Page 11 of 27 FirstFirst ... 78910111213141521 ... LastLast
Results 101 to 110 of 264

Thread: MIỀN TRUNG THƯƠNG NHỚ

  1. #101
    Tran Truong
    Khách

    Những tháng năm cuồng nộ _Khuất Đẩu

    Cậu Khánh, con trai ông tổng Bá đang học Tú tài ở Hà Nội phải bỏ học mà về. Cậu nói, không có chỗ nào chịu nấu cơm cho học tṛ. Ngay cả chủ nhà cậu trọ học cũng chỉ ăn mỗi ngày một bữa, mà phải đợi đêm khuya mới dám ăn. Mỗi người chỉ có mỗi chén cơm ăn với muối. Ăn thầm trong bóng tối kín kẽ đến nỗi không dám nhai, chỉ trợn trạo rồi nuốt.

    Phố xá đóng chặt cửa cả ngày lẫn đêm. Người chết v́ đói và lạnh nằm chất đống dưới mái hiên, chân tay co quắp bấu vào nhau gỡ không ra. Phải đến trưa xe chở xác mới đem đi hết. Rồi hôm sau lại có cả hàng chục bộ xương nằm ôm nhau chặt cứng. Càng lúc càng nhiều hơn, những người không ra người … sau khi đă ăn hết cả cóc nhái, chuột bọ lếch thếch kéo lên thành phố để chực chờ chút cháo lá đa.

    Có lần cậu vô ư ném một cái vỏ chuối xuống đường, lập tức có hàng chục người tranh nhau, kẻ được liền trợn mắt nuốt chửng! Người ta đói đến nỗi ăn cả lá cây, ăn cỏ như trâu ḅ. Nghe nói có chỗ ăn cả thịt người, cha ăn luôn cả thịt con v́ không ăn nó cũng chết !

    Nghe những chuyện như thế cô Sáu tôi thở dài. Cô nói, tao có chết th́ cũng được đi, chỉ tội cho mày đă bị thả trôi sông giờ lại c̣n phải chết đói nữa. Làm ma đói khổ lắm, lúc nào cũng vất vưởng trên bờ cây ngọn cỏ, đói khát th́ làm sao đầu thai cho được ! Nhưng ông phó Ba lại nói, ở xứ ḿnh chẳng ai chết đói đâu mà lo. Nhật nó đâu có bắt cắt lúa để trồng đay cho nó. Lúa trong Nam nhiều như cát, Tây nó phải đốt bớt để chạy xe lửa kia.

    Từ khi thấy hàng ngàn người chết v́ đói, cậu Khánh cho rằng sự giàu có no đủ của ḿnh là một cái tội. Cậu đ̣i đem phần ruộng của ḿnh cho hết những người nghèo. Cả nhà ông tổng Bá đều cho rằng cậu học quá hoá điên. Lúc này, hai tiếng cộng sản được người ta nói tới mà không cần phải ngó trước nh́n sau. Có người hỏi cộng sản là cộng làm sao ?

    Ông phó Ba liền nói là cộng các bà vợ lại. Đàn ông cười khoái trá c̣n đàn bà th́ nguưt háy. Ông Khứ bảo đồ phù thuỷ biết ǵ mà nói, coi chừng bị cắt mất lưỡi bây giờ. Ông Khứ một thời mơ làm kép hát nên đă đi theo gánh bài cḥi của ông bầu Kiên. Nhưng ông phó Ba nói, chỉ có tiếng “dạ” là nghe được nên chỉ có mỗi một việc nai lưng ra gánh đồ và làm quân sĩ chạy hiệu mà thôi.

    Cô cháu tôi là hai kẻ cùng đinh, như người ta thường nói là không có nổi một cục đất ném chó ỉa. Cái cḥi của chúng tôi chỉ che tạm trên đất Trung Lương chứ chẳng phải dân làng ấy. Mà cả hai làng An Định, An Đông cũng chẳng làng nào chịu nhận chúng tôi làm dân. Nếu chỉ một thân một ḿnh, cô Sáu chẳng cần ǵ phải làm dân làng nào cả. Cô cứ việc đi mót, đánh tranh giũ rạ và đi đăi hến cho đến già. Chẳng ai bắt cô phải đóng một đồng thuế đinh nào.

    Nhưng từ khi có tôi, cô không muốn tôi lang thang trôi dạt như bọn ăn mày. Cô nói, mày phải có sổ đinh thôi, nếu không lớn lên quan sẽ bắt tội đi đày. Rồi cô lật cái gối của tôi ra lấy đồng bạc gánh dưa, đặt lên cái đĩa xin ông lư trưởng cho tôi được làm dân làng An Định.

    Thấy đồng bạc, ông lư trưởng cười bảo của thằng Nhựt cho phải không? Cô tôi dạ. Ông lư trưởng lại hỏi nó tên ǵ ? Cô nói, ai cũng biết là tôi lượm được nó trên sông nên đặt tên là Xí Được. Ông lư trưởng lại cười, nói: Được th́ nghe được rồi, thêm xí làm ǵ cho nó xấu. Họ Lê hả ? vậy th́ để trong sổ nó là Lê Văn Được. Cô tôi mừng quá rối rít dạ dạ.

    Vậy là tôi có tên tuổi đàng hoàng và một trong ba cái làng ở ngă ba sông là làng An Định đă thành quê quán của tôi.

    Đó là một làng nhỏ như bao nhiêu làng khác nằm ven sông với một hương lộ chạy qua những vạt đất thổ, vừa là con đường nối các làng, vừa là con đê ngăn nước trong mùa lụt. Làng có ba xóm: thượng trung hạ, ngăn cách bỡi các g̣ đầy mồ mả và những đường luồng quanh năm nồng nặc mùi phân trâu ḅ. Mọi nhà trong làng đều lợp tranh chỉ mỗi nhà ông chánh nhạc lợp ngói mới đỏ tươi. V́ làng quay mặt về hướng nam nên lúc nào cũng thấy tháp Bánh Ít nổi bật lên nền trời như hai búp măng khổng lồ nhô lên khỏi mặt đất.

    Ông phó Ba nói, đây là đất của Hời, tháp của nó c̣n nhiều hơn chùa của ḿnh. Ai cũng tưởng nó dấu vàng trong đó nên đục đẽo đập phá gần hết. Đâu biết rằng vàng của nó là vàng sống, hễ thấy người ḿnh là trốn biệt. Trong vườn nhà bà phó Lư đêm nào vàng chẳng đi ăn sáng rực cả vườn nhưng dễ ǵ mà t́m được. Ông phó Lư lấy cớ trồng chuối đào nát cả vườn, đào tới đào lui cả năm cũng chỉ được có mấy trái cau, nhưng khi đem vào nhà coi lại chỉ là đất nung đen cháy như sành. Đó là chưa kể ông ta bị ma Hời làm cho cái bụng chương lên như trống cái , thiếu chút nữa là toi mạng.

    Thầy giáo Hiên th́ nói đây là đất anh hùng. Anh em nhà Tây Sơn tuy phát tích ở An Khê nhưng lập nên nghiệp đế ở Qui Nhơn tức là thành Đồ Bàn. Quân của anh em Nguyễn Nhạc đóng ở phía bên kia sông ngày nào chẳng lội sang làng ḿnh. Cái g̣ Na trên kia là nơi ngày đêm họ diễn tập, voi ngựa của họ đứng chật cả đường.

    Ông đồ Ngân lai bảo đây là đất học. Làng nào chẳng có Tú tài Cử nhân. Làng ḿnh có ông cử Vân, làng Yên Thới có ông nghè Nhă. Không phải đất học như An Đông th́ dù có đi thi hàng chục lần cũng chẳng có ai đậu nổi cái Tú tài.


    Còn tiếp ......

  2. #102
    Tran Truong
    Khách

    Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu

    Như thế số phận đă đưa đẩy tôi được làm dân của một làng cũng khá tiếng tăm nhưng nghèo. Dân làng quanh năm chỉ sống với hai mùa lúa nên cất được một cái nhà là phải hết cả một đời người. Chỉ có ông Chánh nhạc chưa đến một năm đă xây được nhà ngói, nào cửa kiếng nào gạch bông cứ như nhà Tây. Trước kia ông nhàng nhàng, không nghèo mà cũng chẳng giàu. Nghe đâu một lần đi xe lửa ngồi cạnh một thằng Tây đi phát lương, không hiểu sao nó lấy nhầm cặp của ông để lại một cái cặp đầy tiền.

    Ông vội vàng xuống một ga nào đó đi ngược vào tận Nha Trang, Sài G̣n. Đợi măi cả năm không thấy động tĩnh ǵ mới dám về làng. Rồi cũng đợi tới lúc Nhật đảo chánh mới dám tậu ruộng xây nhà. V́ đă từng giữ chức trông coi lễ nhạc của làng, nên ông bỏ tiền ra mua đào kép lập nên gánh hát bài cḥi Thanh B́nh Ban. Ông là bầu Kiên nhưng người làng vẫn quen gọi ông là Chánh Nhạc.

    Nhờ cái vận may đó ông trở thành nhà giàu, nhưng cũng chỉ là giàu mới nổi. Nhà ông tổng Bá mới thực là giàu từ trong bụng mẹ giàu ra. Nhà tuy lợp tranh nhưng là nhà lá mái to rộng và kiên cố hơn cả đ́nh làng. Những hàng cột gỗ lim bóng lộn, những vỉ kèo chạm trổ công phu, phải cả vạn tấm tranh mới lợp đủ. Người ta nói vào trong nhà ấy mùa hè th́ mát lịm, mùa đông ấm cứ như nằm trong chăn.

    Kể về vai vế chức tước th́ ông tổng Bá ăn đứt. Một đằng th́ dưới tay có đến cả chục lư trưởng, một đằng th́ chỉ có mấy cái c̣ nhị ỉ eo. Nhưng nhờ có cái nhà ngói sang như Tây, có gánh hát bài cḥi bề thế nên ông bầu Kiên được mọi người nể trọng và ưa thích hơn.

    Cô Sáu tôi một đôi lần gặp họ đều lễ phép thưa thầy Chánh, thầy Tổng nhưng vẫn coi khinh là trọc phú. Chỉ có ông cử Vân dù chưa được gặp lần nào vẫn được cô nói tới với tất cả ngưỡng mộ và ḷng kính trọng.

    Ông cử Vân trước đây nhà rất nghèo. Mấy lần vào trường thi B́nh Định chỉ lo làm bài thuê. Nhiều tay thơ phú chẳng ra ǵ nhưng nhờ ông mà thi đậu ra làm quan. C̣n ông th́ cứ rớt măi. Sau ông cụ biết được đ̣i chết ông mới chịu làm bài cho ḿnh và đậu thứ mười hai là thứ áp chót. Và cũng v́ nghèo, trầy trật măi ông mới được một chức quan nhỏ ở một huyện nghèo nhất của tỉnh Quảng Ngăi.

    Nhiều người vừa cười vừa kể lại rằng, dân ở đó mỗi người đi tết cho ông đến cả một cặp gà hay cặp vịt. Ông bảo nhiều quá không nhận. Nhưng khi mở ra xem thấy đó chỉ là hai cái trứng vịt hay trứng gà lộn, ông cũng đành phải cười mà nhận. Ông làm quan được vài năm, bổng lộc chẳng được bao nhiêu, lại phải ra vào luồn cúi nên ông từ quan về nhà. Nghèo vẫn hoàn nghèo. May mà phía vợ nhà ông v́ mê cái chữ của ông nên chia cho vài mẫu ruộng. Từ đó mọi việc trong nhà đều do một tay bà vợ đảm đang quán xuyến. Ông chỉ có mỗi một việc đọc sách, ngâm thơ.

    Có lẽ câu chuyện một thằng bé bị thả trôi sông nhờ sữa chó lớn lên đă đến tai ông. Một hôm ông bước vào căn lều của cô tôi, kêu tôi lại săm soi mặt mũi rồi bảo cô ráng cho tôi đi học sau khi đă cho tôi một đồng bạc. Tôi vẫn c̣n nhớ măi cái h́nh dáng mỏng manh của ông bước đi liu xiu với cḥm râu dài tới ngực. Nhờ có ông, nên mấy ngày sau tôi cũng được đi học như những đứa con nhà khá giả.

    Ngày đầu tiên, cô Sáu xin bà phó Lư mấy tàu lá chuối hơ lửa rọc thành xấp như giấy, lại cắt một nửa cây đũa mun vót nhọn để làm bút. Cô cơng tôi qua sông mặc dù nước cạn tôi có thể lội qua được. Cả lớp nhao nhao đón tôi bằng tiếng gọi mà thường ngày chúng vẫn réo khi gặp tôi: A, thằng Chó Đẻ ! Thầy giáo phải gơ thước lên bàn bốp bốp như giày đinh của Nhật tụi nó mới chịu im cho. Thầy kêu anh trưởng tràng đưa tôi vào lớp cho ngồi bên cạnh. Cô tôi đứng ngoài cửa chắp tay vái thầy mấy lần để cảm ơn.

    Thầy là con trai một của ông đồ Ngân dạy một lúc đến những ba lớp. Lớp Tư, lớp Năm và nhỏ nhất là lớp Đồng Ấu. Lớp học là nhà đông của đ́nh làng An Định. Học tṛ có đứa phải cơng đến trường như tôi, có đứa lớn sồ mặt đầy mụn và lang beng. Thực ra thầy chỉ phải dạy những anh lớp Tư, các anh lại dạy lớp Năm và lớp Năm th́ dạy bọn Đồng Ấu mới vào.

    Anh Cọng được lệnh thầy kẽ hàng rào trên lá chuối cho tôi kẽ theo. Chỉ một việc đơn giản như thế nhưng hôm ấy tôi run đến nỗi làm rách đến mấy miếng lá. Mồ hôi tứa ra trên tay tôi trơn như thoa mỡ, ngực tôi đánh trống liên hồi tưởng chừng anh Cọng cũng có thể nghe được. Vất vả một lúc tôi cũng kẽ được nhưng xiên xẹo chẳng ra làm sao. Khi tiếng trống tan trường vừa dứt, cả lớp đă vây lấy tôi. Có đứa giật phăng cuốn lá trên tay, có đứa kéo tuột quần tôi xuống, chúng làm đủ mọi tṛ như thể tôi là một con vật lạ hay là một món đồ chơi ngộ nghĩnh.

    Mặc dù vậy, tôi vẫn thích được đi học. Chỉ vài ba hôm là tôi đă kẽ được ngay ngắn, nhưng tập đọc là cả một cực h́nh. Dường như có một cục đá cứ chẹn lấy cổ họng tôi không cho giọng đọc thoát ra. Gay go nhất là đọc chữ U. Môi miệng tôi cứ chúm cả lại. Đỏ cả mặt, chảy cả nước mũi, khó khăn lắm tôi mới khạc ra được một tiếng như tiếng ho. Cả lớp lăn ra cười. Thầy bảo về nhà phải tập ngậm sạn mà hét cho cái lưỡi nó mềm ra mới hết được cái tật cà lăm ngọng nghịu.

    Nhiều đứa khác học hành dễ dàng hơn nhưng lại thích ở nhà đi bắt ốc ṃ cua, thích đi chăn trâu chăn ḅ, thích lang thang bờ kia bụi nọ chứ không chịu ngồi tù túng chỉ để kẽ những cái hàng rào chẳng biết để làm ǵ. Cha mẹ cố sức cho đi học nhưng chúng vẫn cứ trốn. Cứ cách một vài hôm lại có đứa không chịu tới trường, thầy phải cho cả lớp đi bắt về.


    Còn tiếp ....

  3. #103
    tran truong
    Khách
    Vui nhộn và hăng hái như đi bắt cá hay săn chồn. Các anh lớn vênh váo đi trước với cái bội đựng mạ và đ̣n gánh thật dài. Lũ bé con chúng tôi ḥ reo chạy theo. Chó trong làng được dịp thi nhau sủa. Những đứa trốn học thường là lớn tuổi không đời nào chịu để cho bị bắt. Chỉ nghe chó sủa là đă nhảy xuống sông hay leo tuốt lên cây cau. Cả bọn đứng dưới gốc chửi nhoi nhói như chó sủa mèo. Chửi chán th́ mang giỏ về.

    Nhưng cũng có lần bắt được. Hôm đó có cha thằng Phùng giúp sức. Bảo măi không chịu xuống, ông liền vào nhà lấy rựa doạ chặt cây cau. Thế là hắn ta rối rít dạ dạ, tuột xuống. Hắn bị nhốt vào giỏ khiêng về trường. Bọn trẻ chúng tôi được một bữa ḥ hét đến khản cả giọng, vừa đi vừa đành trống miệng thùng thùng làm như quân cờ lau của Đinh Bộ Lĩnh thắng trận trở về. Thầy bắt kẻ trốn học nằm lên bàn, thẳng cánh đét vào mông năm roi, nhưng cũng chỉ được ít hôm rồi lại trốn!

    Dạy và học như thế, nhưng chẳng hiểu tự bao giờ, đứa nào dù lười hay dốt đến mấy cũng viết được chữ, đọc được sách. Cứ y như ngày hai buổi đến ngồi đâu mặt vào nhau trên hai cái bàn chạy dài từ đầu lớp đến cuối lớp là tự nhiên chữ nghĩa nó chạy vào đầu. Tôi dù ngậm sạn hét măi mỗi khi xuống sông tắm mà đọc vẫn cứ như nhai chữ. Nhưng thầy bảo chữ viết khá đẹp và chưa trốn học lần nào nên vẫn thường đem tôi ra làm gương cho cả lớp.

    Chưa đến hết năm học, anh Cọng trưởng tràng ở nhà cưới vợ. Hôm đám cưới , thầy Hiên được mời ngồi trang trọng ở phản giữa cùng với ông lư trưởng. Anh mặc áo the đen, quần dài trắng, đội một chiếc khăn đóng, lúng túng trên đôi guốc gỗ, vái chào thầy. Khi thấy chúng tôi lấp ló thè lưỡi nheo mắt sau hàng rào, anh mắc cỡ đỏ mặt nhưng vẫn không quên đưa nắm tay lên doạ , dù biết rằng chẳng c̣n đứa nào sợ anh nữa. Cô dâu thập tḥ sau màn cửa chẳng biết đẹp hay xấu.

    Cuối năm ấy, gần như các anh lớp Tư đều đi cưới vợ. Lớp học nhỏ tuổi dần và cái cảnh kéo nhau đi bắt những đứa trốn học cũng không c̣n nữa. Đến khi tôi lên lớp Tư, tức là đă làm thầy được những đứa lớp Năm th́ Việt Minh cướp chính quyền.

    Đó là một buổi sáng mùa thu. Cái trống làng không phải vang lên một cách rộn ră để báo tin ngày khai trường mà thùng thùng từng hồi giục giă như đê vỡ. Mọi người ngơ ngác kéo nhau ra đ́nh.

    Một tấm vải màu đỏ ở giữa có ngôi sao vàng được treo trước chánh điện. Không phải ông tổng Bá hay ông lư trưởng khăn áo trịnh trọng như trong các lễ sắc thần mà là ông bầu Kiên mặc đồ tây đứng trước điện dơng dạc tuyên bố: Chính quyền đă về tay Cách mạng!

    Mọi người lại ngơ ngác không hiểu chính quyền nó là cái ra làm sao th́ ông bầu Kiên, ngoắc ông lư trưởng đang đứng sợ hăi dưới thềm bảo phải đem nộp gấp con dấu cùng sổ đinh và sổ điền. Khi ông lư vội vàng về nhà th́ ông kêu lại dặn thêm phải nộp hết số tiền quỹ.

    Vậy là xong! Cái chính quyền vừa bị cướp chỉ là con dấu và mấy cuốn sổ. Không hào hiệp như chú Lía lấy của nhà giàu chia cho nhà nghèo. Cũng không tàn bạo như thằng Năm Quầng nung ch́ đ̣i đổ vào miệng lăo Phẩm thợ bạc để khảo vàng. Nhiều người bảo cướp chính quyền sao mà dễ như trên tuồng hát. Nhưng ông phó Ba ra vẻ bí mật bảo không dễ đâu!

    Ông nói, cái lăo Chánh nhạc được một cái cặp tiền nhiều thế kia sao không mua cái chức lư trưởng hay cái tước cửu phẩm mà cứ giữ măi cái chức chánh nhạc với đám c̣ nhị ỉ eo, rồi thuê đào mua kép lập gánh hát? C̣n thằng Khứ ḥ hát nghe như cóc nghiến răng mà cũng bày đặt đi theo gánh hát là tại làm sao? Là hoạt động ngầm cho Cách mạng đó ! Gánh hát đi tới đâu là cờ xí truyền đơn đi tới đó. Thứ ǵ mà vận chuyển không được kể cả súng đạn!

    Mọi người bấy giờ mới ngớ ra. Ai cũng khen ông bầu Kiên là mưu trí dám cả gan qua mặt cả tụi Pháp lẫn tụi Nhật ! Tuy ông bầu Kiên không ra lênh, nhưng để mừng Tổ quốc được độc lập, nhà nào cũng cố may cho bằng được một lá cờ. Vải vàng th́ xin ở chùa, nhưng kiếm cho ra vải đỏ thực không dễ. Nhiều nhà đành lấy cái khậu đỏ che trước bàn thờ chia nhau mà may.

    Cả làng chỉ có mỗi một cái máy may cọc cạch nên phải chạy gần như suốt cả đêm. Khó nhất là cắt ngôi sao! Cánh dài, cánh cụt, cánh mập, cánh ốm! Rối tung cả lên, nhưng cũng phải có mà treo ở bàn thờ Tổ quốc, lúc này c̣n thiêng hơn cả bàn thờ ông bà ông vải. Đến ảnh cụ Hồ th́ đành chịu. Cả làng chỉ có mỗi ông bầu Kiên là có một ảnh khắc gỗ như trong kinh Phật, nên chẳng biết có giống cụ hay không !

    Xong việc may cờ, cả làng sôi lên v́ những cuộc biểu t́nh. Đàn ông th́ mang theo cuốc rựa, đàn bà th́ cầm dao phay, trẻ con th́ mơ tre. Mỗi khi hoan hô hay đả đảo đều vung lên loạn xạ như sắp băm vằm ai đó. Bọn trẻ con hùa theo đánh nhịp lốc cốc, lốc cốc. Đoàn người đi diễu quanh làng, chân dẫm lạch bạch tung bụi lên mù mịt.

    Ông Khứ lúc này không c̣n là một tên lính chạy hiệu mà oai phong lẫm liệt như một vị tướng. Lúc đi đầu, lúc đoạn hậu, ông khoa chân múa tay như nhà vừa mất trộm. Khi đi ngang qua nhà ông bầu Kiên, ông lại thúc đoàn người gầm to hơn, mơ đánh nhiều hơn, chân giẫm mạnh hơn trong khi ông chỉ huy Cách mạng đứng trên thềm nh́n ra vừa vẫy tay vừa mỉm cười.


    Còn tiếp ...

  4. #104
    Tran Truong
    Khách

    Những tháng năm cuồng nộ _Khuất Đẩu

    Ông tổng Bá th́ ngược lại. Mỗi khi đoàn biểu t́nh đi ngang qua nhà, ông đều lẩn ra sau. Ông sợ cái đám biểu t́nh do ông Khứ dẫn đầu c̣n hơn sợ cái đám ăn mày chúa. Với lũ ăn mày, chỉ cần đem một ít gạo tiền là chúng đi qua làng khác, c̣n cái đám biểu t́nh này th́ biết tống tiễn bằng cách ǵ ? Ông lo lắm nhất là nghe hô “đả đảo”, cứ nghe như chửi thẳng vào mặt ông !

    V́ vậy, khi nghe phát động Tuần Lễ Vàng, ông liền lột sạch đồ trang sức của vợ con, sung sướng được đem hiến cho Cách mạng. Ông bầu Kiên khi nhận 12 chiếc kiềng, 15 chiếc cong và 20 chiếc nhẫn trước mặt dân làng, đă tung hô ông tổng Bá là nhà Đại Yêu Nước. Để chứng tỏ rằng ḿnh xứng đáng với cái tước hiệu mới mẻ đó, ông tổng Bá liền hiến thêm mấy sào đất để xây trụ sở Uỷ Ban.

    Như vẫn chưa vừa, ông liền kêu thợ tới bắc cầu nối An Định với Trung Luơng. Cây cầu gỗ đâm thẳng vào căn lều của cô cháu tôi. Nhờ vậy mùa lụt tôi đi học mà không phải qua đ̣. Khi khánh thành ông hào phóng cho ngă một con ḅ, hai con heo để khao đăi các bác thợ và cả làng. Ông lại được ông bầu Kiên và ông Khứ phong cho chức Trưởng ban Vệ sinh kiêm Trưởng ban Đời Sống Mới.

    Liền một lúc được đến mấy chức, ông lại càng hăng hái hơn nữa, yêu nước hơn nữa ! Các cụ già như ông cử Vân, ông đồ Ngân không c̣n ngồi trầm ngâm bên tách trà bàn sấm Trạng Tŕnh, các bà lăo không c̣n thong dong dắt cháu đi lễ chùa, những đứa bé không c̣n lêu lổng lang thang.

    Tất cả được ông huy động vào việc phát quang bờ tre, dọn sạch phân trâu ḅ, quét khắp đường làng ngơ xóm, sạch đến nỗi không c̣n t́m thấy một chiếc lá tre nào vương văi. Chẳng mấy chốc làng An Định được khen là làng kiểu mẫu. Ông lại được hoan hô và bây giờ ông rất thích được đoàn biểu t́nh đi ngang qua nhà hô khẩu hiệu.

    Mặc dù Bảo Đại đă không c̣n ngồi trên ngai vàng và kinh thành Huế đă không c̣n ai hướng về bái vọng nữa, nhưng người ta cho rằng cái gốc rễ của phong kiến đă ăn sâu vào tận các đ́nh làng. Cho nên muốn tận diệt phong kiến là phải phá đ́nh. Và người nện cái nhát búa dũng mănh đầu tiên vào đ́nh làng An Định chẳng ai khác ngoài ông Khứ.

    Trong khi nhiều người sợ thánh thần vật chết th́ ông bảo, thần thánh mẹ ǵ, chỉ mấy miếng gỗ và mây cục đất sét, vậy mà hết đời này đến đời khác cứ ś sụp cúng bái. Coi này, ông thét lên. Ai chết cho biết ! Mấy cái bài vị nẩy tung lên, ba vị thần chẳng biết thần ǵ rơi xuống đất vỡ toang. Ông hô, tiến lên anh em! Thế là búa và xà beng của đám dân quân thi nhau nện ầm ầm.

    Gạch vỡ, ngói rơi và cái đ́nh tốn bao công của trong suốt muời năm mới xây xong, chỉ có mấy ngày là đă thành một đống cây gỗ gạch đá ngổn ngang. Hai cái trụ biểu v́ quá cao to nên để lại, nhưng hai con sư tử trước đây oai linh là thế, giờ chỉ như hai con chó đứng nh́n nhau mà không tiếng sủa nên chẳng c̣n làm cho đứa bé nào sợ nữa.

    Nh́n các bài vị và sắc thần đang cháy, những câu hoành câu đối vứt bừa băi ngổn ngang, ông đồ Ngân ứa nước mắt than: Đ́nh là nơi thờ cúng các vị tiền hiền mấy trăm năm trước có công lập làng được vua phong tặng chứ có phải thờ con vua cháu chúa ǵ đâu mà bảo là phong kiến! C̣n chữ của ông cử Vân cho đẹp thế kia có tội t́nh ǵ mà vứt bỏ đi, thế này là mạt vận rồi !

    Ông Khứ liền quát: Phong kiến chẳng mạt. Cho chừa cái thói ỷ có năm ba chữ, bắt dân khúm núm hầu hạ, lúc nào cũng găi đầu găi tai như khỉ ! Ông đồ Ngân lắc đầu chắp hai tay vái, không rơ là vái ông Khứ đang thét ra lửa hay vái cái oan hồn tội nghiệp của ngôi đ́nh !

    Sau cái trận phá đ́nh, các chức dịch cũ trong làng nàó chánh tổng, lư trưởng, hương bộ, hương kiểm … cảm thấy rét run trước sức mạnh ghê gớm của Cách Mạng. Ai cũng giẫy nẩy từ chối cái tiếng thầy tổng, thầy lư, thầy hương … mà trước kia họ sẵn sàng bán cả ruộng vườn, bợ đỡ xun xoe để mua cho bằng được.

    Ông tổng Bá mặc dù đă được phong đến mấy chức mới rất hợp thời, nhưng xem ra cái chức chánh tổng cũ hăy c̣n là một cái gốc phong kiến quá to, chẳng biết sẽ bị ông Khứ đốn ngă lúc nào. Để tỏ ra tiến bộ và một ḷng đi theo Cách mạng, ông cố sức tận tụy hơn với hai cái chức Trưởng ban nhỏ bé của ḿnh. Ông liền đi từng nhà, xem xét từng chỗ ăn chỗ ngủ, chuồng heo chuồng ḅ và rồi để đi tới chỗ tuyệt đối, không thể nào vệ sinh hơn được nữa, không nơi nào đời sống mới hơn được nữa, ông đă đưa ra một sáng kiến mà ông Khứ dù đă bắt đầu hạnh họe cũng phải nhảy cẫng lên v́ khoái chí.

    Đó là, từ nay mọi người phải ăn cơm trong mùng và chính ông sẽ mua mùng trắng phát không cho mọi nhà ! Đúng là thôn kiểu mẫu nên mới có một người kiểu mẫu như thế.

    Cái ngày chăng mùng để ăn cơm là một ngày đáng nhớ của thôn An Định. Mọi người được lệnh phải tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc tươm tất để cho cán bộ các làng kéo tới học tập. Khi mâm cơm dọn ra, già trẻ lớn bé đều ngồi xếp bằng một cách trịnh trọng, người ông hay người cha lấy quạt mo xua lũ ruồi đi xa rồi mới thả mùng.

    Bữa cơm bắt đầu. Tất cả ngồi ăn chậm răi, nhỏ nhẹ đến nỗi không dám nhai, ngay cả nuốt cũng phải từ từ. Trẻ con dĩ nhiên là không được khóc. Các cán bộ đứng ở bên ngoài liên tục ghi ghi chép chép. Có người hỏi : ăn có ngon không ? Đáp: có. Lại hỏi: Thích không ? Đáp: thích. Trong khi đó lũ ruồi nhặng nổi tiếng ĺ lợm vẫn cứ bay quanh, chúng kêu to hơn, kéo đến nhiều hơn nhưng đành hậm hực chịu thua cái sáng kiến của ông Trưởng ban vệ sinh kiêm Trưởng ban Đời Sống Mới.


    Còn tiếp ...

  5. #105
    tran truong
    Khách

    Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu

    Chẳng biết các nơi khác có chịu học tập hay không, chứ dân làng An Định oán ông tổng Bá không để đâu cho hết. Cái tuồng mới ấy ai cũng tưởng chỉ diễn vài hôm để cán bộ trong làng coi chơi, không ngờ hết đoàn này đến đoàn khác kéo tới và mọi người cứ phải bỏ cả công việc để chui vào mùng ăn biểu diễn.

    Ông phó Ba là kẻ đầu tiên lên tiếng mỉa mai. Ông nói, ăn cơm trong mùng giống như thỏ ăn cỏ trong chuồng. Tiếp đó bà phó lư cũng nói, ngủ mùng th́ được chứ ăn cơm trong mùng mà lại để cho người khác đứng coi th́ nuốt làm sao trôi ! Th́ mặc kệ bà, ông Khứ nói, được khen là hợp vệ sinh th́ thích hay không thích cũng phải chui vào mùng mà ăn. Mùng phát không mà c̣n kêu ca nỗi ǵ. Các nơi khác phải tự mua mùng chứ đâu có quá sướng như cái làng này.

    Ông Khứ và ông tổng Bá trong những ngày đầu đi kiểm tra rất gắt. Nhà nào không chịu chui vào mùng ăn cơm là tối đó bị đem ra phê b́nh kiểm điểm. Nhưng khi các đoàn cán bộ đă nhàm chán và mỏi mệt th́ dân làng lại thoải mái ăn cơm trong bếp để cho lũ ruồi nhặng cũng được vui vẻ dự phần. Dù vậy, dân An Định vẫn được tiếng là đă thực hiện đời sống mới. Một cái cổng mới LÀNG KIỂU MẪU AN ĐỊNH được dựng lên đầy kiêu hănh và thách thức.

    Cái công cuộc phá đ́nh và ăn ở theo nếp sống mới, cho dù đă thành công nhưng cũng chỉ là việc nhỏ. Cái lo lớn nhất là thằng Pháp kia. Nó đă chiếm Hà Nội khiến cụ Hồ phải chạy lên núi. Nó cũng đă chiếm lại kinh thành Huế để đưa Bảo Đại về. Rối nó sẽ chiếm Qui Nhơn tất nhiên là chiếm luôn thành B́nh Định. Chừng đó nó ở trong bắn ra, tàu bay trên trời bắn xuống th́ làm sao mà đánh. Vậy là phải phá thành. Cả tỉnh cùng phá chứ không riêng ǵ làng An Định. Cái việc đại sự này th́ đố ai mà dám ca cẩm.

    Mặc dù trước đây khi đi theo đoàn hát, ông Khứ bị kép chính Tư Kỉnh cười nhạo hát như ḅ rống, sai bảo như đứa ở, nhưng nay với chức chủ tịch Ủy ban, kép Tư Kỉnh đành phải nghe lời ông một phép. Kể ra c̣n có chút t́nh nghĩa nên ông đă phong cho Tư Kỉnh cái chức Đại đội trưởng dân quân to kềnh. Với nột cái xanh tuya rông bằng da ḅ và một cái bao súng lục nhưng chưa có súng, kép Tư Kỉnh c̣n có vẻ oách hơn cả Lă Bố hí Điêu Thuyền.

    Nhận được lệnh hoả tốc đưa dân quân đi phá thành, ông Khứ lệnh lại cho Tư Kỉnh lập tức động binh. Thế là tất cả trai tráng trong làng, trong đó có các anh bạn tôi vừa nghỉ học cưới vợ và các chị chưa chồng được lệnh tâp trung trước sân đ́nh. Chế độ phong kiến không c̣n nên trai gái được dịp gần nhau nói cười ầm ĩ. Ông Khứ chia làm hai, một nửa theo Tư Kỉnh đi phá thành, một nửa cùng ông ở lại giữ làng. Đoàn người lên đường trong tiếng hô đả đảo thực dân Pháp và trong nỗi lo mất chồng của các bà vợ trẻ.

    Nửa quân số c̣n lại với dây dừa, gậy tre và dao găm, ông Khứ liền bắt tay vào việc tuần hành làm như thể quân Pháp đang chực sẵn bên kia sông. Cả bọn vác gậy lên vai, chân dẫm lạch bạch miệng hô một hai, một hai hùng dũng đi khắp làng, làm cho lũ chó khiếp sợ cúp đuôi trốn biệt.

    Đoàn người phá thành lên đường chưa được năm hôm đă nghe có người bị thành sập đè chết. Đó là cậu Phú, con trai của ông bà phó lư chưa kịp đi hỏi vợ đă bị dập nát như một con thằn lằn bị ép vào kẹt cửa. Khi thấy xác con, bà đă ngă ra bất tỉnh.

    Đám tang thời Cách mạng nên không có cờ đuôi nheo, không trống kèn, chỉ có đám dân quân cầm gậy đi theo sau như lính lệ ngày xưa áp tải những ḥm đựng tiền. Bà phó lư không khóc nhưng giữa đêm khuya bà gào lên ai oán khiến cả làng đau xé ruột.

    Những ngày sau nhiều người bỏ về. Cả làng ch́m trong hoang mang lo sợ. Người ta x́ xào với nhau rằng v́ cái tội phá đ́nh nên các thần sẽ vật chết hết người này đến người khác. Ai cũng sợ sắp đến lượt ḿnh. Để giữ vững tinh thần ông Khứ quyết định tổ chức một buổi lễ truy điệu. Bốn tấm phên bằng tre quét vôi trắng được dựng lên ở g̣ đ́nh. Mặt trước vẽ ngôi sao và bốn chữ Tổ Quốc Ghi Công bằng gạch nghiền nát trộn với hồ. Một ṿng hoa kết bằng lá dừa, bông trang đỏ và bông điệp vàng tượng trưng màu cờ tổ quốc được hai nữ dân quân danh dự khiêng đặt dưới chân tháp.

    Khi tất cả đều im lặng một cách thành kính, kép Tư Kỉnh dơng dạc hô: Phút mặc niệm bắt đầu! Ai cũng cúi đầu xuống nhưng vẫn lén ḍm xem trong cái tháp bằng tre kia có con đom đóm nào bay tới không. Nếu có tức là hồn của cậu Phú từ dưới chân thành B́nh Định đă theo về. Nhưng chỉ có gió hun hút thổi làm cho mấy cây đuốc cháy bùng lên như reo mừng rồi tắt ngúm. Trong không khí mơ hồ nửa ma nửa quỷ ấy, ông Khứ thét lên như có ai thọc dao vào họng.

    – Đả đảo thực dân Pháp !

    Lập tức bao nhiêu người cùng nhảy dựng lên: Đả đảo ! Đả đảo !

    Tiếp theo, vẫn tiếng của ông nhưng nhẹ nhàng hơn.

    – Noi gương anh Trần văn Phú !

    Nhưng v́ không tâp trước nên có người hô “noi gương” có người lúng túng hô “văn Phú ” và lũ trẻ con tưởng như đùa cùng hùa theo hú hú … Thế là buổi lễ chấm dứt trong tiếng cười ồn ào và cái chết thê thảm của con trai bà phó lư chỉ c̣n có mỗi ḿnh bà là đau buồn cho đến suốt đời .

    Từ đó ai có chết th́ cũng mặc. Hơi đâu mà làm lễ cho cả trăm cả ngàn. Vả lại, phải là người như thế nào mới được truy điệu chứ. Con trai bà phó lư tức là con của đám chức dịch địa chủ phong kiến sao lại đem ra cho cả làng noi gương ? Để bắt chước cái thói bóc lột của nó à ?
    Ông Khứ sau đó bị đem lột da phê b́nh, bị phê phán là thiếu quan điểm lập trường, chưa phân biệt đâu là bạn đâu là thù, chưa biết ḿnh đứng ở chỗ nào của nhân dân …


    Còn tiếp ...

  6. #106
    Tran Truong
    Khách

    Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu

    Lẽ ra ông đă bị đá văng ra khỏi Uỷ ban, nhưng ông đă từng có công treo cờ và vận chuyển truyền đơn, từng đi theo ông Chánh nhạc tức đi theo Cách mạng nên ông vẫn được tiếp tục công việc. Vả lại trong làng chẳng có ai hăng say với Cách mạng như ông, chẳng ai dám phá đ́nh, phá thành và c̣n biết bao nhiêu việc khác nữa phải cần đến ông.

    Nhưng đó là, như ông phó Ba nói, cái tội ấy chỉ x́ ra sau này chứ lúc đó bất cứ việc ǵ ông Khứ làm cũng đều được khen là tốt là đúng, là người có nhiều sáng kiến …như cái việc dùng cọc tre thọc đít Pháp th́ đến đời con đời cháu cũng khôhg thể nào quên. Ông nói, thằng Pháp từ trên cao nhảy dù xuống, ḿnh ở dưới đất dùng cây nhọn thọc lên, không thủng bụng cũng lủng đít. Mà nếu có tránh được th́ với cái dù to như cái nhà dây nhợ ḷng tḥng, ḿnh tới bắt th́ chạy đâu cho thoát.

    Vậy là trong làng có bao nhiêu bụi tre cứ việc chặt sát gốc. Mỗi cây chẻ làm tư vót nhọn, cứ cách vài mét lại cắm một cọc. Thế là chỉ trong một vài hôm, suốt cả ruộng đồng bờ băi, hàng vạn cái cọc tre trắng muốt chỉa thẳng lên trời, như có cả ngàn con nhím đang xù lông chờ giặc. Cọc cắm cả trên mồ mả, trong sân nhà, trên đường làng. Đi đâu cũng đụng phải cọc !

    Lần này th́ dường như cả tỉnh kéo tới học tập. Và để chứng tỏ sự hiệu nghiệm của những cây cọc, ông Khứ liền tổ chức biểu diễn cảnh bắt giặc. Trước đó ông bảo Tư Kỉnh sai dân quân cột cả chục dây dừa trên cây xoài, lấy những chiếc mùng của ông tổng Bá làm dù, cho người đeo râu bắp giả làm Tây. Khi cảnh nhảy dù diễn ra, cả bọn liền đeo dây nhảy xuống. Đại đội trưởng Kỉnh hô xung phong, đám dân làng gồm ông già bà lăo cả trẻ con, cùng nhào tới trói nghiến trong tiếng trống thúc và tiếng reo ḥ !

    Cái sáng kiến của ông v́ vậy được nhiều làng xă bắt chước. Cả một cánh đồng An Định, Kim Lăng, Kim Ngăi chạy thẳng đến tháp Bánh Ít, không chỗ nào là không có cọc. Đi giữa đồng như lạc vào một khu rừng lau đang trỗ bông. Ông Khứ nh́n cánh đồng cọc thích chí cười lớn: Có giỏi th́ nhảy xuống đi ! Có mà lủng đít ! Chưa bao giờ ông thấy thắng lợi như lúc này. Ông dường như mê cuồng những cây cọc.

    Suốt ngày ông đi tới đi lui, dựng dậy những cây xiên xẹo, vuốt ve nựng nịu c̣n hơn cả vợ con. Và ông thực sự phẩn nộ đau xót khi thấy có cây bị nhổ trộm. Ông tưởng chừng kẻ địch đang nắm tóc trên đầu ông mà nhổ. Nhưng tóc ông dẫu có nhổ sạch cũng chẳng chết nào, chỉ lo là cái cánh đồng cọc kia không c̣n nữa th́ thử hỏi ông c̣n ǵ !

    Tin chắc là có kẻ địch đang âm thầm phá hoại, ông lẩn lút suốt đêm đi ŕnh. Ông thề sẽ bắt cho bằng được cái quân phản động, cái bọn Việt gian như rắn rít đang luồn lách trong làng. Nhưng rất tiếc lời thề ấy không trọn v́ một con rắn gian ác tiếp tay cho giặc đă cắn vào chân ông. Trong khi nọc độc làm cho cái chân sưng phù lên đau nhức không chịu nổi, ông vẫn không quên ra lệnh cho Tư Kỉnh bảo dân phải nhốt trâu ḅ và ra sức canh pḥng cẩn mật.

    Nhưng các anh chị dân quân đâu có nghĩ xa như ông. Tối đến bọn họ đi một ṿng cho có lệ rồi kéo nhau ra ngồi trên cầu hát ḥ tán tỉnh, mặc cho ai muốn lấy trộm cứ lấy. Ở cái xứ toàn là ruộng đồng, củi c̣n quư hơn cả cơm ăn nước uống nên chẳng dại ǵ mà người ta không lấy để đun. Bọn trẻ con lại lấy cắp làm kiếm đánh nhau, trâu ḅ cạ lưng cho đă ngứa …

    Đến khi ông đi lại được th́ cả cánh đồng cọc bị lấy cắp gần hết. Xui hơn nữa, mùa lụt lại đến sớm hơn mọi năm, mà lụt rất to v́ từ hạ lưu đến thượng nguồn, bao nhiêu tre ven sông đèu bị đốn ngă nên mênh mông nước lũ cứ tràn về. Cây sống mà chưa đứng nổi huống hồ là cây chết ! Sau trận lụt ông chẳng c̣n ḷng dạ nào mà nghĩ tới chuyện thọc đít thằng Pháp nữa. Các làng xă khác cũng vậy. Cũng may là thằng Pháp nó không nhảy dù.

    Bọn phản động lại được dịp mỉa mai chế nhạo. Chúng nó bảo cả cái làng An Định rộng mênh mông chứ đâu phải cái giường của vợ mà dễ dàng thọc đít đứa nào dám ṃ vào. Ông khó chịu xấu hổ như một con gà cồ đă bị vặt trụi lông, có muốn cất tiếng gáy cũng không gáy nổi.

    Đang lúc mất dần uy quyền th́ cái lệnh hoả tốc từ trên đưa xuống làm cho ông trở nên mạnh mẽ khác thường. Giết chó ! Giết chó ! Quả là cái lệnh nghe mới sướng tai làm sao ! Bỡi v́ thằng Pháp nó đánh ta đủ vành đủ kiểu. Ta chận ngơ này nó vào ngơ khác. Không thể đan lưới mà che cả bầu trời, không thể dùng cọc mà cắm hết cả núi rừng. Lại càng không thể dùng gậy mà đập nát xe tăng, không thể dùng dây dừa mà trói trong khi chúng có súng ngắn súng dài.

    Trên bảo phải lui về pḥng ngự, lấy ít đánh nhiều lấy yếu đánh mạnh. Phải đánh du kích, phải núp trong hầm, phải trốn trong bụi, phải ŕnh rập từng ngày từng đêm chờ nó sơ hở đánh úp. Vậy mà có đứa cứ nghếch mũi đi t́m, đông một tí là sủa um lên. Đó là lũ chó không khác ǵ bọn Việt gian phản động. Phải giết sạch chúng đi mới mong thắng được giặc.

    Ông Khứ lại hăm hở và yêu Cách mạng hơn, nhưng lần này ông cố nén không để cho cái sự hăng say trào ra miệng thành tiếng thét gào như trước nữa. Sau khi nhận lệnh ông chỉ bàn với Tư Kỉnh và một số dân quân tín cẩn. Đây là một chiến dịch lớn nên cần phải tuyệt đối giữ bí mật.


    Còn tiếp ...

  7. #107
    Tran Truong
    Khách
    Xin được gởi đến quí vị bộ phim Ride the Thunder _ Cưỡi ngọn sấm _ để hiểu thế nào là fake news trong VN war .... mà nay những lực lượng xung kích đang dùng và vẫn dùng .... chẳng có gì mới lạ !!!


  8. #108
    Tran Truong
    Khách

    Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu

    Tờ mờ sáng hôm sau, cả bọn trang bị gậy tre và tḥng lọng lặng lẽ tiến vào những nhà nuôi chó. Lũ chó tuy bất ngờ nhưng vẫn biết đón chào bọn họ theo cách chó tức là cùng hếch mỏ lên mà sủa. Chỉ cần một con lên tiếng là cả lũ hùa theo. V́ vậy không cần điểm danh cũng thấy đủ mặt cả vàng, vện, mực, đốm, non già, đực cái, tất cả cùng gâu gâu nhặng cả lên. Bọn chó ngu dại cứ tưởng là đạo tặc, không ngờ trước mặt chúng là những kẻ không biết sợ bất cứ kẻ thù nào huống hồ là chó.

    Có lẽ linh cảm được cái chết sắp ụp xuống, lũ chó rít lên những tiếng hoảng hốt rồi vùng chạy tán loạn khi nghe một tiếng “ẳng” của con chó đực bị tḥng lọng siết cổ. Rồi tiếp theo là những tiếng tru thảm thiết, tiếng ư ử cầu cứu chủ, tiếng ằng ặc khi bị trấn nước, tiếng trẻ con khóc v́ bị mất chó, tiếng đàn bà chửi, cả tiếng van xin năn nỉ gần như lạy lục.


    Nhà ông Hương mục có một con chó mẹ với bốn con chó con. Bà hương lấy vải bọc bốn con chó nhỏ mới sinh chưa mở mắt ôm gh́ trước ngực. Con chó cái ngày thường nổi tiếng rất dữ, nhưng lúc này chỉ biết quẩn dưới chân bà, mắt không rời cái bọc đang ngọ ngoạy. Nhưng chỉ loáng một cái là tḥng lọng đă ṿng qua cổ nó.

    Ông Khứ liền giật mạnh lôi đi làm cho mấy cái vú tia sữa lên nền nhà. Bà hương nói như khóc: thôi tha cho mây con chó con, nó c̣n nhỏ quá mà! Một gă nhanh như cắt đưa tay tóm cái bọc miệng cười nham nhở: Sao lại tha? Của đại bổ đó bà ơi! Rồi gă vác lên vai bước đi nghễu nghện.

    Con chó cái nhà ông Hương bộ th́ rất ư là dũng cảm. Nó không cần chui vào gầm giường mà cứ đứng nghểnh mỏ nhe răng ra chờ đợi. Chiếc tḥng lọng chưa kịp quăng ra nó đă lao tới đớp một phát vào đùi thằng thủ ngữ Đực. Mặc cho hàng chục cây gậy đập vào đầu vào lưng, nó vẫn ngoạm chặt chịu đánh cho đến chết chứ không nhả ra. Phải cắt đầu nó đưa thằng trộm chó tới nhà thương mới lấy ra được cả hàm răng cắm sâu vào đùi. Cũng may là nó không bị dại, nếu không th́ thằng khốn đó cũng tru lên rồi chết như chó chết.

    Ông Hương kiểm th́ cầm sẵn cây rựa bén ngót trên tay, đ̣i chém tuốt những ai dám động đến chó nhà ông. Ngày thường ông lặng lẽ ít nói nhưng lúc này ông gào lên: Ai cho phép giết chó? Ai ? Thử đụng vào đây coi nào ! Ông vung cái rựa múa một đường như Trương Phi diệu vơ giương oai với hai con mắt trợn ngược như muốn lồi ra. Rồi ông ngồi xuống ôm lấy con chó yêu có bộ lông óng mượt, bốn chân cao, bụng thon và cái ngực nở.

    Đúng là một con chó ṇi rất quư, nó thường theo ông đi săn chồn và lần nào cũng mang về ít ra là một con chồn đèn. Ông cứ ôm măi con chó như thế như cha ôm con, không một anh dân quân nào dám đến gần kể cả ông Khứ. Măi cho đến tối, may có ông Chánh nhạc từ Bồng Sơn vừa về năn nỉ dỗ dành, ông mới chịu để cho đem đi. Nhưng ông nói, đem đâu xa chứ đừng có giết nó trước mặt tôi ! Rồi ông vào nhà nằm vật lên giường mà khóc.

    Chưa bao giờ cả làng no say đến thế. Những con chó dù c̣i cọc ghẻ lở lông rụng từng mảng trông gớm ghiếc nhưng khi đem thui vẫn căng phồng tươm mỡ vàng hực. Thôi th́ người ta bày ra đủ món ! Nào nướng, nào dồi, nào rựa mận … nhanh nhất là luộc xắt phay, chấm nước mắm. Nhiều anh chơi nguyên một cái đầu ngồi gặm thoă thích, răng chó và răng anh ta va vào nhau kêu lộp cộp.

    Chiến dịch đại sát cẩu ấy thành công hơn cả việc chui vào mùng ăn cơm hay lấy cọc đâm thủng đít thằng Pháp. Không chỉ riêng làng An Định mà diễn ra khắp nơi. An Đông, Yên Thới, Châu Liêm cũng ra quân cùng một ngày. Bao nhiêu con chó đều kéo ra sông trấn nước, rồi cạo lông mổ ruột, nên suốt cả tháng mặt sông váng mỡ nổi lều bều tanh đến lợm giọng. Cô Sáu tôi phải vào tận đ́nh để lấy nước ăn uống và tắm giặt.

    Thế là xong đời lũ chó. Ông Khứ mặc sức đi ngang về tắt. Cái thói ưa ŕnh ṃ của ông không c̣n bị lũ chó phá bỉnh nữa. Nhưng hăy c̣n một con, ông Khứ ạ!

    Đó là con Mực của cậu Phú, một con chó ít ra cũng làm vẻ vang cho ṇi giống chó v́ ḷng trung thành. Gần như không lúc nào nó chịu rời xa cậu chủ. Ngay khi cậu theo đoàn quân đi phá thành nó cũng bỏ nhà chạy theo. Suốt ngày nó lẩn quẩn bên cậu. Khi thấy một tảng đá lớn lao xuống, nó liền phóng ḿnh tới cứu cậu nhưng không kịp. Nó cuống quít cào đất kéo cậu ra, rồi chính nó chạy về nhà tru lên như khóc báo cho bà phó lư biết con bà đă chết. Khi cậu nằm yên trong ḷng đất nó ở luôn bên mộ, bà phó lư phải đem cơm lên cho nó ăn.

    Khi lũ chó ở xóm Miễu bị giết bà Phó lư đến nhờ cô Sáu tôi t́m cách đưa nó về. Cô tôi chất rơm vào thúng giả cách như đi mót, dụ măi nó mới chịu nằm trong thúng. Cô tôi phủ rơm lên ḿnh nó đợi đến tối mới dám đưa về. Bà Phó lư dấu nó trong buồng riêng, âm thầm nuôi nó như trước đây người ta nuôi những người trong hội kín. Con Mực tinh khôn như hiểu được cái vận hạn đen tối của giống ṇi nên ngoan ngoản nằm im. Chỉ đến khuya nó mới theo bà phó ra sau vườn làm cái việc đái ỉa.

    Nhưng một đêm, nó bỗng chạy thẳng lên mộ chủ tru lên từng hồi ai oán. Nghe tiếng tru, thằng thủ ngữ Đực biết ngay là con chó của bà Phó lư. Mặc dù hăy c̣n đi cà nhắc nhưng nó vẫn t́m ông Khứ. Hai thầy tṛ xách cuốc lên ngay mộ. Chỉ một đai cuốc là con chó cuối cùng của làng An Định gục xuống. Bà Phó lư đau xót như vừa mất thêm một đứa con. Bà phải đổi một cây cau đẹp nhất trong vườn cho ông Khứ làm trụ cờ ở uỷ ban, mới xin lại được cái đầu của nó để đem chôn cạnh mộ con trai.

    Giờ th́ ai cũng phải tin là tuyệt hẳn ṇi giống chó. Cô Sáu tôi bảo, may mà mày không phải sinh ra vào lúc này, chó đâu c̣n nữa mà cho mày bú. Xóm làng từ nay không c̣n tiếng chó sủa trở nên lạnh lẽo. Chỉ c̣n lũ mèo, một đôi lúc gào lên năo nùng, càng làm cho đêm tối trở nên ma quái rờn rợn như thể là làng đang có dịch.


    Còn tiếp ...

  9. #109
    Tran Truong
    Khách

    Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu

    Sau những bữa thịt chó no say đám dân quân bước vào những ngày học quân sự mới lạ. Họ tập chạy, tập nhảy, tâp ḅ rắn mối, tập ném lựu đạn và đánh xáp lá cà.

    Một ông từng đi lính Tây được mời ra chỉ dạy những bài tập cơ bản. Ông tên Hồng, run bắn lên khi ông Khứ cho người gọi lên Uỷ ban. Vợ con ông đều khóc tưởng ông sắp phải đi tù v́ đă từng đi lính cho Pháp. Nhưng ông Khứ cười bảo chẳng tù tội ǵ đâu, Cách mạng chỉ nhờ ông giúp cho một tay. Cả đám dân quân nào đă ai biết tập tành là ǵ. Chỉ có mỗi một việc đứng nghiêm mà cũng không biết đứng ra làm sao. Không khéo Tây nó cười cho !

    Ông Hồng mừng như được sống lại. Không ngại nắng mưa, ông dạy cho đám dân quân biết sắp hàng, biết nghiêm nghỉ, biết đằng trước bước đằng sau quay. Cực nhất là tập ḅ rắn mối. Nhiều anh cứ ngóc đầu hoặc chổng mông lên. Ông cầm một cái roi quất nhẹ lên mông bảo với họ là đạn nó không nương nhẹ như thế này đâu .

    Ít lâu sau huyện đội cử xuống hai người. Họ bảo mỗi anh phải đẽo một cây súng gỗ và lấy đất sét nắn thành lựu đạn. Họ chỉ cách cầm súng, cách ngắm đầu ruồi. Khi trúng đích họ hô bắn th́ cứ việc kêu một tiếng đoàng. Ném lựu đạn th́ khó hơn v́ phải dùng răng cắn chốt, phải giữ kíp cho thật chặt và khi ném xong phải nhớ nằm xuống sát đất và cũng kêu một tiếng đùng.

    Bắn măi bằng mồm cũng chán nên ai cũng mong đợi cái ngày tập đánh xáp lá cà. Nhưng đâu phải đánh lung tung như đánh lộn hay đánh ghen. Phải tập tành bài bản. Và người đứng ra tập các thế vơ tự vệ lại là một người đàn bà. Có chuyện lạ̣ như thế v́ bà ta có vơ con nhà ṇi.

    Bà là vợ ông biện Ngũ, không đẹp cũng không xấu, một người đàn bà lam lũ như bao nhiêu người đàn bà khác trong làng. Nếu cái buổi chiều hôm ấy ông biện Ngũ không ỷ ḿnh là chồng, không hoạnh họẹ chuyện cơm nước, không lên giọng mắng chửi và nhất là không bưng cả cái mâm cơm đập lên đầu bà th́ đố ai biết được bà giỏi vơ.

    Lúc thấy người chồng hùng hổ bưng cái mâm lên, bà chỉ nghiêng người một chút là tránh được. Một tay bà đỡ cái mâm, một tay nắm áo xách anh chồng lên như xách tai một con mèo và không một chút thương tiếc, bà ném ông ta đang trợn mắt v́ kinh ngạc rơi ṭm xuống cái giếng gần đó. Bà mẹ chồng một mặt réo ba hồn chín vía anh con trai, một mặt kêu trời để làng nước tới cứu. Từ đó chẳng c̣n ai nghe tiếng quát tháo ở nhà ông biện Ngũ nữa.

    Ông phó Ba đă diễn đi diễn lại cái tṛ ấy đến cả chục lần bằng cách méo miệng trợn mắt, bằng tiếng kêu eo éo như nhái trong miệng rắn và lần nào cũng làm cho mọi người cười đến nỗi không sao đứng lên được.

    Bấy giờ người ta mới biết được bà là dân An Vinh, đúng như câu Trai An Thái, gái An Vinh cực kỳ giỏi vơ. Người ta bảo ở làng ấy, những người con gái trước khi đi lấy chồng đều được cha hay anh bí mật dạy cho những ngón gia truyền. Chỉ một vài chiêu đơn giản thôi nhưng có thể tránh được cơn hung bạo của chồng, có khi là mẹ chồng và cả đám em chồng nữa.

    Lúc đầu bà nhất định không chịu. Bà bảo một vài miếng để pḥng thân là bí mật của ḍng họ không được phép dạy cho ai kể cả chồng con. Nhưng ông Khứ bảo dạy cho Cách mạng mà, dạy họ đánh Pháp giành độc lập chứ có đánh giết ai đâu. Rồi cô Thảnh thay mặt Hội Phụ Nữ đứng ra mời, chồng con hảnh diện nói vào, sau cùng bà bằng ḷng nhưng nói trước: Học vơ là phải nghiêm, ai đùa giỡn là bị phạt đó. Cả đám dân quân vui vẻ hô”nghiêm”và bà bắt đầu dạy họ cách đứng tấn, cách né đ̣n và phản đ̣n. Bà dạy họ đến cả tháng. Có lẽ không ở đâu dân quân được học vơ một cách bài bản và nghiêm túc như ở làng An Định.

    Đến lúc khoá huấn luyện bế mạc, ông Khứ và đại đội trưởng Kỉnh tổ chức một buổi diễn tập. Laị có những anh to lớn giả làm Tây đen ḿnh bôi đầy lọ nghẹ, những anh du kích mặt trét bùn, ḿnh cắm đầy lá nguỵ trang. Lại có cả nữ cứu thương và ngộ nhất là có hai con trâu đực thật to giả làm xe tăng, trên lưng có hai đứa đứng cầm ống tre giả làm đại bác.


    [img]Quang Tri - Water Buffalo by manhhai, on Flickr[/img]


    Đám giặc từ ngă ba Trung Lương vượt sông tiến vào làng An Định (coi như từ biển đổ bộ lên). Lũ Tây đen xí xô xí xà, chúng nó lia súng máy tạch tạch bằng cách gơ mơ tre. Hai cái xe tăng đủng đỉnh mồm không ngớt nhai rơm phèo bọt trắng. Đám du kích vượt qua lằn đạn bằng cách ḅ rắn mối. Có tiếng ông Khứ quát: Hạ thấp xuống đi, đạn nó bắn lủng đít bây giờ ! Nhiều tiếng cười nổi lên. Ông Khứ lại bảo: Sao không xung phong ? c̣n chờ ǵ nữa !

    Thế là hàng trăm tiếng hô xung phong ! Xung phong ! Du kích lao lên với súng gỗ miệng hét đùng đùng. Lựu đạn bằng đất ném tới tấp. Lũ Tây đen cũng không vừa, chúng lao tới và hai bên liền thực tập bài đánh xáp lá cà. Bao nhiêu miếng vơ gia truyền của bà biện Ngũ đều được đem ra sử dụng. Họ đánh nhau cứ như thật, hăng máu đến nỗi ông Khứ mấy lần phất cờ bảo thôi nhưng chẳng bên nào chịu dừng.

    Cả hai con trâu giả làm xe tăng cũng bất ngờ quay ra húc nhau, hất văng hai đứa cầm ống tre xuống đất, thiếu chút nữa là bị nó đạp cho ḷi ruột. Đến lúc này mọi người bỏ chạy tán loạn. Hai con trâu mắt đỏ ngầu, miệng sùi bọt cứ đứng ghim sừng vào nhau. Chủ trâu là phó tuần Nghinh đến trước mặt ông Khứ gào lên: Đánh giặc kiểu ǵ mà ngu dữ vậy? nó mà chết là tui bắt đền. Ông Khứ ê mặt chẳng biết nói sao. Bỗng dưng một con chịu thua bỏ chạy. Con kia nghểnh cổ lên đắc thắng.

    Buổi diễn tập chấm dứt bằng cách cả ta và địch cùng chạy ùa xuống sông tắm.


    [img]cầu Đông Hà do Công binh Mỹ xây dựng năm 1969, đến 1972 lại đă bị phá hủy để chận đường tiến về phía Nam của quân BV by manhhai, on Flickr[/img]
    Chiếc cầu mà TĐT/TQLC Lê bá Bình và cựu Đ/u Mỹ Ripley đã phải giật sập ... để cản Bắc quân cs vào năm 1972 , khi thất thủ Quảng Trị .



    [img]Đông Hà 1969 - cầu ĐH cũ và cầu mới bên trái đang xây dựng by manhhai, on Flickr[/img]


    Còn tiếp ...

  10. #110
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Giọng văn có chút trào phúng , mỉa mai , cay đắng ...làm câu chuyện them hấp dẫn và nguời xem có thể cảm nhận được hoàn cảnh dân t́nh hồi đó .

    Rất tiếc , số độc giả VL bây giờ quá it , không xứng đáng với công sưu tầm truyện hay của anh Tran Truong .

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •