Báo của CSVN đang tŕnh diễn tại hải ngoại, với nhân vật chánh là người tù "chống Tàu" Điếu Cày.

    2/ Âm Mưu Biến Điếu Cày Thành Lănh Tụ Cộng Đồng Hải Ngoại

    Theo tin tức ghi nhận được, CSVN đă âm mưu đánh bóng con bài chiến lược Điếu Cày thành thần tượng để sau đó trở thành lănh tụ của cộng đồng người Việt tại hải ngoại. Nếu quan sát kỹ, chúng ta sẽ không ngạc nhiên khi Điếu Cày cất giọng lănh tụ ngay trong ngày đầu tiên tại phi trường Los Angeles: "Tôi sang bên này để tiếp tục đấu tranh theo một cấp độ khác. Đấu tranh là cho ngày trở về của tôi và của tất cả đồng bào ở đây" (!) (iii) Dĩ nhiên, có nhiều người sẽ không để ư đến các câu nói này. Nhưng nếu theo dơi từng đường đi nước bước của Điếu Cày, th́ ta dễ dàng nh́n thấy một bức tranh toàn diện.

    Bước đi khởi đầu là một "biểu tượng chống Tàu" Điếu Cày được dựng lên tại Việt Nam vào năm 2007. H́nh ảnh blogger Điếu Cày viết bài "chống Tàu xâm chiếm biên giới", biểu t́nh "chống Tàu xâm chiếm Hoàng Sa Trường Sa", hoặc bị CS hạch sách được đồng loạt tung lên mạng. Sau đó Điếu Cày qua Mỹ với hành trang là 6 năm rưỡi tù giam v́ "chống Tàu". Bước đi kế tiếp là khi vừa đặt chân xuống phi trường Los Angeles, th́ đương sự đă tuyên bố ngay: "Tôi sang bên này để tiếp tục đấu tranh theo một cấp độ khác. Đấu tranh là cho ngày trở về của tôi và của tất cả đồng bào ở đây". Chúng ta không c̣n nh́n thấy một Điếu Cày "chống Tàu" ban đầu nữa.

    Sau đó, tại cuộc họp báo tại đài SBTN, xin quư vị đọc kỹ và nghe kỹ lời tuyên bố này để xác định đích thực vai tṛ và nhiệm vụ của Cán binh Điếu Cày tại hải ngoại:

    “Mục tiêu của tôi sang đây v́ tôi đă nh́n thấy rơ khuyết tật của truyền thông Việt Nam. Bởi vậy, tôi sang đây là để làm việc kết nối truyền thông giữa trong và ngoài nước, đẩy mạnh sự liên lạc trao đổi thông tin giữa hai bên. Khi thông tin cân bằng th́ sự thấu hiểu, thông cảm giữa hai cộng đồng trong và ngoài nước dễ dàng hơn. Từ đó dẫn đến việc hàn gắn, xây dựng t́nh đoàn kết trong ngoài. Chúng ta có mục tiêu chung là xây dựng đất nước.” (ii)

    Người tù này có vẻ nắm rơ t́nh h́nh bên ngoài c̣n hơn cả những người sống trong xă hội tự do nhưng ít thời giờ theo dơi thời cuộc!

    Trong Nghị Quyết 36 của Bộ Chính Trị đảng Cộng sản Việt Nam, hai mục tiêu rất quan trọng mà bọn chúng đề ra là truyền thông quốc ngoại và thực thi cho bằng được chính sách ḥa hợp ḥa giải giữa người Việt tại hải ngoại với đảng CSVN. Xin hăy nghe Cán binh Điếu Cày tuyên bố về vấn đề này:

    “Bây giờ là lúc chúng ta hàn gắn dân tộc Việt Nam. Bây giờ cũng là lúc bắt tay vào hợp tác và phát triển với bạn bè trên cộng đồng quốc tế. V́ vậy chúng ta hăy xếp lại quá khứ, xếp lại sự khác biệt để cùng đấu tranh v́ một mục đích v́ tương lai của dân tộc.” (ii)

    Như vậy chúng ta thấy rằng chuyện chống Tàu chỉ là cái cớ ban đầu mà bọn CS dùng để tạo thần tượng cho Điếu Cày với 6 năm rưỡi ở tù. Giờ đây, hắn hiện nguyên h́nh tại hải ngoại với nhiệm vụ hoàn toàn không liên quan đến lư do khiến hắn đă ở tù.

    Theo tin tức chúng tôi ghi nhận được th́ trong tương lai Điếu Cày sẽ du thuyết ở những vùng có cơ sở truyền thông và kinh tài của đài SBTN tại các tiểu bang ở Hoa Kỳ, Canada, Âu Châu, và Úc Châu. Đây là kế hoạch mà Điếu Cày đă được Cộng sản giao phó. Kế hoạch này là để thực hiện kết nối truyền thông của hải ngoại và trong nước cũng như hô hào người Việt Quốc Gia ḥa hợp ḥa giải với Cộng sản.

    Cuối cùng, xin được lập lại một lần nữa, xin đồng bào tại hải ngoại chớ vội tin người tù "chống Tàu" Điếu Cày. Hăy nh́n rơ vở tuồng mà Tổng Cục II T́nh Báo của CSVN đang tŕnh diễn tại hải ngoại, với nhân vật chánh là người tù "chống Tàu" Điếu Cày.

    Trân trọng,

    Tịnh Ngọc - Trưởng Khối Kỹ Thuật/UBTTTADCSVN
    http://hoilatraloi.blogspot.com/2014...l#.VIPyvtLF-RM

  9. #179
    TT Nguyễn
    Khách

    Ư Kiến Về Người Tù Điếu Cày Nguyễn Văn Hải

    Ư Kiến Về Người Tù Điếu Cày Nguyễn Văn Hải
    Nguyễn Quốc Đống, K. 13, TVBQGVN - Ngày 15 tháng 11, 2014

    Ngày 21 tháng 10, 2014, xảy ra một sự kiện khiến cộng đồng người Việt TNCS tại hải ngoại rất quan tâm, nhất là tại Hoa Kỳ. Nhà báo Nguyễn Văn Hài tự Điếu Cày (viết blog trên hệ thống internet), người đang thụ án 12 năm tù giam tại VN v́ tội tuyên truyền chống nhà nước, đột nhiên được CSVN trả tự do, và đă được chính phủ Mỹ đưa sang định cư tại Hoa Kỳ. Tại phi trường Los Angeles, California, tối hôm đó, ông ĐC đă được đồng bào hải ngoại tiếp đón nồng hậu, với hoa, biểu ngữ, và một rừng cờ vàng ba sọc đỏ của VNCH.

    Có một sự việc đă gây ra nhiều tranh luận: có người đưa tặng ĐC một lá cờ nhỏ VNCH; người th́ nói ĐC gạt ra không nhận; người th́ bảo ĐC có nhận nhưng bị nhân viên an ninh người Mỹ lấy đi? 10 ngày sau, ngày 31 tháng 10, 2014, tại buổi Hội Luận Truyền Thông do đài truyền h́nh SBTN của nhạc sĩ Trúc Hồ tổ chức, ĐC xác nhận việc ông ta không nhận lá cờ VNCH.

    Từ đó, có nhiều ư kiến của đồng hương, nhất là trên các diễn đàn internet về các vấn đề sau đây: ĐC có lập trường chính trị nào, ĐC có cùng mục tiêu tranh đấu như người Việt TNCS tại hải ngoại hay không, ĐC có thể cùng sinh hoạt với khối người Việt TNCS tại hải ngoại hay không, hoạt động của ĐC tại hải ngoại có gây tác hại cho cuộc tranh đấu của cộng đồng người Việt TNCS nhằm dân chủ hóa Việt Nam hay không? Tôi xin có một số ư kiến về người tù Điếu Cày Nguyễn Văn Hải như sau:


    1-Điếu Cày Nguyễn Văn Hải là ai?
    ĐC là một bộ đội trong Quân Đội Nhân Dân VN (quân đội CS) thời gian từ 1971 đến 1976. Có người nói ĐC thuộc Sư Đoàn Sao Vàng của CSVN đă tham chiến trong cuộc chiến xâm lược miền Nam. Sau khi giải ngũ, ĐC vào miền Nam năm 1976, sinh sống bằng nghề sửa chữa điện tử, cho thuê nhà, và mua bán bất động sản. Năm 2008, xảy ra vụ CSVN cho rước đuốc Thế Vận Hội Bắc Kinh qua thành phố Sài G̣n. ĐC tham gia các cuộc biểu t́nh chống việc rước đuốc TVH, và sau này là các cuộc biểu t́nh chống Tàu Cộng xâm phạm chủ quyền biển, đảo của VN (chiếm Hoàng Sa, Trường Sa). ĐC cũng thành lập Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do, lập trang blog để phổ biến các bài viết chống Tàu xâm lược, hô hào bảo vệ chủ quyền dân tộc…

    Năm 2008, CSVN bắt ĐC, tuyên án ông ta 30 tháng tù giam về tội trốn thuế (v́ có nhà cho thuê mà không đóng đủ thuế quy định). Bản án này chấm dứt năm 2010, nhưng CSVN không thả ĐC, mà vẫn tiếp tục giam giữ ông ta. ĐC bị đưa ra ṭa lần thứ hai, lần này bị tuyên án 12 năm tù giam, với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước”.

    Thời gian ĐC ở tù, người Việt TNCS tại hải ngoại, nhất là ở Hoa Kỳ, không ngừng vận động các giới lập pháp, hành pháp Mỹ, các tổ chức tranh đấu cho nhân quyền…hỗ trợ cho người tù mà họ cho là “một tù nhân lương tâm”, can đảm v́ dám “chống Tàu xâm lược, dám đ̣i hỏi tự do phát biểu cho các nhà báo VN…”

    2- Tại sao ĐC đột ngột được trả tự do, và được đưa sang Mỹ?
    Sau khi ĐC được CSVN trả tự do, ông ta không được về nhà, mà bị công an áp tải ra phi trường Nội Bài, Hà Nội; được viên chức Bộ Ngoại Giao Mỹ tiếp đón; và đáp chuyến bay sang Mỹ ngay. Trường hợp xuất cảnh của ĐC khiến nhiều người thắc mắc. CSVN th́ tuyên bố “tạm thi hành án tù, cho ĐC xuất cảnh v́ lư do nhân đạo”. Bộ Ngoại Giao Mỹ tuyên bố “ông ĐC quyết định đi Mỹ”. Bản thân ĐC tuyên bố “tôi không hiểu tại sao chính phủ VN lại trục xuất tôi khỏi VN, việc làm của tôi chỉ là muốn cho VN tốt đẹp hơn, việc ra đi này là trái với nguyện vọng của tôi…”

    Khi trả lời phỏng vấn của hăng thông tấn Associated Press, ĐC cho biết “tôi chọn đi Hoa Kỳ để có điều kiện tranh đấu tốt hơn”. Trong một cuộc phỏng vấn khác, ĐC cho biết “nhà cầm quyền VN yêu cầu ông ta viết đơn nhận tội, xin khoan hồng, và sẽ cho ông sang Mỹ để học về báo chí, nhưng ông không viết đơn nhận tội, và xin tha”. Mỗi bên nói một cách. Chúng ta chưa biết sự thật về lư do xuất cảnh sang Mỹ của ĐC. Tuy nhiên điều chúng ta biết chắc chắn: ĐC được nhận vào Mỹ là kết quả đàm phán giữa 2 chính phủ Mỹ và CSVN. Chi tiết cuộc thương lượng không được công bố.

    3- Hoạt động của ĐC sau khi đến Mỹ:
    Dù trải qua nhiều năm bị tù đầy trong lao tù CS, lại bị đưa ra khỏi nhà tù và xuất cảnh sang Mỹ một cách vội vă (không được chuẩn bị quần áo cho tươm tất, không được gặp người thân, bạn bè…), ĐC vẫn có đủ sức khỏe, và tinh thần để trả lời phỏng vấn của nhiều cơ quan truyền thông; đặc biệt là tham gia cuộc Hội Luận Truyền Thông do đài truyền h́nh SBTN của nhạc sĩ Trúc Hồ tổ chức vào ngày 31-10-2014 tại Quận Cam, với sự tham gia của một số viên chức người Mỹ, và nhiều giới đồng hương Việt: đại diện một số tổ chức cộng đồng, đoàn thể, giới truyền thông, đông đảo đồng bào…ĐC đă b́nh tĩnh trả lời các câu hỏi do 2 luật sư của SBTN đặt ra, và các câu hỏi do đồng bào các nơi gửi về Ban Tổ Chức Hội Luận.

    Tại buổi Hội luận nói trên, ĐC đă làm rơ một số thắc mắc của đồng bào:
    - Tuyên bố của ĐC về lá cờ vàng ba sọc đỏ được trao tặng tại phi trường Los Angeles tối ngày 21-10-2014”: “Việc tôi không nhận lá cờ th́ sự thật đă rơ, nhiều người đă thấy khi xem clip”.

    - Quan niệm của ĐC về lá cờ VNCH: “Trước tiên chúng ta phải thấy rằng lá cờ chỉ là biểu tượng. Chúng ta đấu tranh là v́ mục tiêu tự do, dân chủ cho đất nước, không phải v́ biểu tượng một lá cờ. Bởi v́ biểu tượng th́ có thể thay đổi, nhưng mục tiêu đấu tranh th́ không bao giờ thay đổi. Lá cờ vàng ba sọc đỏ đă có từ thời nhà Nguyễn, là cờ của tổ quốc, đại diện cho tự do, dân chủ. Lá cờ đỏ sao vàng là biểu tượng của một thể chế độc tài, áp bức. Chính chế độ độc tài đó đă cắt đi tiếng nói của người dân VN. Do đó, đối với tôi, bất kỳ biểu tượng nào tượng trưng cho tự do, dân chủ tôi đều trân trọng và hănh diện đứng dưới nó…Khi chúng ta đoàn kết và chọn ra biểu tượng chung và nếu 90 triệu người dân đồng ư về biểu tượng chung đó th́ tất cả cùng đứng chung dưới biểu tượng chung ấy…”

    Qua lời ĐC trả lời một số cuộc phỏng vấn sau khi đến Hoa Kỳ, chúng ta cũng biết được một số điểm sau đây:
    - Hoạt động trong thời gian sắp tới tại Hoa Kỳ: ĐC nói “Tôi sẽ tiếp tục đấu tranh cho quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận…cho những người c̣n đang ở trong tù, và cho tất cả những ai đang c̣n đấu tranh cho tự do ngôn luận ở Việt Nam…Tôi sẽ tiếp tục đấu tranh cho những tù nhân lương tâm tại Việt Nam. Họ không cất lên được tiếng nói th́ tôi sẽ thay họ cất lên tiếng nói…Truyền thông trong nước có nhiều khuyết tật, người dân không có đủ thông tin nên không biết sự thật, tôi sẽ phối hợp với truyền thông hải ngoại để tạo nên truyền thông nhiều chiều đa dạng, giúp cho dân chúng hiểu rơ sự thật vốn đă bị chế độ bưng bít nhiều năm…

    Khi truyền thông hai bên được cân bằng th́ sự thông hiểu giữa hai bên dễ hơn, cảm thông với nhau nhiều hơn…từ đó mang đến sự đoàn kết và sức mạnh cho dân tộc Việt Nam…Bây giờ cũng là lúc bắt tay vào hợp tác và phát triển với bạn bè trên cộng đồng quốc tế. V́ vậy chúng ta hăy xếp lại quá khứ, xếp lại sự khác biệt để cùng đấu tranh v́ một mục đích v́ tương lai của dân tộc…”

    - Phương thức tranh đấu: ĐC cho biết “sẽ sử dụng phương tiện internet để kết nối truyền thông trong và ngoài nước, để tập hợp các nhóm cùng chung mục đích, để chỉ rơ các khuyết tật của xă hội Việt Nam…”

    4-Nhận định về phát biểu và hành động của ĐC sau khi đến Mỹ:

    a- Về lá cờ VNCH, biểu tượng của người Việt TNCS tại hải ngoại:
    Việc ĐC không nhận lá cờ vàng ba sọc đỏ do một đồng hương Việt trao tặng cho ông tại phi trường Los Angeles, cho thấy ông từ chối đứng vào hàng ngũ của người Việt TNCS tại hải ngoại, dù cả 2 bên: người Việt TNCS hải ngoại, và ông ĐC, đều tuyên bố tranh đấu cho cùng một mục tiêu là “tự do, dân chủ, nhân quyền”. Người Việt TNCS, những người coi lá cờ vàng ba sọc đỏ là biểu tượng của tự do, dân chủ; là căn cước tỵ nạn chính trị của họ; đem biểu tượng trân quư của họ đi đón ông, dù họ biết ông không phải là người đă cùng chiến tuyến với họ, thậm chí c̣n có thể đă giết hại đồng đội và đồng bào của họ trong cuộc chiến tranh xâm lược miền Nam của CS Bắc Việt.

    Điều đó chứng tỏ họ “đă quên cái quá khứ tiếp tay cho tà quyền CS gây tội ác với quân, dân miền Nam” của ông rồi, họ đă nh́n ông là “một chiến hữu” trên mặt trận chống bạo quyền CS độc tài, họ nh́n ông là một người yêu nước đáng noi gương. Họ đă dùng cái “t́nh” để đối với ông, như nhiều năm nay họ đă từng làm. Nhưng, ông đối với họ không bằng cái t́nh, mà bằng cái “lư”.

    Ông phân biệt rạch ṛi:
    chừng nào lá cờ “tự do, dân chủ” của người Việt hải ngoại được toàn thể 90 triệu người dân Việt trong nước công nhận là biểu tượng của tự do, dân chủ th́ ông mới chấp nhận đứng dưới lá cờ ấy (đây là một cuộc trưng cầu dân ư không bao giờ có thể xảy ra, và kết quả 100% đồng ư cũng không bao giờ có được). Lời tuyên bố này khiến người Việt TNCS nghĩ ông ta đang tiếp tay cho CSVN thực hiện chiến dịch “xóa bỏ cờ vàng” tại hải ngoại.

    Việc ĐC không nhận lá cờ VNCH khiến đồng hương Việt đặt ra câu hỏi: Vậy ông ĐC đứng dưới lá cờ nào để tranh đấu? Hiện nay, trong thế cuộc tranh đấu của người Việt, chỉ có 2 lá cờ đại diện cho 2 khối:

    Thứ nhất: lá cờ vàng ba sọc đỏ của quốc gia VNCH, một quốc gia tuy không c̣n hiện hữu đă gần 40 năm, nhưng linh hồn của quốc gia đó vẫn tồn tại, biểu tượng của quốc gia đó vẫn c̣n được những công dân ngày xưa của quốc gia này tôn trọng và bảo vệ. Đối với người Việt TNCS, lá cờ này là lá cờ di sản tự do, dân chủ. Nhiều năm qua, lá cờ này được người Việt TNCS vận động các giới lập pháp và hành pháp Hoa Kỳ công nhận, và hiện nay nó được 14 tiểu bang, và hàng trăm các hội đồng thành phố, quân, hạt, các tổ chức chính đảng…công nhận là cờ đại diện cho khối người Mỹ gốc Việt tại Hoa Kỳ.
    Thứ hai: lá cờ đỏ sao vàng, đại diện cho Đảng CSVN, tổ chức đảng phái đă du nhập chủ thuyết ngoại lai Mác-Lênin áp đặt lên một nửa nước VN vào năm 1945, và toàn nước VN sau khi miền Nam VN rơi vào tay Bắc quân CS năm 1975. Lá cờ đỏ sao vàng cũng được Đảng CSVN rêu rao là “ngọn cờ chính nghĩa của tổ quốc xă hội chủ nghĩa, sẽ đem đến độc lập, tự do, hạnh phúc cho toàn dân Việt”.

    Dưới sự lănh đạo của Đảng CSVN, cả triệu người dân miền Bắc đă “được chết” cho ngọn cờ “chính nghĩa” này, cả triệu người dân miền Nam cũng “bị chết” bởi ngọn cờ “chính nghĩa” này. Bên nào chẳng nói là ḿnh có chính nghĩa. Nhưng t́nh trạng VN ngày nay đă cho thấy lá cờ nào mới là lá cờ “chính nghĩa”.

    Một sinh viên VN đang đi du học, anh Lê Trung Thành, đă tuyên bố trong một bài viết “C̣n cờ đỏ sao vàng th́ không thể có tự do, hạnh phúc”.

    Đặng Chí Hùng, một thanh niên xuất thân từ một gia đ́nh cha mẹ đều là đảng viên CS, đă cất công t́m hiểu về lịch sử VN, về Đảng CSVN, và đi đến kết luận dứt khoát “cờ vàng ba sọc đỏ mới xứng đáng là lá cờ của quốc gia VN, v́ nó đại diện cho tự do, dân chủ, nhân quyền đích thực của VN”.

    Hai nhân vật trên tuổi c̣n trẻ hơn ông ĐC rất nhiều, nhưng họ đă có nhận thức đúng đắn về hai lá cờ của VN. Ông ĐC chưa có được nhận thức đúng đắn như vậy. Làm sao người Việt TNCS tại hải ngoại có thể tin tưởng ông để nhận ông vào hàng ngũ tranh đấu cùng với họ, ở vào thời điểm tranh đấu một mất một c̣n giữa Quốc và Cộng (giữa tự do và độc tài) như hiện nay? Họ nhận định ông “vẫn c̣n ôm lá cờ đỏ sao vàng trong tim” sau nhiều năm sống và cống hiến cho chế độ CS.

    b- Về việc tranh đấu của ông ĐC tại Hoa Kỳ:
    Khi c̣n ở VN, ông ĐC hô hào “chống Tàu Cộng xâm lược, bảo vệ chủ quyền biển, đảo của VN”. Trên trang blog cá nhân, ông phổ biến nhiều bài viết chống Tàu Cộng xâm lược. Khi lập Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do, ông cũng hô hào tranh đấu để bảo vệ quyền của các nhà báo…

    Khi sang đến Mỹ, ĐC nhấn mạnh đến việc “kết nối truyền thông trong và ngoài nước, cân bằng truyền thông hai bên, sửa đổi khuyết tật của truyền thông trong nước, để người dân hai bên hiểu nhau hơn; từ đó sẽ xóa bỏ sự khác biệt trong quá khứ, đoàn kết để tạo sức mạnh xây dựng đất nước tự do, dân chủ; tranh đấu cho nhân quyền của người dân, cho những bạn tù của ông, là những người bị chế độ giam tù một cách sai trái…”

    Không thấy ông ĐC nhắc đến việc chống Tàu, bảo vệ chủ quyền đất nước nữa! Mục tiêu tranh đấu này giống như công việc mà CSVN muốn ông thực hiện tại Mỹ: đi học về báo chí (tức là làm công tác truyền thông để giúp trong nước và hải ngoại hiểu nhau hơn).

    Thứ nhất, ĐC nghĩ rằng đồng bào trong và ngoài nước chưa hiểu nhau đầy đủ hay sao? Người Việt hải ngoại đă dùng “sức mạnh truyền thông” nhiều năm nay, đưa tin tức từ hải ngoại về VN, giúp đồng bào hiểu được t́nh cảnh của họ, giúp họ nh́n ra lư do v́ sao đất nước VN lâm vào t́nh trạng tuyệt vọng như hiện nay: chủ quyền đất nước sắp mất hẳn vào tay Tàu Cộng v́ giới lănh đạo CSVN đă kư mật ước Thành Đô dâng VN cho Tàu Cộng; người dân Việt khốn khổ trăm bề v́ bị tư bản đỏ chiếm đất, chiếm nhà, mất cả nhân quyền lẫn dân quyền…

    Một cô sinh viên trẻ tuổi như Nguyễn Phương Uyên c̣n nh́n ra vấn đề của đất nước. Cô tuyên bố “Tàu Khựa cút khỏi Biển Đông”, và “Đảng CSVN đi chết đi”. Một nhạc sĩ trẻ như Việt Khang, sinh sau cuộc chiến VN, chưa hề biết đến chế độ tự do, dân chủ của miền Nam VN, c̣n nh́n ra vấn đề của đất nước. Anh băn khoăn viết ra lời nhạc“VN c̣n hay đă mất…giặc Tàu ngang tàng trên quê hương ta…và (kêu gọi) phải chống quân xâm lược, chống kẻ nhu nhược bán nước VN…” ĐC, một nhà “tranh đấu” một “người yêu nước”, lại không nh́n ra vấn đề đích thực của đất nước VN? Vấn đề đó nằm ở cái “Đảng CS bán nước buôn dân đang cầm quyền”; và chính cái cơ chế này cần phải bị giật sập mới mong VN được thực sự giải phóng. Tôi chưa thấy ĐC dứt khoát tư tưởng về vấn đề then chốt này.

    Thứ hai, giữa người Việt yêu tự do trong nước và người Việt yêu tự do ở hải ngoại, không có vấn đề ǵ hiểu lầm nhau, không hề có sự khác biệt để cần được “ḥa giải” bằng sự “cân bằng truyền thông” do ĐC chủ xướng. Họ đều ư thức một điều: tự do, dân chủ là khát vọng của người dân; và tự do dân chủ đích thực chỉ có được khi Đảng CS không c̣n độc quyền cai trị đất nước. Chính v́ ư thức như vậy, nhiều năm nay, người Việt TNCS tại hải ngoại dốc tâm sức hỗ trợ cho các nhà tranh đấu dân chủ tại VN, với mục đích là giúp họ có chỗ dựa vững chắc, có đủ niềm tin đứng lên tranh đấu cho nước nhà có tự do, dân chủ, nhân quyền thực sự.

    Các nhà tranh đấu dân chủ VN cũng phải ư thức một điều “muốn có tự do, dân chủ đích thực, muốn cứu nước thoát khỏi nạn Hán hóa, họ phải có mục tiêu tranh đấu đúng đắn, và phải chọn con đường đúng. Họ mới là người cần quên cái quá khứ “hào hùng, đánh thắng 3 đế quốc sừng sỏ: phát xít Nhật, thực dân Pháp, đế quốc Mỹ”, để dứt khoát giật sập cái chế độ đương quyền, và cứu lấy chính ḿnh.

    Nếu không, họ sẽ chỉ bước vào con đường ṃn của “dân chủ cuội, đối lập dỏm”, như nhiều người Việt hải ngoại nhận định, và như vậy là họ đă chọn “con đường đi mà không đến”, sẽ làm tiêu hao lực lượng của chính ḿnh; làm giảm niềm tin của người Việt hải ngoại, và làm chậm lại cuộc cách mạng giải phóng nước nhà.

    Thứ ba, việc “cân bằng truyền thông trong nước và ngoài nước” là một điều rất khó thực hiện. Trong nước, nhà cầm quyền CS kiểm soát toàn bộ hệ thống truyền thông: 700 tờ báo, các đài truyền thanh, truyền h́nh đều chỉ cất lên tiếng nói của Đảng.
    Việc thông tin giữa trong nước và hải ngoại đều bị CSVN kiểm soát chặt chẽ; có nghĩa là chỉ tin tức trong nước được truyền ra hải ngoại, c̣n tin tức từ hải ngoại khó ḷng lọt vào trong nước. Mục đích “cân bằng truyền thông trong nước và hải ngoại” không khéo lại chỉ giúp cho cái loa tuyên truyền của VC tại hải ngoại th́ thật tai hại!

    Thứ tư: việc ĐC tuyên bố “cần xóa bỏ khác biệt, để cùng nhau đoàn kết xây dựng đất nước” khiến chúng ta nhớ đến tinh thần của Nghị Quyết 36, một kế sách quỷ quyệt do VC đặt ra nhằm khống chế khối người Việt TNCS tại hải ngoại, kêu gọi họ “quên quá khứ (tội ác của CS), xóa bỏ hận thù, cộng tác với chúng để xây dựng quê hương… Nghị quyết này được tung ra làm kim chỉ nam cho VC và tay sai VC tại hải ngoại vào tháng 3, 2004; đến nay đă được đúng 10 năm, nhưng thành quả VC thu được chẳng đáng là bao; v́ người Việt TNCS rất cảnh giác đối với âm mưu thâm độc của kẻ thù CS. Người dân Việt ở trong nước, hay v́ hoàn cảnh phải sống đời lưu vong tại hải ngoại, đều có sự đồng cảm, nếu có cùng một mẫu số chung về nhận thức, và hoài băo.

    Nếu cùng có tinh thần dân tộc, yêu đất nước, yêu giống ṇi, yêu văn hóa dân tộc Việt; yêu công bằng, chuộng chân lư, yêu các giá trị cao đẹp như tự do, dân chủ; họ đều thấy rất gần gũi với nhau. Một thi sĩ của miền Bắc, đă viết bài thơ “Cảm Tạ Miền Nam”, với lời thơ chân thành, gây xúc động cho người đọc.

    Người dân dù thuộc hai chế độ vẫn có thể đồng cảm với nhau dễ dàng. Hiện nay, chỉ có sự khác biệt duy nhất giữa những người dân Việt yêu nước, yêu tự do, và tập đoàn lănh đạo Đảng CS độc tài, bán nước, buôn dân. Sự khác biệt này sẽ bị xóa bỏ nếu người dân cùng chung sức đánh sập thế lực phản động này. Đây chính là trọng trách của những nhà dân chủ chân chính tại VN.

    Thứ năm: Khi ĐC xác nhận “không nhận lá cờ vàng ba sọc đỏ”, nhiều người Việt TNCS không vui, thất vọng; v́ tưởng lầm ĐC cùng một chiến tuyến “chống cộng” như họ. Sự thực, những điều ĐC làm trong nước, không chứng tỏ ông là người chống lại chế độ CS.

    Tất cả những ǵ ông làm, tuy là những điều khiến nhà cầm quyền CS khó chịu: biểu t́nh chống Tàu Cộng chiếm biển, đảo của VN; kêu gọi nhà cầm quyền cho người dân tự do phát biểu ư kiến; lập Câu Lạc Bộ Nhà báo Tự Do…. Tất cả những điều này không vi phạm pháp luật của VN. Đảng CS từng giáo dục người dân về ḷng yêu nước chống ngoại xâm.

    Ông ĐC chống Tàu xâm phạm chủ quyền của VN, có ǵ là sai?
    Hiến pháp VN cũng công nhận cho mọi người được quyền tự do ngôn luận; cả nước có đến 700 tờ báo, và biết bao nhiêu đài truyền thanh, truyền h́nh !…Ông Phạm Chí Dũng cũng lập được Hội Nhà Báo Độc Lập, đâu có bị giam tù!

    Với CS, thế là tự do ngôn luận đấy! Chính v́ thế, CSVN không thể ghép tội được ông ĐC, và nhiều nhà tranh đấu dân chủ khác. Họ chỉ kiếm những cớ vu vơ để đưa họ vào tù. Cho nên, chỉ dựa vào những việc ông ĐC làm trong nước mà nghĩ rằng ông ĐC “chống chế độ CS” là sai lầm. Chính ông tuyên bố “tôi không hiểu tại sao chính phủ VN muốn trục xuất tôi ra khỏi nước, v́ những điều tôi làm chỉ là muốn cho VN tốt đẹp hơn thôi”.

    Đây cũng chính là điểm ngăn cách khối người Việt TNCS tại hải ngoại, và đa số những nhà tranh đấu cho dân chủ gốc CS, đang có mặt tại hải ngoại, dù họ có mặt tại hải ngoại bằng nhiều cách khác nhau (tự họ trốn đi ra nước ngoài rồi xin tỵ nạn như Bùi Tín, Nguyễn Minh Cần, Nguyễn Chính Kết; được chính phủ Pháp can thiệp đi chính thức như Dương Thu Hương; được gia đ́nh bảo lănh như Nguyễn Chí Thiện, Đoàn Viết Hoạt; được chính phủ Mỹ can thiệp rồi bị VC tống xuất thẳng từ nhà tù sang Mỹ như Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày).

    Thứ sáu: Nhiều người cho rằng CSVN muốn tống xuất các nhà tranh đấu dân chủ mà họ cho là nguy hiểm cho chế độ ra nước ngoài. Điều này hoàn toàn đúng. Đây là một biện pháp để làm sạch sẽ chế độ; họ không muốn sự có mặt của các thành phần mà họ cho sẽ là mầm mống của bất ổn chính trị, của nổi loạn: những người cứ đ̣i hỏi tự do, dân chủ, nhân quyền; là những thứ họ không thể cho người dân!
    Nếu cho người dân những quyền đó, họ đâu c̣n nắm giữ được quyền bính tối thượng, và làm sao bảo đảm được sự sống c̣n của Đảng? Chính sách cho các viên chức, sĩ quan của VNCH từng bị CS giam tù đi sang Mỹ theo chương tŕnh HO ngày xưa cũng để thực hiện ư đồ này. Chính sách tống xuất các công dân của chính chế độ CS, bị tù v́ bất đồng chính kiến, v́ các phản kháng ôn ḥa của họ đối với các hành động sai trái của chính phủ cũng có cùng mục tiêu.

    Những nhà dân chủ XHCN này, sau khi ra nước ngoài, hầu hết không phát huy được hào khí tranh đấu của họ như khi c̣n trong nước. Lỗi có phải là tại người Việt TNCS tại hải ngoại đối xử với họ thiếu t́nh người, tàn độc như sự ví von của một nhà văn quân đội TNCS tại Nam California “như đàn cá sấu vồ lấy miếng thịt tươi bị vất xuống hầm”?

    Người Việt TNCS hải ngoại là các công dân của VNCH, sản phẩm của một nền giáo dục “nhân bản, và khai phóng” không độc ác như vậy. Ví von như vậy là không đúng, và đầy ác ư. Một số nhà dân chủ gốc XHCN bị chỉ trích, và không được người Việt TNCS tại hải ngoại chấp nhận trong hàng ngũ của họ; mỗi trường hợp mỗi khác.

    Lấy thí dụ trường hợp nhà báo Bùi Tín, cựu đại tá quân đội CS, cựu phó tổng biên tập báo Nhân Dân của CS, người có mặt tại Dinh Độc Lập ngày 30-4-1975. Tại đây, ông ta tuyên bố những lời hết sức láo xược đối với ông Dương Văn Minh, tổng thống cuối cùng của VNCH. Sang Pháp tỵ nạn chính trị, ông ta vẫn c̣n sỉ nhục lá cờ vàng ba sọc đỏ của VNCH, gọi đó là cờ của thực dân Pháp; vẫn coi Hồ Chí Minh là cha già dân tộc; vẫn hănh diện là đóng góp vào sự nghiệp giải phóng dân tộc, giải phóng miền Nam?! Người Việt TNCS hải ngoại có thể đứng chung hàng ngũ với một người dứt khoát chọn “lá cờ đỏ sao vàng” như Bùi Tín hay không?

    Trường hợp giáo sư Đoàn Viết Hoạt: tuy bị CS cầm tù nhiều năm v́ các đ̣i hỏi dân chủ, nhưng sang đến Hoa Kỳ lại cổ vơ cho việc treo cả 2 lá cờ: cờ vàng ba sọc đỏ, và cờ đỏ sao vàng tại trường đại học Fullerton, California nhiều năm trước đây. Người Việt TNCS có thể chấp nhận đường lối tranh đấu dân chủ của một người như vậy hay không?

    Trường hợp nhà văn Dương Thu Hương: tuy sớm nhận ra ḿnh bị một chế độ man rợ (VNDCCH) đánh lừa đi “giải phóng” một nền văn minh (VNCH), tuy chửi các lănh đạo CS bằng những chữ rất nặng nề, vẫn công nhận “Đảng CSVN có công giành độc lập cho tổ quốc bằng một cuộc chiến tranh thần thánh”, vẫn công nhận “Hồ Chí Minh là đỉnh cao chói lọi”.

    Nhận thức như vậy mà bảo chúng ta chấp nhận bà này trong hàng ngũ chống cộng ư? DTH chống cái bọn cán bộ CS ngu dốt, thối nát đang ngồi ở vị trí lănh đạo đất nước, phá hoại đất nước và làm khổ người dân; làm hỏng cái “hào quang sáng chói của HCM”, chứ DTH có nh́n thấy thảm họa của dân tộc là do HCM gây ra đâu. Vậy bảo người Việt TNCS phải chấp nhận bà ta sao?

    Trường hợp nhà văn Trần Khải Thanh Thủy: bà đến California định cư cách đây khoảng hơn 2 năm, có lẽ do sự vận động của Đảng Việt Tân. Bà là người tranh đấu cho quyền lợi của người dân oan mất đất, mất nhà, phải nhọc nhằn đi khiếu kiện nhiều năm. Khác với nhiều nhà dân chủ gốc CS, bà không ca tụng HCM. Thậm chí bà c̣n viết sách tố cáo sự gian manh của nhân vật CS số một này: cuốn “HCM, nhân vật trăm tên, ngh́n mặt”. Cho nên tôi nghĩ bà không phải là người phản tỉnh cuội, như nhiều người khác bị kết tội.

    Tuy nhiên v́ ngay khi đến Mỹ, bà công khai nhận ḿnh là đảng viên Việt Tân, nên nhiều người xa lánh bà. Họ không thể chấp nhận đường lối tranh đấu “chống cộng” cuội của VT, mà họ cho là có chủ trương ḥa hợp, ḥa giải với chế độ CS đương quyền (VT chủ trương dùng phương thức bất bạo động để tháo gỡ độc tài, để CSVN chấp nhận đa đảng, đa nguyên). Tuy nhiên thời gian gần đây, bà TKTT đă công bố ra khỏi VT, và c̣n can đảm vạch ra những sai trái của đảng này nữa.

    Trường hợp tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ: thái tử đỏ, con của Cù Huy Cận, một công thần của chế độ CS. Ông này được du học tại Pháp và đậu 2 bằng tiến sĩ: luật và văn chương. Vài năm trước đây, ông phản đối nhà cầm quyền CS v́ cho Tàu vào khai thác bauxite tại Tây nguyên, và không cứng rắn trong việc bảo vệ chủ quyền đất nước trước sự ngang ngược của Tàu. Ông viết đơn kiện thủ tướng CS Nguyễn Tấn Dũng. Kết quả ông bị tuyên án tù 7 năm.

    Chưa thi hành xong bản án, ông được vận động cho sang Mỹ “chữa bệnh”. Tại Mỹ, ông tuyên bố “tôi không chống Đảng CS, tôi chỉ đ̣i hỏi nhà cầm quyền phải thực hiện tự do, dân chủ cho người dân; phải có đường lối ngoại giao đúng đắn vào lúc này là liên minh quân sự với Hoa Kỳ để cứu nước, chống sự bành trướng của Tàu…” Một người tranh đấu cho dân chủ như thế có thể đứng chung hàng ngũ với chúng ta không?

    Trường hợp mới nhất: nhà viết blog Điếu Cày. Ông này không bị tiếp đón bằng “trứng thối”. Ông được tiếp đón nồng hậu bằng hoa, biểu ngữ, và một rừng cờ vàng, như nghi thức tiếp đón một “nhân vật lănh đạo cộng đồng”, một “anh hùng chống Tàu”. Cái mà người chủ nhà nhận được từ vị khách phương xa là một gáo nước lạnh: ông ĐC không nhận món quà của đồng bào trao tặng: lá cờ vàng ba sọc đỏ, biểu tượng của khối người Việt TNCS tại hải ngoại. Vậy họ đáng trách (v́ phê b́nh ông không nhận cờ), hay ông đáng chê (v́ bất lịch sự, hay v́ muốn thể hiện một điều ǵ đó)?

    Sau đó, ông ĐC lại đến dự buổi Hội Luận Truyền Thông do đài truyền h́nh SBTN tổ chức, giúp ông ra mắt các giới đồng hương tại vùng đất ông sẽ sinh sống, và làm việc sau này. Đây là một buổi sinh hoạt chính trị của đồng bào Việt hải ngoại (với đa số là người TNCS), thường bao giờ cũng có treo cờ Mỹ-Việt Nam Cộng Ḥa, có nghi thức chào cờ, hát quốc ca, mặc niệm vv…

    Lần này, có lẽ để chiều ḷng ông ĐC, Ban Tổ Chức Hội Luận đă bỏ hết các h́nh thức trang trí thường có, và các nghi thức mở đầu thường thấy trong các sinh hoạt cộng đồng tại Little Saigon, thủ đô của người Việt tỵ nạn CS. Ông Trúc Hồ, giám đốc SBTN, là người sử dụng cờ vàng ba sọc đỏ tối đa trong các băng DVD thương mại của ông ấy, há lại quên mất lá cờ tiêu biểu của người Việt TNCS? Hẳn chúng ta vẫn chưa quên lời tuyên bố năm 2012 của ông Trúc Hồ “không chủ trương lật đổ chế độ CS, v́ lật đổ là sai…ông chỉ xin nhà nước CHXHCHVN trả nhân quyền cho người dân…”

    Hai năm đă trôi qua sau lời tuyên bố mà những người ủng hộ ông TH cho là “sai chỉ v́ cách ăn nói lắp bắp của TH”, ông TH vẫn không lên tiếng đính chính. Điều đó chứng tỏ lời tuyên bố này là đúng ư của ông, chứ ông không nói lộn. Lời tuyên bố của ông ĐC “sẽ hợp tác chặt chẽ với SBTN” trong việc kết nối truyền thông trong và ngoài nước khiến người Việt TNCS đặt một dấu hỏi về lập trường tranh đấu của ông ta tại hải ngoại.

    Sau buổi Hội Luận tại SBTN, ông ĐC đă đến thăm ṭa soạn báo Người Việt, một tờ báo đă bị hơn 150 tổ chức cộng đồng, đoàn thể cả quân nhân lẫn dân sự ra tuyên cáo khai trừ khỏi sinh hoạt của người Việt TNCS tại Nam California, v́ không có lập trường quốc gia, có nhiều hành động làm lợi cho CS, và làm hại cho người Việt TNCS…

    Ông ĐC tuyên bố tiếp tục tranh đấu cho tự do, dân chủ; nhưng qua sự lựa chọn các cộng sự viên, người Việt TNCS thấy ông không phải là người đứng chung một chiến tuyến với họ. Họ nêu các quan tâm của họ về ông ĐC.

    Đây là đất nước tự do, ông ĐC có toàn quyền chọn lựa điều ông muốn về: lập trường chính trị, mục tiêu tranh đấu, phương thức hoạt động, nhân sự cộng tác… V́ ông là một nhà “tranh đấu xă hội”, một “nhân vật của cộng đồng”, nên cộng đồng có quyền có ư kiến, và phê phán những điều ông nói, hay những việc ông làm. Đây là nguyên tắc sinh hoạt của một xă hội dân chủ. Ông ĐC chắc cũng hiểu nguyên tắc này. Chính ông nói ông chấp nhận những ư kiến khác nhau của dư luận.

    Vậy mà không hiểu tại sao một số người trong cộng đồng người Việt TNCS, những người vẫn tự nhận thuộc hàng ngũ quốc gia, là những người chống cộng; lại chụp mũ những người có ư kiến phê b́nh ông ĐC là “tay sai CS, là làm lợi cho CS, là thay CS đánh phá, vùi dập ông ĐC, là có đầu óc tiểu nhân, ti tiện, là ganh tị, là ghen ghét, là ngu xuẩn, là đẩy một chiến hữu chống cộng về với kẻ thù CS, là phá hoại sự đoàn kết trong cộng đồng…”

    Ở một đất nước như Hoa Kỳ, có nhiều tự do thật, nhưng chẳng ai có thể “đánh phá”, và “làm hại” được ai nếu vi phạm luật pháp. Vấn đề là chúng ta làm đúng, hay sai; chứ không phải chúng ta nói nhiều, nói to, nói dữ dằn, nói độc địa … là khiến người khác phải sợ.

  10. #180
    TT Nguyễn
    Khách
    tiếp theo ...

    Để kết luận,

    người Việt TNCS có thể ủng hộ ông ĐC trong kế hoạch tranh đấu về truyền thông của ông tại hải ngoại hay không?

    Ông ĐC mới đến Mỹ tỵ nạn được ba tuần lễ. Nhiều người c̣n chờ xem ông hoạt động ra sao rồi mới có thái độ thích ứng. Chúng ta nên cho ông thêm chút thời gian để ông thích ứng với đời sống mới chăng?

    Là một nhà tranh đấu dân chủ bị dứt khỏi môi trường sống và tranh đấu quen thuộc của ḿnh trong nước; nơi ông có sự hỗ trợ của gia đ́nh, người thân, bạn bè, chiến hữu; nơi ông có thể dùng tiếng mẹ đẻ để sinh hoạt trong mọi lănh vực; nay ông phải đổi sang một môi trường hoàn toàn khác biệt; nơi ông phải học nhiều thứ mới để thích ứng với cuộc sống mới; ngôn ngữ mới, văn hóa mới, cách ứng xử mới…, quả thực là một chuyện rất khó khăn!

    V́ chưa hiểu rơ môi trường sinh sống, và tranh đấu phức tạp tại hải ngoại; chưa hiểu rơ tâm tư nguyện vọng của đồng hương tại vùng đất mới, nên ông ĐC đă có những lời nói, và hành động vội vàng, thiếu tế nhị? Hay ông có nhiệm vụ nào đó cần hoàn thành? Họ chưa tin tưởng ông là đúng. Đừng trách người Việt Tỵ Nạn CS tại hải ngoại khó khăn với ông.

    Cũng như ông, họ là những người tranh đấu. Trong cuộc chiến chống Bắc quân CS (1954-1975), họ đă đổ xương máu để bảo vệ miền Nam tự do. Sau khi VNCH sụp đổ, họ trải qua nhiều năm bị đọa đầy trong các nhà tù CS (hơn hẳn thời gian ở tù 6 năm, 6 tháng, 2 ngày mà ông ĐC nhắc đến rất nhiều lần). Để đến được vùng đất tự do, nhiều người phải trải qua các thảm cảnh đầy máu và nước mắt, một sống chín chết.

    Đừng trách họ tại sao quá thận trọng, tại sao không hỗ trợ ông “vô điều kiện” như khi ông c̣n trong nước? Bởi v́, tại vùng đất sống của họ hiện nay, họ cần phân biệt rơ “bạn và thù” để khỏi mắc sai lầm như trong quá khứ.

    Nếu không sáng suốt, phạm sai lầm một lần nữa; pḥng tuyến chống cộng tại hải ngoại sụp đổ; họ sẽ chẳng c̣n miền đất nào để dung thân, để đi tỵ nạn CS nữa. Họ không thể mất cảnh giác để bị lợi dụng, để nhân lực, tài lực… sẽ bị phí phạm cho một cuộc tranh đấu dân chủ nửa vời, và để cuối cùng không đạt được mục tiêu tối hậu là “giải thể chế độ CSVN, dân chủ hóa thực sự nước nhà”.

    Ông ĐC sẽ được người Việt TNCS chấp nhận hay không?
    Thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời. Chúng ta không nên quên câu chuyện về nàng Mỵ Châu, con gái An Dương Vương trong truyện lịch sử Việt. Nàng Mỵ Châu, v́ đặt t́nh cảm trên lư trí, đă khiến bản thân mất mạng; khiến vua cha mất vương nghiệp, bị bức tử; và khiến người Việt mất nước.

    Lư do chỉ v́, nàng Mỵ Châu “trái tim lầm lẫn để lên đầu”. Người Việt TNCS đă bị CS lừa bịp nhiều lần; họ không thể để hàng ngũ của ḿnh bị kẻ thù CS lũng đoạn, và đường lối tranh đấu bị chệch hướng!

    Nguyễn Quốc Đống - Khoá 13 Trường Vơ Bị

    http://tinanvc-vctron.blogspot.com/2...oang-ngoc.html

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 27
    Last Post: 03-10-2013, 09:41 AM
  2. Replies: 4
    Last Post: 25-07-2013, 10:55 AM
  3. Replies: 0
    Last Post: 09-08-2012, 06:23 AM
  4. Replies: 0
    Last Post: 15-10-2011, 08:29 PM
  5. Replies: 6
    Last Post: 11-10-2011, 07:53 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •