Page 15 of 25 FirstFirst ... 5111213141516171819 ... LastLast
Results 141 to 150 of 249

Thread: Ai Dám Bảo Đào Nương Hoàng Dược Thảo Không Phỉ Báng Mạ Lỵ?

  1. #141
    Member TuDochoVietNam's Avatar
    Join Date
    11-08-2010
    Location
    Texas
    Posts
    1,399
    Quote Originally Posted by Le Thi View Post
    Dĩ nhiên ĐNY không thể là t́nh báo cao cấp của Mỹ nhưng có thể là t́nh báo cấp thấp ...

    Một công dân VN ngồi họp với phó thủ tướng không thể sai nghi cách như vậy .

    Cho nên có sự suy đoán ĐNY đến họp không với tư cách công dân VN .
    Dĩ nhiên ĐNY không là công dân của VC, mà là công dân Hoa Kỳ. Và họp với Ph TT VC, th́ phải là nguơi đưoc VC tin dùng. That's the point!

  2. #142
    Member
    Join Date
    17-06-2011
    Posts
    1,526

    Công trạng của gia đ́nh họ Đỗ - luồn giỏi, chạy hay

    Quote Originally Posted by TuDochoVietNam View Post
    Dĩ nhiên ĐNY không là công dân của VC, mà là công dân Hoa Kỳ. Và họp với Ph TT VC, th́ phải là nguơi đưoc VC tin dùng. That's the point!
    http://en.wikipedia.org/wiki/Yen_Ngoc_Do

    Đỗ Ngọc Yến, known in America as Yen Ngoc Do (May 25, 1941 — August 17, 2006) was a Vietnamese American newspaper publisher; the founder of Nguoi Viet Daily News, the oldest and largest Vietnamese daily publication; and a founding father of Little Saigon in Orange County, California. He was born in South Vietnam, and lived for most of his adult life in Southern California.
    Biography

    Yen Ngoc Do was born on May 25, 1941, in Saigon, Vietnam. He was one of five children (three boys, two girls). His father was a tailor who supported the Việt Minh in its war for independence against France. His mother was a devout Roman Catholic.
    Do placed 20th out of 3,000 applicants in an examination to enter Saigon's most prestigious high school. On campus, he demonstrated both his intellectual and leadership abilities, and rose to numerous positions. He became editor of the school newspaper. This was during a period of historic political and social turmoil in Vietnam. The country's long struggle for autonomy against French colonialism would soon erupt into Vietnamese triumph only to have the U.S. begin its controversial military involvement. While the French still ruled Vietnam, Do agitated and organized student protests for freedom, and printed and distributed clandestine communications in support of the liberation movement. Eventually, he began to write, edit, publish and organize public rallies around-the-clock of students and the community-at-large. He captured the attention of public figures, politicians, Western journalists and government officials. Professional journalists began to solicit Do's skill for their own newspapers. At the same time, he diversified his activism to include lobbying and petitioning for more student aid and scholarships, and improved educational resources. The scope of his influence and the impact caused by his relentless advocacy resulted in the government's attempt to remove him from school and to arrest him.
    Thus, Do became a teenager on the run. For a year, he bicycled throughout the South to escape arrest. He could not contact his family, who had no knowledge about his safety and welfare. Without food or shelter from loved ones, Do survived, depending on the mercy and compassion of strangers. He had no essentials. Pedaling from city to village to town to forest to jungle and back to city, he sought rest and comfort where he could. In the process, he had the opportunity to witness the beauty of his native land, the people, and the ravages of war. After he had exhausted his energy and ideas, and when he could continue no more, Do returned home. For the first time in a year, Do embraced his parents and family.
    All was not at peace, however. The government had filed a lawsuit against Do for his social activism. On the day of trial, he walked to the courthouse. Lining the streets of Saigon all the way to the door of the courthouse were family, friends, neighbors and strangers who had turned out en masse to support him. When he entered the courtroom, the judge announced that, due to the popular support of the people, the case would be dismissed. That was Do's first taste of the law—he would always remember it. Do would later obtain a high school diploma after a program of self-study.
    In his late teens through college and up until his escape from Vietnam, Do worked as a reporter and editor for several newspapers in South Vietnam and an interpreter for American and French journalists. Like many of his generation, he was fluent in French. In his lifetime, Do would master five languages.
    It was during college at the University of Saigon that Do met his wife, Loan, a fellow student. They were married, both at the age of 22, on January 21, 1964 in Saigon. Loan supported her husband in his writings and the increasingly visible role he began to play in the fight against communism. Their support network extended beyond writers and included professionals, Vietnamese and non-Vietnamese, of all backgrounds united in the cause for a free and autonomous Vietnam.
    One such friend was a long-time American advisor from the Rand Corporation, a California-based think tank. When Do and his wife made their successful escape to America, it was due in large part to him. Four days before the Fall of Saigon, the friend offered Do commercial airline tickets he had purchased for Do and his family. They had mere hours to pack.
    By this time, the U.S. military had become firmly ensconced in Vietnam. The French war had turned into the American war. Like the French, the Americans, too, would be defeated. Indeed, on April 30, 1975, the communist North Vietnamese Army defeated the Army of the Republic of Vietnam (ARVN). Saigon fell to communist control. Americans were evacuating everywhere—the photographs of them jumping into and clinging onto helicopters as they took off from the rooftop of the American Embassy are unforgettable.
    Four days earlier, on April 26, 1975, the Do family left their homeland. Do, Loan, and their three children Anh, Dao and Tung, all left on a plane bound for America. Loan was then pregnant with their fourth child. The parents had told the children to pack for the beach. Because they would be searched and valuables would be absconded, the Do family took only $300 with them. They abandoned their home and their country forever. Do would never again see his mother alive, and he would never again set foot on native soil.
    However, the Do family was fortunate that they were not to be counted among the thousands who would later be known as "the boat people." These were Vietnamese who, having no other option, turned to the open seas. Many died. Many were subject to pirate attacks. And many were subject to other unknown consequences.
    After a brief stop in Guam, the Do family arrived at Camp Pendleton, the Marine Corps base outside of San Diego, California. They were among the first political refugees from Vietnam to arrive at a resettlement camp in 1975. Indeed, they were among the first of all Vietnamese immigrants into America and would, later, become among the first to settle Little Saigon, Orange County. At Camp Pendleton, Do continued his leadership by founding a library. He solicited books and other reading material from U.S. Marines on base. Because he spoke fluent English, American military and civilian authorities who were involved in the Vietnamese resettlement endeavor began to turn to Do for guidance. The refugees relied on him to be their spokesman and advisor.
    Inspired partly by this stewardship of common interests and goals, but mainly due to his love for writing and news, Do founded Nguoi Viet Daily News in 1978 in Orange County, California. Nguoi Viet translates into "Vietnamese People." Three years after his arrival on American soil, Do had resumed his lifelong passion.
    Nguoi Viet started small. Do began writing, editing and publishing the newspaper in his garage. He now had a fourth child, Lin (born six months after the family settled in America). Do, his wife and children worked on Nguoi Viet in the early stages. It was a four-page weekly. Do was writer, editor, publisher, circulation manager and page designer. He delivered copies of his publication without charge door-to-door.
    Eventually, friends who were also Vietnamese refugees joined his cause. Not all were writers, but they signed up, drawn by Do's zeal and drive. Do opened up his home and wallet to help these friends and other newly arrived refugees. Do and his wife provided them with food, clothing and shelter under their own roof. Do and his wife also paid for and helped with the continuing education of refugees and struggling students.
    Over the years, under Do's leadership, Nguoi Viet grew into one of the most prestigious ethnic publications in history, having earned its founder and its immigrant community worldwide recognition. Today, the newspaper has a daily circulation of 18,000 across the globe. The newspaper has 50 full-time employees and more than a dozen stringers and correspondents worldwide, based in areas with large Vietnamese enclaves. In the beginning, Do sought to inform and educate his fellow refugees about the American way of life while providing accurate, timely and in-depth news about the Vietnamese homeland under communist rule.
    Today, Nguoi Viet is a trusted news source for Vietnamese, Vietnamese-Americans, and the community-at-large. Its web site is located at www.nguoi-viet.com. Many non-Vietnamese working or interacting with immigrants also rely on the newspaper for coverage and the insider's view.
    In 2004, Nguoi Viet launched Nguoi Viet 2, a weekly English-language section targeted at the younger generation. Its web site is located at www.nguoi-viet.com/nv2. Do's eldest daughter, Anh, founded and steers this publication. Like her father, she is an award-winning journalist and helps to manage and build the publication today.
    Among many honors, in 1999, Do received the Sky Dunlap Lifetime Achievement Award from the Orange County Press Club. In 2003, he received the Asian American Journalists Association's Lifetime Achievement Award. Do has also been recognized with an Ethics in Business Award from the Chamber of Commerce in the city of Westminster, home to Little Saigon. Throughout the years, he has also received dozens of citations given in thanks for personal and newspaper donations to community projects, scholarships, internships and to fund fine arts and performing arts programs.
    In 2005, a $30,000 Yen Do Scholarly Research Grant was launched at California State University, Fullerton, to foster faculty research into the Vietnamese and Southeast Asian communities.
    In 2006, the $25,000 Yen Do Vietnam Fellowship was established at the University of Southern California to fund research and publication of original immigrant stories written by students following an internship at Do's paper.

    On August 17, 2006, Do died in Orange County, California, due to complications from diabetes and kidney failure. He was 65. More than 3,000 people attended his viewing and funeral services held over four days, with President George W. Bush and California Governor Arnold Schwarzenegger sending published condolences. The California Legislature adjourned in Do's honor, along with the City Council in his hometown of Garden Grove. In 2008, the world's only museum of news, the Newseum located in Washington, DC, dedicated a permanent exhibit to Do and his lifelong work.
    Do is survived by his wife of 42 years, Loan; his daughter Anh, her husband and their daughter; his daughter Dao, her husband and their son; his only son Tung; and his daughter Lin. Anh carries on her Dad's legacy as a journalist. Dao is a lawyer licensed to practice before the U.S. Supreme Court in Washington, DC. Tung serves the Federal Government. Lin works in real estate.

  3. #143
    Member
    Join Date
    17-06-2011
    Posts
    1,526
    To chi LeThi.
    What kind of court he haf appearred when he was a young vagabond ? ?

  4. #144
    Member
    Join Date
    30-09-2010
    Posts
    3,083
    Quote Originally Posted by TuDochoVietNam View Post
    Dĩ nhiên ĐNY không là công dân của VC, mà là công dân Hoa Kỳ. Và họp với Ph TT VC, th́ phải là nguơi đưoc VC tin dùng. That's the point!
    Cách suy luận này hoàn toàn sai.
    Bản thân ông Yến là dân CIA đă là sự thật, và chính ông Yến là người đến rước TCS vào những ngày cuối cùng của miền Nam VN mà mọi người đều biết theo như được kể, có nghĩa, ông Yến chỉ là người thừa hành nhiệm vụ, nên chuyện ông Yến nếu làm việc với VC th́ cũng chỉ là người đóng vai thừa hành, chứ không phải là kẻ được VC tin dùng hay có 1 vị trí quan trọng nào đó trong guồng máy CS, v́ nếu ông ta chỉ là kẻ thừa hành một nhiệm vụ ǵ đó của VC giao th́ không cần phải Nguyễn tấn Dũng qua tận bên Mỹ để gặp với cả phái đoàn, mà là ông Yến đă được 1 thế lực nào đó uỷ thác câu móc để nói chuyện với VC, nên VC mới tổ chức một cuộc họp quan trọng với sự có mặt của những nhận vật vai vế lớn như ông Dũng.

    Vấn đề đặt ra ở đây với những người chống Cộng có năo khi được nh́n thấy tấm h́nh này th́ phải hiểu là, vấn đề không phải ở chỗ sự có mặt của ông Yến hay ông Dũng, mà là Mỹ đă qua ông Yến để câu móc, tạo nên một cánh trong đảng CSVN mà ông Dũng là người đại diện hay cũng có thể là đảng CSVN đă qua ông Dũng mà đi đêm với Mỹ.
    Nên cuộc họp có 1 tầm rất quan trọng, ở tầm mức bí mật quốc gia, nên đă có những người trong cuộc họp đó bị ám sát sau này, mà nếu tay Ngô Kỷ có được tấm h́nh đó th́ dứt khoát phải từ một thế lực nào đó tay trong, thông qua t́nh báo của họ mà cung cấp tấm h́nh cho Ngô Kỷ, đó chính là lư do mà Kỷ đă không dám nói ra ai đă là người cho ông ta, và ông ta đă giải thích là đă có người nào đó bỏ vào xe ông ta.

    Quá đơn giản để hiểu trường hợp này mà tôi cũng không hiểu tại sao cộng đồng hải ngoại c̣n có thể tin tay Ngô Kỷ ma quỷ này, nếu tôi là người có quyền lực th́ dút khoát tay Ngô Kỷ này phải nói ra cho tôi biết hắn ta đang làm việc cho ai.
    Last edited by pheng; 24-03-2015 at 01:11 AM.

  5. #145
    Member
    Join Date
    30-09-2010
    Posts
    3,083
    Nếu quư vị để ư th́ tay Ngô Kỷ này được yểm trợ bởi những hội đoàn và tổ chức người Việt gốc Hoa, thí dụ như tờ báo Viễn đông, nên tôi có phần tin rằng tay Ngô Kỷ này làm việc cho TQ.

    Chỉ tiếc rằng tôi chỉ là dân tay lấm chân bùn, có nếu tôi là người có uy tín trong cộng đồng th́ tay Ngô kỷ này không yên với tôi đâu.

    Nói ra các bác đừng ném đá tôi, dân mang tiếng có học với bằng cấp kỹ sư bác sĩ th́ chỉ là những anh thợ cao cấp, nhưng nếu nói về chính trị th́ mấy ngài đó là dân khờ nhất trên thế gian này, v́ cái óc của các vị đó đă bị đổ khuôn theo nghề nghiệp của các bác ấy, chỉ có dân Luật sư mới có khả năng. Ai không tin lới tôi th́ cứ hỏi chĩ Lê Thi trong này th́ biết tôi nói có đúng không, một khi cái óc bị đổ khuôn bởi những n guyên tắc tư duy logic th́ sẽ không có thiên biến vạn hoá đâu.

    Dân đen như tôi nhiều khi nh́n thấy mấy ông lănh đạo công đồng làm việc mà tức muốn chết, nên đéo thèm đụng tới, nhất là mấy ông HO, cứ mang quá khứ ra mà hù hập đặt để cho nhau những chức vụ và tin tưởng, mà thật ra nhiều khi tôi nhủ thầm, óc của mấy ông chẳng là kít chó ǵ với tôi mà hoa hoé quá độ.
    Last edited by pheng; 24-03-2015 at 01:12 AM.

  6. #146
    Member
    Join Date
    30-09-2010
    Posts
    3,083
    Người Việt ta có lối nhận xét và đánh giá con người hoàn toàn khác với người Mỹ mà ta hay cho rằng Mỹ thực dụng nhưng không phải như vậy, mà là người Mỹ biết phân biệt giá trị, phẩm chất và năng lực của từng loại người.

    Lư thuyết gia hay think tank của Mỹ có thể viết hàng đống sách và rất nổi tiếng, nhưng trong làm việc th́ lại là những con người khác, tức những kẻ nh́n ra cái góc cạnh đúng nhất của vấn đề và t́m ra phương cách thực hiện tốt nhất.

    Mà đơn cử là trường hợp chỉ định những người làm bộ trưởng quốc pḥng của Mỹ, đa số họ là những dân ít nổi tiếng với dân chúng, nhưng trong tầng lớp trí thức lănh đạo th́ họ là những kẻ rất được tôn trọng.

  7. #147
    Member
    Join Date
    30-09-2010
    Posts
    3,083
    Từ những tấm h́nh ông Dũng gặp ông Yến mà ta có thể suy luận rằng ông Dũng có một mói liên lạc với Mỹ từ lâu, ông Bush đâu có điên khi nói ông Dũng có con học ở Mỹ, cộng vào đó là vụ ông ta bị cánh ông Trọng đánh, mà đúng ra là phải đổ, v́ tay Trọng có cả 1 thế lực đảng đàng sau, nhưng kết quả lại là ngược lại mà tay Trọng phải khóc, th́ cái kết quả đó nếu có là sự có mặt của các lănh tự phương Tây trong một thời gian rất ngắn trước đại hội đảng được triệu tập bởi tay Trọng ngoài thời khoá biểu với mục đích lật tay Dũng, bao gồm thủ tướng Nhật, thủ tướng Anh và thủ tướng Đức, đồng nghĩa với các nước phương Tây và Mỹ đă cho tay Trọng và cái đảng CSVN biết cái hậu quả thế nào nếu lật tay Dũng, nên tay Trọng đă phải khóc như vậy.

    Giờ th́ mấy bác biết tại sao chính phủ ông Dũng lại mướn ông Tony Blair, cựu TT Anh làm cố vấn rồi chứ nhỉ?

    Từ nhận xét này nên tôi đă có những lời nói nhận xét đúng và sai nơi tay Dũng, để người Việt chúng ta không nên cái ǵ cũng phản đối và chống đối tay Dũng, mà là hăy giúp hắn tạo thành một thế lực khác hơn trong nội bộ của họ để họ đấu đá với nhau, mà kết quả sẽ mang lại lợi ích cho công cuộc và đất nước, mà đă có những thứ đầu ḅ rủa xả cũng như đuổi tôi ở những nơi mà tôi viết ra cái nhận định của tôi.

    Người Việt cần mở mắt ra nhiều hơn, đừng có bạ đâu chửi đó, tay Hoàng con rể của ông Dũng, theo tôi cũng là người được Mỹ gài vào nội bộ gia đ́nh ông Dũng để để liên lạc và làm việc dễ hơn đó, v́ người ngoài bị TQ theo dơi kỹ lắm, nên người Việt chống Cộng đừng có mà lèng èng. Mà những trường hợp như thế nào th́ làm sao giải thích với những thứ óc chống Cộng cực đoan thiếu lư trí, nên tôi bị chửi cũng là phải. Nhiều khi muốn nói có những thứ chống Cộng như con kẹt.

    Tôi nói cho mấy bác biết, theo nhận xét của tôi Dr Trần là dân được t́nh báo TQ dùng để quậy người Việt đó, và cái website TGNVOL cũng có vấn đề theo tư duy của tôi, tức họ cũng là những người bị TQ giật dây hay điều khiển nên mới để cho tay Trần quậy như vậy, mà nếu tôi là người làm việc th́ đám TGNVOL sẽ không yên với tôi đâu.

    Người VNCH phải tự hào có thứ óc với những tư duy sắc bén như thế mấy bác ạ, chứ không thể với kiểu vơ biền như từ trước tới giờ tôi thấy

    ha ha ha

    :p:D:cool:
    Last edited by pheng; 24-03-2015 at 02:02 AM.

  8. #148
    Member
    Join Date
    30-09-2010
    Posts
    3,083
    Giờ th́ ông NHK có đồng ư với sự bực ḿnh mà văng tục với đám X-cafe của tôi hay không?

    Đám X-cafe chống tôi, nói rơ là những người rủa xả tôi chứ không phải là tất cả, chỉ là thứ chống Cộng đứng đường và salon mà thôi.
    Và tôi dám nói là những nick như sunlight là dân tay sai TQ hay người TQ thật sự đó, đừng nỡm với tôi, khi họ chống những ư tưởng chính trị đ̣ng ư với những cái đúng của ông Dũng chống TQ của tôi.

    Trong cái thế giới chính trị hỗn loạn của VN hôm nay, mà không có một tư duy sắc bén và một nhạy cảm có thể ngửi ra từng con người th́ không khó ǵ sẽ làm tay sai cho nước ngoài hay CS mà chính bản thân ḿnh không biết. Giống như đám CS miền Bắc đă nghe Hồ ngày xưa
    Last edited by pheng; 24-03-2015 at 02:09 AM.

  9. #149
    Member
    Join Date
    30-09-2010
    Posts
    3,083
    Từ những nhận định tôi nói ra ở trên, mấy ông đừng cho rằng tôi ủng hộ tay Dũng như ông NHK hay những kẻ chửi tôi từ trước tới giờ nhen.

    Mà tôi chỉ chỉ ra cái hoàn cảnh chính trị VN sẽ dẫn tới thế nào trong thời gian tới, mà nếu nó xẩy ra th́ sẽ lợi ích cho công cuộc và thay đổi, và những người như tôi nếu nói ra trước cái hoàn cảnh đó th́ cũng chỉ mong những người có vai vế và uy tín hăy chuẩn bị và làm những ǵ cần thiết cho công cuộc đấu tranh.

    Và điều quan trọng nhất là phải biết ai thực ai giả, ai là kẻ lam tay sai cho nước ngoài, mà tôi không nghĩ nhiều người có được cái khả năng nhận xét đúng.

    Chỉ tiếc rằng tôi không được tin dùng để đóng góp cho quê hương dân tộc, chứ nếu tôi có cơ hội th́ đám VC và TQ đừng ḥng dễ dàng.

  10. #150
    Member
    Join Date
    21-10-2010
    Posts
    209
    Quote Originally Posted by pheng View Post
    Cách suy luận này hoàn toàn sai.
    Bản thân ông Yến là dân CIA đă là sự thật, và chính ông Yến là người đến rước TCS vào những ngày cuối cùng của miền Nam VN mà mọi người đều biết theo như được kể, có nghĩa, ông Yến chỉ là người thừa hành nhiệm vụ, nên chuyện ông Yến nếu làm việc với VC th́ cũng chỉ là người đóng vai thừa hành, chứ không phải là kẻ được VC tin dùng hay có 1 vị trí quan trọng nào đó trong guồng máy CS, v́ nếu ông ta chỉ là kẻ thừa hành một nhiệm vụ ǵ đó của VC giao th́ không cần phải Nguyễn tấn Dũng qua tận bên Mỹ để gặp với cả phái đoàn, mà là ông Yến đă được 1 thế lực nào đó uỷ thác câu móc để nói chuyện với VC, nên VC mới tổ chức một cuộc họp quan trọng với sự có mặt của những nhận vật vai vế lớn như ông Dũng.

    Vấn đề đặt ra ở đây với những người chống Cộng có năo khi được nh́n thấy tấm h́nh này th́ phải hiểu là, vấn đề không phải ở chỗ sự có mặt của ông Yến hay ông Dũng, mà là Mỹ đă qua ông Yến để câu móc, tạo nên một cánh trong đảng CSVN mà ông Dũng là người đại diện hay cũng có thể là đảng CSVN đă qua ông Dũng mà đi đêm với Mỹ.
    Nên cuộc họp có 1 tầm rất quan trọng, ở tầm mức bí mật quốc gia, nên đă có những người trong cuộc họp đó bị ám sát sau này, mà nếu tay Ngô Kỷ có được tấm h́nh đó th́ dứt khoát phải từ một thế lực nào đó tay trong, thông qua t́nh báo của họ mà cung cấp tấm h́nh cho Ngô Kỷ, đó chính là lư do mà Kỷ đă không dám nói ra ai đă là người cho ông ta, và ông ta đă giải thích là đă có người nào đó bỏ vào xe ông ta.

    Quá đơn giản để hiểu trường hợp này mà tôi cũng không hiểu tại sao cộng đồng hải ngoại c̣n có thể tin tay Ngô Kỷ ma quỷ này, nếu tôi là người có quyền lực th́ dút khoát tay Ngô Kỷ này phải nói ra cho tôi biết hắn ta đang làm việc cho ai.
    Chống cộng cực đoan dễ trở thành những kẻ bị lợi dụng cầm cu cho Việt Cộng nó đái! Cộng sản chỉ cần đem lá cờ vàng ba sọc ra khích bác là phe ta lao đầu vào choảng nhau bất kể phải quấy, bạn thù. Từ lâu tôi cũng nghi thằng cha Ngô Kỷ này v́ những hành động lợi dụng lá cờ vàng phá thối cộng đồng tị nạn để làm lợi cho cộng sản (mà cộng sản chẳng cần phải trực tiếp nhúng tay vào phá quấy cộng đồng). Tên Ngô Kỷ này đánh vào đầu năo cơ quan ngôn luận có uy tín nhất của người Việt hải ngoại là đánh trúng đích quá rồi.
    Last edited by vogiacu; 24-03-2015 at 07:47 AM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 14-11-2014, 12:15 PM
  2. Replies: 1
    Last Post: 09-04-2011, 01:56 AM
  3. Replies: 0
    Last Post: 25-01-2011, 12:35 PM
  4. Replies: 1
    Last Post: 10-11-2010, 07:03 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •