Page 15 of 27 FirstFirst ... 511121314151617181925 ... LastLast
Results 141 to 150 of 264

Thread: MIỀN TRUNG THƯƠNG NHỚ

  1. #141
    Tran Truong
    Khách

    Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu

    Một đêm tháng ba nhưng c̣n buồn hơn cả đêm tháng mười. Lính đă rút đi không c̣n ai lảng vảng bên những cô gái chưa chồng. Ấp trưởng ấp phó và một vài anh dân quân tự vệ cũng theo chân họ hoăc là lên phố hoặc đến ngủ ở các làng gần quốc lộ. Những đứa bé đă được bà nội hay bà ngoại kéo vô nhà bắt phải đi ngủ sớm. Chỉ c̣n những chị vợ bộ đội chờ chồng trong mỏi ṃn. Chó không sủa, gà không gáy. Giống như những đêm mà cán bộ bỏ làng đi tập kết.

    Trong cái yên lặng đến nguội lạnh ấy, ông Khứ và cô Thảnh đến thăm từng nhà. Họ chào hỏi ngọt ngào. Họ hỏi thăm trong bao nhiêu năm qua sống ra sao. Họ xin lỗi đă không giữ trọn lời hứa là trở về sau hai năm. Họ bảo vợ xa chồng, cha mẹ xa con, ông bà xa cháu là do đế quốc Mỹ. Nhiệm vụ của họ và của cả toàn dân lúc này rất nặng nề v́ phải chiến đấu với kẻ thù hùng mạnh và nguy hiểm hơn. Nhưng họ bảo nhất định thắng. Nhất định phải đánh cho Mỹ cút đánh cho nguỵ nhào !

    Sáng hôm sau cái tin ông Khứ về làng đă làm cho mọi người thấy như sắp sống lại cái thời chín năm. Lại đào hầm, lại vót chông, lại đi dân công tải đạn, lại biểu t́nh hoan hô đả đảo và nhất định là phải có khả năng ! Thế là cả nhà ông phó Ba thuê hẳn một chiếc xe chở tất cả đồ đạc lên phố. Bà hàng vải sau khi bà phó Ba mất đă có thể đường hoàng giúp đỡ con cháu ông một cách nhiệt t́nh. Bà cho hẳn một cái nhà kho để các cháu ăn ngủ được thoải mái. C̣n ông th́ bà rất muốn cái miệng tiếu lâm ở bên cạnh để giúp bà đỡ buồn.

    Các ông hương kiểm, hương mục, chánh tuần, phó tuần cũng dọn sạch đồ lên phố chỉ chừa lại cái nhà không. Các ông vẫn chưa đi hẳn v́ hăy c̣n đồng ruộng trâu ḅ. Nhà ông tổng Bá th́ chính ông đă phải trả nợ máu bằng chính máu của ḿnh rồi. Bà tổng sau cái chết oan nghiệt của chồng, giờ già sọm lú lẫn. Thằng Mậu, thằng Tài đă đi lính biệt kích. Chỉ c̣n cậu Khánh dở điên dở khùng, lúc nào cũng mang trên lưng mấy cái xương đầu chó mà tụi dân quân gặm xong quẳng đi. Thỉnh thoảng cậu lại bày ra giữa cầu, thắp nhang khấn vái rồi đọc văn tế do chính cậu làm.

    Gần một nửa làng bỏ đi. Rất nhiều nhà bỏ không, ai muốn vào ở cũng được, nhưng cô Sáu vẫn cứ về lại cái cḥi của ḿnh. Cô bảo ở đó quen rồi, có sông nước bên cạnh làm việc ǵ cũng dễ. Bây giờ cô lại đi mót lúa, chẳng đầu cơ tích trử thứ ǵ nên cũng chẳng phải lo ông Khứ tịch thu. Khi thằng thủ ngữ Đực chết th́ chỉ c̣n mỗi một ḿnh tôi là nghèo trơ khất và vẫn bị gọi bằng thằng. Cái tên thằng Chó Đẻ chắc vẫn c̣n theo tôi cho đến tận già.

    Khi ông Khứ và cô Thảnh về thăm làng th́ cũng có nghĩa là các làng khác cán bộ đi tập kết đă trở về. Lực lượng cộng sản mạnh lên trông thấy. Họ thành lập MTGPMN, cờ của họ bây giờ là nửa xanh nửa đỏ. Họ lại đánh trống, khua chiêng, gơ thùng thiếc. Các ấp chiến lược liên tục bị đốt cháy. Dân chạy loạn kéo nhau đi ḱn ḱn. Họ dồn đuổi quân cộng hoà chỉ c̣n giữ được các thị trấn và tỉnh lỵ.

    Một đêm sau khi ông Khứ và cô Thảnh về chừng mười ngày th́ toàn bộ hàng rào chiến lược của làng An Định bị đốt cháy. Thực ra, cũng như các cây cọc pḥng không, chỉ loè chơi trước các máy chụp h́nh và máy quay phim chứ giết được ai, giữ được cái ǵ. Đó là chưa kể sau khi ông Diệm bị giết, ấp chiến lược đổi thành ấp tân sinh th́ cũng chẳng c̣n vị tướng nào thèm ngó đến nữa. Nắng mưa, cả trâu ḅ và con người làm cho nó xiêu vẹo nghiêng ngả, nhiều đoạn người ta lấy trộm gần hết.

    Nên cộng sản đốt là để biểu dương lực lượng chứ đâu phải đốt mới vào được. Chỉ tiếc bao nhiêu tiền của công sức mồ hôi chỉ để làm giàu cho thằng Hậu và cộng sản đốt coi chơi. Cây khô gặp lửa cháy c̣n nhanh hơn cả nhà ông tổng Bá bị Tây đốt. Lửa rùng rùng, hung dữ và tàn nhẫn như khi lửa tràn qua cánh đồng đang mùa lúa chín. Lửa khói trùm cả làng khiến nhiều người hốt hoảng chạy ra sông như những con chuột khi cháy nhà.

    Đă đến lúc người ta đành bỏ rơi cái làng này. Từ trên cao máy bay phát lệnh di tản. Mọi người phải rời bỏ nhà cửa ruộng vườn trong ṿng 24 tiếng đồng hồ. Sau đó sẽ oanh kích tự do. Ai không đi coi như theo Việt cộng ! Mọi người nhốn nháo thu dọn đồ đạc. Tiếng heo gà kêu, tiếng trẻ con khóc. Tiếng gọi cha gọi mẹ xao xác. Không làm sao nói hết được cảnh hỗn loạn của dân làng. Mà tội nghiệp thay, những người c̣n lại đều là những người nghèo. Tài sản của họ chỉ có cái xoong méo và mấy cái quần áo rách. Họ buồn bă rời làng, lếch thếch đi về phía cái quầng sáng của ánh đèn phố quận.

    Trong cảnh nhốn nháo ấy cô Sáu tôi vẫn ra sông đăi mớ lúa vừa mót được. Cô bảo, ai chạy đâu th́ chạy, tao cứ ở đây. Cộng sản cũng là người chứ có phải ma quỷ ǵ đâu mà sợ. Khi thấy tôi có ư muốn đi, cô bảo, ừ mày cũng nên chạy đi. Không chừng lên trên đó biết đâu mày lại t́m được mẹ.

    Nhưng tôi ḷng dạ nào mà để cô ở lại một ḿnh. Vả lại lên đó biết lấy ǵ mà sống. Trong khi ở đây lúa chín tràn bờ chưa ai gặt, cá lội đầy sông, rau cỏ đầy vườn. Cứ nghĩ tới đó th́ dù ngày mai hay ngày mốt có oanh kích tự do cũng đâu có ǵ đáng sợ. Con sông đó, đồng ruộng kia, chỗ nào trốn núp mà không được.

    Thế là cả làng chỉ có cô cháu tôi và cậu Khánh điên là ở lại. Khi thấy tôi, cậu nói : Ta là Tổng thống, mi là Thủ tướng. Này nữ công dân kia nghe ta ra lệnh: Hăy nấu cơm cho ta ăn ! Dù không có lệnh, cô Sáu tôi vẫn vui vẻ nhóm lửa nấu cơm. Tôi xuống sông bắt cá c̣n cậu th́ ngồi trên cầu nói lảm nhảm như đang đọc thơ. Một lúc sau, cơm vừa chín tới, cá rô nướng thơm lừng, cô Sáu bày mâm bát ra giữa cầu lúc này không c̣n ai qua lại cho Tổng thống và Thủ tướng cùng ăn.

    Cô tôi ngồi hầu bên cạnh. Không phải cô tôi đùa, cũng không phải nghĩ ḿnh quá nghèo nên không dám ngồi cùng mâm với cậu là con nhà giàu. Cô tôi hầu thực sự v́ đối với cô, cậu Khánh, thầy Hiên, cụ cử Vân là những người cô quư trọng dù điên hay tỉnh. Những người có chữ trước hết là những người đạo đức, những người được sinh ra để dạy điều hay lẽ phải cho người khác. Và chuyệ̣n đỡ bát xới cơm, rẽ cái xương con cá cho cậu ăn đâu phải lúc nào cũng làm được. Cô tôi sẽ rất vui nếu ngày nào cũng được nấu cơm cho cậu ăn.

  2. #142
    Tran Truong
    Khách

    Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu

    Nhưng đó là bữa cơm duy nhất mà người khách kỳ lạ cùng ăn với tôi trong đời. Ăn xong, cậu lịch sự cảm ơn nữ công dân, dặn thủ tướng phải chăm sóc cho bà rồi vác mấy cái xương đầu chó đi về phía cuối làng. Cô Sáu nói, cậu ấy giả bộ điên đó. Người khôn như thế mà điên à ? Ngẫm nghĩ một lúc cô lại nói, mà cũng mong cho cậu điên thật. Cha mẹ bị hành hạ như thế không điên sao được ! Sau đó ít lâu nghe nói cậu chết trôi, đúng cái bến sông cha cậu bị bắn.

    Đêm hôm đó là một đêm rất dài. Dù không nói ra nhưng tôi và cô Sáu đều hồi hộp. Không biết hết hai mươi bốn giờ th́ cuộc sống sẽ ra sao. Cảnh vật yên lặng đến rợn người. Những con chó con gà bị bỏ sót lại cũng im thin thít. Ai cũng bảo năm 2000 là tận thế. Chẳng biết đêm ấy có giống như đêm nay? Tôi có cảm tưởng mọi người đều chết hết, cả quốc gia và cộng sản, chỉ c̣n lại hai cô cháu tôi sót lại ở cái bến sông này. Đáng lẽ phải mừng v́ được sống sót, tôi lại thấy kinh hoàng v́ được sống. Dường như khi c̣n lại một ḿnh, tôi phải gánh chịu cả bao nhiêu khổ đau bất hạnh của những người đă chết.

    Hôm sau đúng 12 giờ là đủ hai mươi bốn tiếng. Cô tôi chẳng buồn nấu cơm và tôi cũng không thấy đói. Trời trong xanh không một chiếc máy bay. Cũng không có tiếng đại bác xé gió mà đi nghe chíu chíu. Chẳng có vẻ ǵ là một cuộc oanh tạc hay pháo kích sắp xảy ra. Trọn cả một buổi chiếu chúng tôi sống b́nh yên như những cây cau cây chuối, như đồng lúa chín đang gục đầu chờ người gặt. Bỗng dưng tất cả trở nên thanh b́nh êm ả. Không cộng sản, không quốc gia, chỉ có đất trời, cây cỏ, đồng lúa và những con người tầm thường như chúng tôi. Cuộc đời như thế giản dị quá, đáng sống quá !

    Những ngày hôm sau vẫn b́nh yên. Chỉ có lúa mỏi ṃn chờ người gặt. Cô tôi cứ đi măi giữa ruộng đồng. Mùi thơm của lúa như rủ rê mời mọc cô. Những gié lúa níu lấy chân cô. Lúa đ̣i được đem về nhà. Nhưng một ḿnh cô làm sao gặt hết bao nhiêu ruộng. Với một người cả đời đi nhặt từng hạt thóc như cô, th́ cái cảnh cả một đồng lúa chín rục không người gặt làm cho cô hết sức đau ḷng.

    Một buổi sáng, sau khi t́m được một cây liềm tốt cô tôi liền đi gặt một ḿnh. Cô bảo được bao nhiêu cũng được, chẳng lẽ bỏ cả cho lên mạ. Với lại cô cũng muốn kiếm rạ đánh một ít tranh để lợp lại cái cḥi đă quá dột. Tôi lóng ngóng v́ chưa được gặt bao giờ. Cô bảo đợi cô gặt xong sẽ vác giúp cô đem về cḥi. Trong khi chờ đợi, tôi đi bắt cá ở một con mương cạn nước gần đó. Cá không ai bắt nên rât nhiều. Tôi bắt mê mải. Cô gặt cũng mê mải. Có lẽ trong bao nhiêu năm chưa bao giờ chúng tôi thấy hạnh phúc như lúc này.

    Đúng lúc ấy một chiếc máy bay trực thăng bay tới, cái cánh quạt to lớn của nó quay tít ở trên trời. Tiếng kêu to và chậm của nó chỉ làm cho người ta khó chịu chứ không làm người ta sợ. Tôi ngửa mặt lên nh́n định đưa tay ra vẫy, nhưng một đường sáng vừa đỏ như lửa mà cũng vừa trắng như bạc phóng thẳng xuống cánh đồng. Trong tiếng nổ phành phạch, tôi chỉ nghe một tiếng rẹt rẹt như muối nổ trong nồi rang. Không hiểu là cái ǵ nhưng tôi cũng vội vàng ngă nhào xuông bùn. Thế rồi nó bay đi, tiếng phành phạch nhỏ dần.

    Tôi lên tiếng gọi cô để khoe mớ cá vừa bắt được. Nhưng tôi chẳng nghe tiêng cô ừ hử và cũng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Chẳng lẽ máy bay trực thăng như chim đại bàng đă tha cô đi mất. Tôi t́m đến chỗ cô gặt. Cô nằm co quắp trên ruộng lúa như đang ngủ. Tôi lay cô dậy. Một gịng máu ứa ra từ trên ngực. Thôi thế là hết rồi, cô tôi đă chết !

    Tôi nhớ lúc đó tôi không khóc. Tôi chỉ ngồi ôm cô trong ḷng. Tôi vuốt mái tóc đă chớm bạc của cô, vuốt đôi mắt mờ đục có một con mắt chột. Tôi cũng vuốt lại quần áo cô. Lúc này tôi mới thấy những miếng vá, những chỗ sắp bục ra. Dường như suốt bao nhiêu năm tôi chưa thấy cô mặc quần áo mới bao giờ. Một lúc sau nước mắt tôi mới lặng lẽ rơi trên áo cô. Tôi khóc không thành tiếng. Rồi khóc nức nở và sau cùng tôi gào lên giữa cánh đồng: Mẹ ơi !

    Tôi gọi Mẹ ơi là phải thôi , v́ c̣n ai trên đời này thương tôi như cô. Tôi gọi Mẹ ơi v́ đó là tiếng kêu đă nén trong lồng ngực tôi suốt bao nhiêu năm. Tôi cơng xác cô về lều. Suốt ngày và suốt đêm hôm đó tôi ngồi bên cạnh cô. Bắt chước người trong xóm khi có người chết, tôi cũng nấu cơm, luộc trứng (may mà có một cái trứng) rồi vắt để trên đầu cô.

    Sáng hôm sau tôi chọn một mô đất cao ở bên cầu để đào huyệt. Tôi đào măi đên chiều mới xong. Không có ḥm, tôi phải dùng rơm và lá cây để lót cho cô nằm. Thật khổ tâm khi phải xúc đất đổ thẳng trên ḿnh cô. Đất rơi lộp bộp làm cho tim tôi đau nhói. Trước đó, tôi đă muốn cậy đại môt vài cánh cửa trong những căn nhà bỏ hoang, để che chắn cho cô. Nhưng nghĩ tới tính cô không tham của ai, tôi không dám. Không chừng cô đội mồ lên để mắng cho tôi một trận .

    Tôi ở lại đốt lửa đủ ba hôm rồi lạy cô ba lạy rời khỏi làng. Đến bây giờ tôi mới hiểu được thế nào là vành đai trắng. Dọc đường đi, các thôn làng nằm thiêm thiếp không một bóng người. Một vài con chó đói, vài con gà hốt hoảng chui vào bụi khi trông thấy tôi. Đây là nơi đất chết, muốn trút bao nhiêu bom bao nhiêu đạn cũng được. Cứ thấy có cái ǵ động đậy là bắn. Cô Sáu tôi đă là nạn nhân đầu tiên của vùng đất khốn khổ này !


    Còn tiếp ...

  3. #143
    Member nguoi gia's Avatar
    Join Date
    18-02-2016
    Posts
    2,067

    Đấu tố

    Quote Originally Posted by Tran Truong View Post
    ...

    Như nhà ông hương kiểm, thuế được tính theo ruộng và theo khẩu là 500 kư, nhưng khả năng tức là cái nguồn lương thực tiền bạc có thể đóng là 5 tấn. Ông tổng Bá th́ khả năng gần như vô tận. Khi ông Khứ hỏi: 5 tấn được chưa? Không ai trả lời th́ ông nói: chưa hả? Vậy th́ 10? Cũng chưa hả? 15? cũng chưa à? Thôi th́ 20 cho chẵn! Có đồng ư không? Nhiều tiếng rời rạc. Ông bảo: to lên để ghi vào biên bản chứ ! Thế là người ta cùng gào: Đồng ư ! Có mất mát ǵ của ḿnh đâu mà lo !
    ...

    Thiếu 1 kư cũng không xong. Mà đóng đủ rồi vẫn c̣n sợ tái b́nh bầu, tức là nâng khả năng lên thêm nữa. Nói tới “khả năng” nhiều người đến tận bây giờ vẫn c̣n sợ run.

    ...

    Hai mươi mẫu ruộng mà không được thuê mướn th́ biết đến bao giờ mới làm xong! Mà làm không xong th́ lại mang tội bỏ ruộng hoang, tức là phá hoại kinh tế, không thua ǵ tội Việt gian phản động. Ông như ngồi trên lửa. Chưa bao giờ ông thấy sợ ruộng đất như lúc này. Thế là ông treo cổ lên xà nhà. Nhưng cái xà như cũng sợ “liên quan” nên găy làm đôi, ném ông rớt xuống đất. Vợ con ông chỉ sụp xuống lạy xin ông ráng sống chứ không dám khóc.
    Quote Originally Posted by Tran Truong
    Cũng may bà vợ ông là một người vừa gan dạ vừa mưu trí. Bà kéo cả ḍng họ và cả thuê mướn những người ở Phú Phong xuống cày cấy giúp. Lúc đầu họ làm ban đêm trốn núp thụt tḥ v́ ông Khứ cho dân quân đuổi bắt. Nhưng sau bà nhờ những người An Vinh, An Thái vơ nghệ đầy ḿnh th́ ông Khứ và đám dân quân lặn mất. Nhờ vậy, hai mươi mẫu ruộng cũng đă được cày cấy xong. Nhưng cũng chỉ cứu được cái tội bỏ ruộng hoang chứ không cứu được cái tội thiếu thuế !
    Cảm ơn ông Trần Trường đã sưu tầm được những áng văn mô tả lại một thời mê sảng.

  4. #144
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by nguoi gia View Post
    Cảm ơn ông Trần Trường đã sưu tầm được những áng văn mô tả lại một thời mê sảng.

    Tigon cám ơn anh Trần Trường bằng video sau :


  5. #145
    Tran Truong
    Khách
    Quote Originally Posted by nguoi gia View Post
    Cảm ơn ông Trần Trường đã sưu tầm được những áng văn mô tả lại một thời mê sảng.
    Cám ơn ông đã ghé vào trang nhà . Mục đích tôi post những dòng trên là dành cho giới trẻ sanh sau 75 , chủ yếu ở trong nước , biết về một thời đau thương của đất nước .... qua internet . Còn người như ông , tôi , chúng ta quá biết !

    Chứ sách báo trong nước có gì để đọc ! Ngoài những chuyện bậy bạ ,tình dục , chân dài , xe cán chó .... Khai thác những khía cạnh mê tín dị đoan , hài hước vô duyên , ăn chơi sa đọa . Nhằm tuổi trẻ lãng quên thực tại .Băng hoại hàng chục hàng trăm thế hệ sau này .

    Mỗi người mỗi tay, mỗi người mỗi cách , quyết không để phỉ quyền múa gậy vườn hoang . Thế thôi .

  6. #146
    Tran Truong
    Khách
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Tigon cám ơn anh Trần Trường bằng video sau :


    Cám ơn chị Tigôn , đã " chiếm " lại Pleiku của ngày nào , ta mất ! Vâng , tôi muốn tuổi trẻ hôm nay ,tuổi trẻ mà phỉ quyền cố tẩy não , cố gắng lừa mị ; biết được SỰ THỰC , những gì chú , bác , cha , ông đã cố gắng làm cho đất nước . Xin post một trích đoạn :

    " Doăn Quốc Sĩ là con rể Tú Mỡ, tác giả Ḍng nước ngược, thủ qũy Hội Nhà Văn Việt Nam. Nghịch cảnh của tác giả Khu rừng lau là , anh có người em ruột, Doăn Nho, nhạc sĩ, con cưng của Đảng, được sang Moscou học sáng tác nhạc ḥa tấu cổ điển. Doăn Nho cũng là con cưng của Công An v́ anh sáng tác vài ca khúc ngợi ca công an.

    Thế mà mấy lần Doăn Nho xin gặp Doăn Quốc Sĩ đều bị từ chối ; bắt tội thân mẫu Doăn Quốc Sĩ từ Hà Nội vào đợi thăm con hoài. Hoàng Mạnh Hùng đă hỏi lư do nào Doăn Quốc Sĩ chống Cộng mănh liệt thế. Họ Doăn đáp gọn:

    – Tuổi trẻ tôi bị lừa gạt.

    Anh Sĩ hơn tôi một con giáp, cùng tuổi Hợi. Năm nay anh 65. Thế hệ anh, người ta khao khát độc lập, khao khát cách mạng. Nguyễn Ái Quốc đă là kỳ vọng của trí thức trẻ hồi ấy. Anh Sĩ không ngại ngần nói rằng anh đă chỉ sợ Hồ Chí Minh không phải là Nguyễn Ái Quốc. Rốt cuộc, Hồ Chí Minh vẫn là Nguyễn Ái Quốc nhưng không phải Nguyễn Ái Quốc lư tưởng của Doăn Quốc Sĩ.

    Anh đă, nói theo Nguyễn Mạnh Côn, lạc đường vào lịch sử. Những vụ thủ tiêu Lan Khai, Khái Hưng và, lần lượt, các đảng phái quốc gia cùng với những cuộc đấu tố mở màn ở trung du khiến anh thức tỉnh. Anh coi như ḿnh bị lừa gạt. Khi niềm tin của tuổi trẻ bị lừa gạt th́ phản ứng của nó dữ dội lắm. Phản ứng ấy dàn trải cùng khắp tác phẩm của anh.

    ‘‘Mỗi ḍng chữ của Doăn Quốc Sĩ là một viên đạn bắn cộng sản”. Nguyễn Đ́nh Toàn đă viết thế.
    Anh Sĩ chống Cộng cả bằng cổ tích, bằng thiền. Doăn Quốc Sĩ chống Cộng tự nguyện, khác hẳn loại bồi bút chống Cộng, loại đánh đĩ văn chương giá rẻ cho Juspao, Usis.

    Ngọn đuốc Doăn Quốc Sĩ lúc nào cũng sáng, lúc nào cũng soi tỏ cho tuổi trẻ bị lừa gạt niềm tin. Chỉ tiếc tuổi trẻ hôm nay thiếu chất phẫn nộ của tuổi trẻ Doăn Quốc Sĩ. "

  7. #147
    Tran Truong
    Khách

    Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu

    Đến cái trạm gác đầu tiên ở gần đường quốc lộ, tôi nghe lính ra lệnh dừng lại, đưa tay lên. Tôi răm rắp làm theo. Bọn họ trói thúc tôi rồi giải lên quận. Nếu không có ông ấp trưởng Ba lúc đó đang chờ nhận gạo phát cho dân đứng ra bảo lănh th́ tôi đă bị nhốt vào trại giam. Sẵn đó ông bảo tôi làm giùm sổ sách. Ít lâu sau ông muốn đưa tôi lên làm ấp phó, nhưng tôi chẳng dại ǵ mà nhận cái bản án tử h́nh đang chờ sẵn.

    Dân di tản của làng An Định và các làng khác tấp vào hai bên đường quốc lộ như rác rưởi dạt vào bờ trong mùa nước lụt. Họ xúm xít chen chúc nhau trong những mái lều làm bằng thùng đồ hộp, mỏi mệt, lờ khờ như những con dế bị trẻ con ngắt mất râu. Các ông hương, ông lư, chánh phó tuần gặp nhau chỉ c̣n biết giương cặp mắt mất ngủ ra mà nh́n. Chẳng ai buồn chào hỏi như những khi gặp nhau ở đ́nh làng.

    Cái thời các ông khăn áo chỉnh tề ngồi vuốt râu ở chiếu trên đă xa hun hút. Trông cái cảnh các ông ch́a cái bị ra đựng gạo mới tội nghiệp làm sao. Cứ như những người ăn xin ! Quận phát cho mỗi nhà mười tấm tôn, nhưng cây gỗ không có nên cũng chẳng biết đến khi nào mới dựng nổi một cái nhà. Các chị vợ lính v́ chưa có địa chỉ nên chẳng nhận được thư chồng. Với đứa con quặt quẹo trên tay, các chị đă chẳng làm được ǵ. Có bao nhiêu tiền đều đổ hết vào tiền thuốc.

    Trong khi đó dân ở phố nhiều người giàu lên bất ngờ. Gạo mắm, chén bát, thau chậu, những vật dụng tối thiểu của cả ngàn người. Muốn bán giá nào chẳng được. Những đồng bạc hiếm hoi của dân di tản rơi dần vào túi họ. Biết kêu ai, trách ai !

    Tôi không mẹ không cha, không vợ không con, lúc này lại đỡ khổ. Những đứa khác nếu không cơng mẹ cơng cha đi nhà thương th́ cũng nhếch nhác với vợ đau con ốm. Trông đứa nào cũng già khú, ốm tong ốm teo. Nhiều đứa trốn quanh trốn quất ở làng, giờ dạt lên phố, chịu không nổi cái cảnh đêm đêm bị ruồng bắt cũng đành đi lính xây dựng nông thôn hay nghĩa quân. Chưa khi nào, từ lúc lập làng cho đến giờ, dân An Định lại phiêu dạt tứ tán như lúc này.

    Hoà b́nh ! Thống nhất ! Ai chẳng muốn. Nhưng cái cuộc chiến dai nhách như kẹo cao su này th́ biết đến bao giờ !

    Đâu phải chiến tranh chỉ đem đến đói nghèo chết chóc. Chiến tranh c̣n đem đến cơ hội làm giàu cho một số người. Cơ hội th́ đầy ra đấy nhưng đă dễ mấy ai biết nắm lấy. Chỉ có một ít người mà ngay cả cha sinh mẹ đẻ cũng không ngờ. Thằng Hậu chó, đúng là một thằng giỏi nắm bắt thời cơ như thế.

    Ngay từ lúc mà mọi người chỉ mong được ăn cơm trắng không độn, được mặc một cái áo không hở trước hở sau là đă thấy sướng lắm rồi, th́ nó đă biết phải làm ǵ để được ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn. Cái việc buôn chó của nó chắc ǵ những người học giỏi tài cao mà nằm nghĩ ra được. Chỉ cần thấy ông hương kiểm sẵn sàng bỏ ra 300 kư lúa và một cặp gà để đổi lấy hai con chó nhỏ là nó đă hiểu ra rằng, cái việc làm giàu đâu có khó.

    Ai cũng biết chỉ có đi buôn mới giàu nhưng buôn chó mà làm giàu th́ chỉ có nó mới nghĩ ra. Rồi khi mọi người muốn phát điên lên v́ phải kiếm cây rào ấp chiến lược, th́ nó đă chẳng ngại ǵ mà không đi phá rừng để đem cây về bán. Cái vố đó nó thu vào bằng mấy đời ky cóp của nhà ông tổng Bá. Thay v́ tậu ruộng, xây nhà, vênh vang lên mặt với người trong làng bằng cách vung tiền ra mua chức nọ chức kia, nó lại đem tiền mua một lúc mấy căn phố ở Quy Nhơn.

    Thế rồi, trong khi ông tổng Bá bị bắn, ông hương kiểm và nhiều người giàu có khác cơ nghiệp tan tành chỉ ngồi mà khóc than, th́ nó sắm ô tô, học nói tiếng Anh bập bơm để đi thầu rác Mỹ. Gọi là rác nhưng trong đó bao nhiêu là cam táo, là sắt thép ch́ đồng. Khi Mỹ đổ bộ lên Quy Nhơn quá nhiều và mấy lần Việt cộng chặn xe bắt nộp tiền chuộc mạng , th́ nó đếch có dại ǵ chạy xe vào chỗ chết. Nó bắt nhân t́nh nhân ngăi với một con điếm già ở Sài G̣n đứng ra mở bar bán rượu cho lính Mỹ. Giờ nó chỉ có mỗi một việc là ngồi uống uưtki pha coca thu tiền.

    Làng An Định bị đốt, nó chỉ mất có mỗi cái nhà trước kia là trại nuôi chó. Chẳng việc ǵ nó phải tiếc thương như các ông già lẩm cẩm. Tuy vậy, nó cũng không phải là đứa quên gốc gác bản làng. Khi biết tin dân làng phải bỏ cả nhà cửa ruộng vườn trôi dạt lên phố quận, nó đă mua đến mấy xe gạo, cả chăn chiếu mùng màn lên phát cho dân. Nó chơi ngon c̣n hơn cả chính quyền.

    Gặp tôi nó rất mừng, tháo ngay chiếc đồng hồ đang đeo trên tay cho tôi. Nó bảo: được lắm, mày cứ tạm giúp việc cho bác trưởng ấp rồi tao sẽ có việc cho mày. Mà việc ngon ăn lắm nghe. Nó nháy mắt rồi đi không quên để lại bao thuốc Salem cho tôi.

    Thế đấy, ai chửi Mỹ th́ mặc ai, với nó có Mỹ là có tiền. Nó hơn tôi có vài tuổi nhưng lọc lơi khôn ngoan c̣n hơn cả bố tôi. Chẳng học hành ǵ nhiều mà sau mười năm, nó đă xa cách tôi một trời một vực. Nhiều người bảo nó gặp thời và chỉ giỏi bợ đít Mỹ. Nhưng một hôm chính nó đem lên một thằng bác sĩ Mỹ để khám bệnh cho cả làng.

    Nó c̣n bảo thằng Mỹ đưa các ông cụ đang khổ sở v́ bệnh thấp khớp hay bệnh tim bệnh gan ǵ đó vào tận nhà thương Mỹ để điều trị. Một tuần sau nó đưa các ông cụ về. Cụ nào cũng đi đứng vững chãi cứ như chưa hề biết đến bệnh tật là ǵ.


    Còn tiếp ...

  8. #148
    Tran Truong
    Khách

    Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu

    Khi việc phát tôn gạo xong, nó nói với ông ấp trưởng đem tôi xuống Quy Nhơn. Nó cho ông ấy một cây thuốc, một chai uưtki và không quên nói nhỏ vào tai ông khi nào khoẻ nó sẽ đưa ông xuống bar nó uống rượu. Lần đầu tiên được ngồi trên xe Huê kỳ chạy vù vù tôi thấy ḿnh bỗng dưng khác lạ. Cứ như được thay h́nh đổi dạng trong chớp mắt. Những căn lều xập xệ của dân di tản cứ lùi xa rồi mất hút. Những tháng năm khổ cực của tôi cũng đang trôi theo.

    Tôi nhẹ người khi thoát khỏi cái cảnh ngày nào cũng thấy bao nhiêu người sống trong sợ hăi tuyệt vọng. Tôi hỏi nó: Mày đem tao xuống để làm việc ǵ ? Nó cười: C̣n làm việc ǵ nữa ! Tao nói thật mày đừng giận nghe. Không biết có phải v́ mày bú sữa chó hay sao mà tao thấy mày rất thật thà. Phải nói là rất trung thành. Mày sẽ giúp tao giữ tiệm, chỉ có vậy thôi ! Nghe nó nói tôi cảm thấy thật là buồn. Nhưng cái thân phận của tôi đă buộc chặt vào với loài chó th́ c̣n biết nói ǵ hơn !

    Cái bar của nó nằm giữa một con phố chính. Mặt trước trang trí như một cái cửa động. Nghĩa là không vuông vức mà nhiều góc cạnh lồi lơm. Bên trong, trần nhà biến thành ṿm động với những miếng cạt tông làm cho méo mó đi để giả đá. Dấu kín trong các hốc là những ngọn đèn mờ xanh đỏ. Nó bảo tụi Mỹ thích cái vẻ âm u như vậy. Theo lời nó th́ cái bar Lucky là đẹp nhất thành phố. Phải mời kỹ sư và hoạ sĩ ở tận Sài G̣n ra làm cả tháng mới xong.

    Khi tôi bước vào th́ bar chưa có khách. Một vài cô ả mắt xanh môi đỏ như các h́nh nhân của ông phó Ba đang ngồi dũa móng chân. Mụ nhân ngăi của nó già đến nỗi tưởng chừng hai người là mẹ con. Sau này tôi biết được mụ đă từng là chủ chứa ở Bà Hom bà Quẹo ǵ đó. Mụ đă khoe với đàn em rằng, có lần thiếu gái, chính mụ đă tiếp cả một trung đội lính lê dương.

    Trước mặt mọi người mụ vẫn má má, con con với thằng Hậu, nhưng khi trong bar chỉ có hai người th́ mụ vít cổ nó xuống hôn lấy hôn để. Thằng t́nh nhân bất đắc dĩ phải cố hết sức b́nh sinh mới thoát khỏi hai cánh tay núc ních của mụ. Khi tôi hỏi kiếm đâu ra con mụ quỷ quái như thế th́ nó bảo, làm cái nghề này mà không có mấy con mụ đó th́ mấy ả ranh kia ai trị cho nổi.

    Lúc đầu mụ nhân ngăi và mấy ả cave chẳng ai thèm ngó ngàng ǵ đến tôi. Khi th́ thêm nước đá, khi thêm rượu, khi thêm một cái Sài G̣n tea, tôi lẩn quẩn trong bar như một anh bồi già. Chỉ đến khi thằng Hậu bảo tôi là em họ chưa vợ th́ mụ điếm già kia mới chu miệng liếc xéo tôi và các ả th́ kêu anh Ba, anh Ba dễ thương quá hén.

    Suốt ngày mụ con con má má ngọt xớt với mấy ả. Mụ khen ả này sửa cái mũi quá đẹp, ả kia bơm ngực coi đă con mắt quá. Mụ chê ả nọ quá kẹo không chịu mua váy mới. Mụ ôm hôn các ả bảo ráng đi con, bữa nay đầu tháng ráng moi cho được nhiều đô. Nhưng các con chớ dại đổi hết tiền của má. Má mà biết được th́ các con sống không nổi với má đâu.
    C̣n các ả th́ bá vai choàng cổ rồi sà vào ḷng mấy thằng Mỹ mặt non choẹt hay già khú kêu ‘ai lấp diu “. Có đến hơn hai chục ả làm cái nghề chẳng tốn một giọt mồ hôi nào. Ả nào cũng đẹp, cũng xếch xy. Tụi Mỹ cao to ôm các ả vào ḷng như ta ôm một con chó Nhựt hay một con mèo.

    Tụi Mỹ, nếu dưới cái nh́n của các ông già ở làng An Định th́ trên đời này không có ai ngu bằng. Ai đời một ly trà nguội ngắt mà phải trả đến 70 đồng, tức là cả chục giạ lúa. Mà đâu phải một hai ly ǵ cho cam. Những ngày đầu tháng có đứa trả đến mấy trăm ly. Thực ra ly trà vàng vàng giống màu rượu uưt ky pha coca, gọi là Sài G̣n tea, thằng Mỹ biết là láo quá đi chứ nhưng nó vẫn vui vẻ trả tiền v́ nếu không th́ chẳng có ả nào chịu ngồi với nó.

    Và muốn được ngồi lâu, được kề môi áp má th́ phải chi từ vài chục đến cả trăm tích kê. Đôi khi gặp ả có bùa ngải là có bao nhiêu đô trong túi đều móc ra hết. Ly trà nhạt thếch lúc ấy lên đến cả ngàn đô. Bảo sao các ả không chịu làm nghề ǵ khác ngoài nghề bán bar và chủ ăn chia đến những bốn phần bảo sao thằng Hậu không giàu !

    Nhưng bar không phải là nhà thổ và tụi Mỹ đến đây cũng không như đến nhà thổ. Chúng đến bar để được nói dù các ả không hiểu hay hiểu rất ít, để được khóc v́ nhớ mẹ, nhớ cha, để được vuốt ve đôi chút v́ nhớ vợ con hay nhớ người yêu. Mặc dù trong bar nhạc lúc nào cũng xập x́nh và ca sĩ thường kêu dé dé như bị ai bóp cổ, nhưng rất ít khi tụi Mỹ ḥ hét nhảy nhót. Nếu có đứa nào say sưa đập phá là tụi MP tóm về trại ngay. Bọn chúng sợ MP c̣n hơn dân ḿnh sợ cảnh sát.

    Sau những ngày lội śnh, những cuộc hành quân, hay những trận càn bị phục kích đứa nào sống sót trở về mà không rúc vào bar. Những lúc ấy trông chúng thật tội nghiệp. Chúng để mặc cho các ả xoa đầu xoa cổ, bẹo tai bẹo mũi. Chúng gục đầu vào ḷng các ả khóc rấm rứt như một đứa trẻ lên năm. Đối với chúng giờ đây, một nơi cách xa đến nửa ṿng trái đất, các ả là quê nhà, là mẹ, là vợ, là người yêu !

    Và lúc đó mụ nhân ngăi già của thằng Hậu cũng bước ra khỏi quầy kẹp một gă sồn sồn nào đó mà dỗ dành. Cái tài nựng nịu của mụ th́ khỏi phải chê. Mụ kéo cái đầu hói của gă áp sát vào hai cái bầu ngực khổng lồ của mụ, xoè hai cánh tay to bệu ra ôm gă như muốn nâng lên, rồi mụ đưa năm móng tay chuốt nhọn ra cào trên lưng trên cổ, thỉnh thoảng ngửa mặt gă ra hun đánh chụt một cái.

    Như thế, thằng Mỹ to như con ḅ mộng làm ǵ mà chẳng mê tơi. Nó cứ tưởng là đang ở trong ṿng tay của vợ ḿnh. Cũng không hẳn chỉ có những gă già nua cục mịch là mê mẩn mụ. Khi các ả đă có đủ cặp th́ một thằng mặt búng ra sữa không t́m được ai cũng sẵn sàng để mụ ôm vào ḷng và tưởng mụ là người t́nh bé bỏng ở quê nhà.

    Các ả cùng làm một nghề mà cả nước ai cũng chê, cùng ăn uống ngủ nghê với nhau, lẽ ra phải thương nhau như chị em, nhưng thực ra là châm chọc và tranh giành nhau một cách ngấm ngầm. Đương nhiên làm nghề này là phải đẹp. Nhưng đẹp vẫn chưa đủ. Phải biết cách moi tiền, phải làm cho thằng Mỹ trút hết cả ví mà vẫn vui vẻ. Cái bí quyết ấy các ả đều biết là nhờ ngải. Có ngải dù xấu cũng thành đẹp.

    Ngải làm cho thằng Mỹ đút tiền vào ngực của ả mà như gửi tiền vào nhà băng để lấy lăi. Ngải tinh tường ở chỗ là biết rơ đứa nào có nhiều tiền. Một bọn ba bốn đứa cùng vào bar, cả đám cùng ùa đến níu kéo, nếu ả nào có ngải linh th́ chọn được một thằng nhiều tiền nhất, sẵn sàng xé cả chục cái tích kê một lần. C̣n ả nào không có hay ngải hết linh th́ dù có đẹp như hoa hậu, xếch xy như nữ tài tử xi nê cũng chẳng có đứa nào chịu xé cho cái tích kê nào, có khi nó uống quịt phải bỏ tiền túi ra đền, nếu không con mụ chửi như tát nước vào mặt

    Xem ra các ả cũng chẳng sung sướng ǵ mấy. Ngoài tiền chuộc ngải, tiền kiếm bùa Miên, các ả c̣n phải nuôi cha mẹ, anh em chạy loạn, phải nuôi chồng hờ là bọn macô. Ít lâu sau hết thời đành kiếm một thằng Mỹ già nào đó làm chồng. Khi về nước nó lại sang tay cho đứa khác.


    Còn tiếp ...

  9. #149
    Tran Truong
    Khách

    Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu

    Các chủ bar th́ chỉ muốn cái con ḅ sữa là lính Mỹ ấy là của riêng ḿnh. Bọn họ chơi nhau đủ kiểu. Mà cái đ̣n phép tàn độc nhất là yểm bùa. Một buổi sáng, thằng Hậu và con mụ cho bồi lục tung hết cả bàn ghế, cứ tưởng là t́m cờ xí truyền đơn của Việt cộng. Hai đứa xem xét từng cây đinh đóng vào ghế, từng mảnh giấy nhỏ, từng cái bóng đèn con.

    Một hồi chúng t́m được một mảnh giấy vẽ ngoằn ngoèo những h́nh vẽ trông như những con trùn đỏ, những mũi tên dấu dưới bàn thờ ông địa. Đúng là bị yểm bùa rồi ! Hèn nào đang nườm nượp khách bỗng trở nên vắng hẳn, trong khi các bar bên cạnh Mỹ đen Mỹ trắng cứ ḱn ḱn chui vào. Mụ nắm chặt mảnh giấy nghiến răng thề sẽ trù yếm lại cho tàn mạt, cho lụn bại phải cuốn xéo đi.

    Mụ đe nẹt các ả, đ̣i kêu lính bắt hết bọn bồi. Mụ rít lên : con nào, thằng nào đem bùa bỏ vào nhà tao, nói mau ? đồ bạc ác, ăn cây nào rào cây nấy chớ. Sao tiền Mẽo tiền đô biết kiếm ở đây mà nghe lời của bọn rắn độc yểm bùa để cùng chết đói nhăn răng ra à ? Những cuộc chiến khi dữ dội, khi ngấm ngầm làm cho các bar thù nhau như quốc gia thù cộng sản !

    Bên cạnh bar Lucky có một căn phố dành riêng cho các ả. Tại đây, các ả ngủ nghê tắm táp … các ả làm đủ tṛ nhưng không được dắt Mỹ về. Ả nào muốn đi đêm th́ cứ việc tới khách sạn. Thường th́ cửa đóng suốt. Các ả ngủ đến tận trưa, khi bọn đầu bếp đem cơm đến mới chịu mở cửa. Gần như suốt cả buổi chiều các ả đến tiệm làm tóc để thợ chải cho tóc dựng lên, phun keo cho bết lại, rồi mang cả cái đầu cao vồng như nồi cơm điện đi tới bar.

    Có lần thằng Hậu bảo tôi qua đó lôi mấy ả dậy để khai báo ǵ đó với cảnh sát. Một cảnh tượng chẳng đẹp chút nào so với vẻ kênh kiệu như một bà hoàng khi các ả đến bar. Quần áo chăn màn, đồ lót vứt tứ tung. Các ả gần như trần truồng nằm ngủ mê mệt. Trắng lôm lốp cứ như mấy con heo cạo lông chờ mổ bụng. Các ả không thèm mắc cỡ khi thấy tôi, cứ nằm ườn ra đó nói dấm dẳn: Về đi, muốn khai ǵ qua đây khai. Có tí tẹo chứ nhiều nhỡi ǵ mà bắt khai hoài. Cả bọn cùng cười hăng hắc.

    Nhưng một lúc sau các ả ăn mặc tươm tất, ké né đi qua như những gái nhà lành. Một điều dạ hai điều thưa cứ như nói với bố chồng. Ai cũng biết rơ là các ả sợ cái mũ Việt cộng chụp lên đầu ! Việt cộng th́ không chịu làm cái nghề này nhưng rất biết lợi dụng các ả. Khi th́ một lá cờ xanh đỏ, khi th́ trái lựu đạn, nếu không bị nổ tung th́ bar cũng bị đóng cửa, chủ bị bắt, thế là cơ nghiệp tan tành.
    Cho nên tuy tiền vào như nước nhưng thằng Hậu lúc nào như cũng đang ngồi trên thùng thuốc nổ. Phải nhờ đến an ninh quân đội, cảnh sát ch́m mới đủ sức thanh lọc được Việt cộng trà trộn.

    Người làng An Định nghe thằng Hậu làm chủ bar cứ tưởng nó ngủ ả này đến hết ả khác, không thua ǵ hoàng đế Bảo Đại. Nhưng nó bảo chuyện làm ăn mà bậy bạ như thế th́ có nước dẹp tiệm. Ngoài mụ điếm già đôi lúc nhớ lại thời oanh liệt chọc phá nó chút đỉnh cho đỡ buồn, bọn cave chẳng đứa nào dám giỡn mặt. Cũng chẳng có đứa nào dám âm mưu giựt nó làm chồng.
    Có mà đi đời nhà ma với con mụ ấy. Nhưng với tôi th́ nhiều ả sấn tới. Các ả thích cái vẻ nhà quê khờ khạo, thà cặp bồ với tôi c̣n hơn mấy gă ma cô lúc nào cũng ṿi tiền, không có nó đánh cho sưng mặt.

    Thế rồi thằng Hậu nói sao đó mà cả tiệm coi tôi như của lạ̣. Mụ điếm già cứ liếc xéo về phía tôi cười tủm tỉm. Các ả cũng ư tứ nheo mắt hùa theo. Làm như cái mũi của tôi bỗng dưng dài ra !

    Mụ nhân ngăi của thằng Hậu một hôm đến sớm. Lúc ấy khoảng 8 giờ. Tôi vừa ăn sáng xong chưa kịp dọn dẹp. Mụ đi lên đi xuống như đang t́m bùa yểm. Buổi sáng chưa mở máy lạnh nên không khí trong bar rất nóng. Mụ đi vào nhà tắm mở nước nghe rào rào. Tôi đang loay hoay với mấy cái chén dĩa th́ nghe mụ gọi: “Được ơi ! T́m cho má cái khăn !” tôi hỏi khăn nào th́ mụ nói khăn nào cũng được. Tôi đem một cái khăn Mỹ đang treo trên dây cho mụ. Mụ hé cửa ch́a tay ra. Nhưng thay v́ cầm lấy khăn th́ mụ chụp lấy cổ tay tôi lôi vào. Như một con măng xà kéo con mồi vào hang.

    Tôi chưa kịp chống đỡ th́ mụ đă vật tôi nằm xuống sàn gạch. Hai cái vú to bè như hai cái bao cát chống đạn đè xuống ngực tôi. Cái màu trắng lôm lốp như tôi thấy hôm nào, giờ lại trắng hơn nhưng bềnh bệch cùng với mùi nước hoa gắt gắt chua chua làm cho tôi vừa ngộp thở vừa buồn nôn. Với tất cả đ̣n phép lăo luyện trong nghề mụ đă làm được cái điều mụ muốn làm. Như cái lần bị bắt lên quận, nỗi sợ hăi đă làm cho tôi phọt ra nhanh chóng khiến mụ chưng hửng. Mụ đẩy tôi qua một bên cầm ṿi nước xả tồ tồ. Trước khi ra ngoài, mụ nói: “Lần đầu hả ? Mới bóc tem hèn ǵ ! Thôi để bữa khác má đền cho !”

    Trời ạ ! Nghe “má đền cho ! ” tôi sợ c̣n hơn bị bắt lại vào tù. Cái cảm giác như bị mộc đè khiến tôi kinh hoàng, chắc cũng giống các cô gái bị Tây hăm hiếp. Từ đó, tôi thấy những ngày trong bar sao mà nhớp nhơ hạ tiện. Dù sao tôi cũng là một thằng đàn ông, chẳng lẽ cứ để một mụ điếm già kẹp vào nách ! Tôi không nói những điều suy nghĩ của tôi cho thằng Hậu. Tôi chỉ nói, tao không ghét ǵ mầy nhưng tao muốn đi khỏi nơi đây.

    Nó cười bảo: Trông cái mặt hí hửng của con mụ là tao biết đă có ǵ rồi. Con trai mà sợ ǵ. Nhưng mày không muốn ở nữa th́ cũng được. Có điều, tuổi của mày là tuổi quân dịch. Mày đi đâu mà không bị tóm. Bây giờ thiếu cân thiếu kư, đui què mẻ sứt ǵ cũng tóm hết. Thà đăng lính. Để tao coi. Rồi sẽ t́m một chỗ lẩn quẩn đâu đây. Bây giờ mà ra chiến trường là toi mạng !

    Một tuần sau, nó đem một thằng Mỹ đến gặp tôi. Nó nói x́ xồ vừa bằng miệng vừa bằng tay. Thằng Mỹ kêu Dét, Dét ! rồi vỗ vai tôi nói Ô kê ! Thằng Mỹ đi rồi, nó nói với tôi: Mày sẽ làm lính chó, tức là quân khuyển. Mà quân khuyển của Mỹ nghe. Nó ô kê rồi. Thứ hai đây tŕnh diện.

    Tôi cũng ô kê. Làm lính chó cũng được, đâu có sao ! Chó với tôi từ lâu đă là bè bạn mà !


    Còn tiếp ...

  10. #150
    Tran Truong
    Khách

    Những tháng năm cuồng nộ _ Khuất Đẩu

    Trại biệt kích Mỹ nằm sát biển. Bốn bề từng từng dây kẽm gai. Bốn cái tháp canh ban đêm có đèn pha tự động quay bốn hướng. Mỹ không xây lô cốt bằng bê tông kiên cố như Pháp. Nó dùng bao đựng cát làm tường. Đạn bắn bao nhiêu cứ việc găm vào. Đánh giặc như Mỹ thật là sang. Từ tôn ván, từ búa kiềm, từ thùng đựng nước đá cho đến cả tăm xỉa răng, giấy chùi đít cũng đem qua từ Mỹ. Tại Việt Nam nó chỉ mua có mỗi đá cây để xếp trong lô cốt cho đỡ nóng. Và đương nhiên là cần những ả bán bar, không có các ả chắc là chúng đă đ̣i về hết.

    Tuy là trại biệt kích Mỹ nhưng lính Mỹ ít hơn Việt. Mà Việt chính gốc cũng ít hơn Nùng. Sậm đen, to cao, cỡ như bọn tôi chúng vật như nhái. Biệt đội quân khuyển chừng hai chục người và mười con chó. Đây là những con chó đặc chủng. Có tên chó cha, chó mẹ, có ngày sinh tháng đẻ, có tên trường lớp và tên thầy. Rồi ngày chó vào lính, đơn vị, chiến công, quân hàm. Có con mang lon đại uư.

    Tôi không phải như mấy đứa trong làng đi lính cộng hoà. Khỏi phải tập dậm ghẹ, tập chạy tập ḅ. Chỉ tập tháo ráp và tập bắn. Nhưng chúng tôi cực hơn v́ phải chịu trận với chó. Đây là những ngày mà nhiều đứa phải bỏ cuộc v́ bị tra tấn bỡi những hàm răng sắc nhọn, những cái táp như hàm cá mập, những cú lao vào như cả một khúc gỗ từ trên dốc lao xuống.

    Để tránh thương tích, chúng tôi được trang bị nào găng da, nào áo giáp. Hai tay và chân được nịt chặt như những đ̣n bánh tét. Và với thân ḿnh được gói kín như thế, bài tập đầu tiên là giả làm Việt cộng để cho những con chó cao to và hung hăn như những con sư tử táp vào tay, đớp vào chân, tộng vào ngực. Khi bọn tôi ngă nhào xuống đất, chúng lập tức cắn vào quần áo lôi đi. Cái hay là chúng không cắn vào cổ, nếu không chúng tôi đă tiêu ma từ lâu rồi. Sau những bài tập như thế, chúng tôi ê ẩm cả người. Đứa nào cũng nằm vật ra thở dốc. Chẳng đứa nào đứng dậy nổi để mang khay đi nhận phần ăn.

    Bài tập thứ hai đỡ hơn. Không phải giả VC cho nó cắn mà tập cầm dây da chạy theo nó để t́m V.C. Sức nó chạy như ngựa, chạy theo không kịp nó lôi ngă như voi kéo gỗ. Sau buổi tập, mặt mũi chân tay đứa nào cũng trầy trụa đầy đất cát. Có đứa ngă găy răng.

    Sau cùng là học chăm sóc. Thực ra là học hầu hạ nó ! Học tắm táp, học chải lông. Học lo cho nó ngủ, học dẫn đi chơi, ngay cả cách dẫn nó đi ỉa cũng phải học. Nhưng bài học quan trọng nhất là phải học cách bảo vệ nó khi Việt cộng liều mạng tấn công như ném lựu đạn hay ôm cả ḿn lao vào.

    Có lẽ nhờ cái ḍng sữa chó đă chảy sẵn trong tôi, nên dù với chó Tây tôi cũng không sợ văi đái ra. Tôi thấy thích những con chó Tây hơn chó ta v́ nó đẹp, thông minh và rất có kỷ luật. Mặc dù tôi rất nhỏ con và không biết tiếng Mỹ, tôi cũng làm quen được với nó khá dễ dàng. Có lẽ tại tôi yêu nó nên nó cũng yêu lại tôi. Một khi đă thân quen, tôi và nó rất hiểu ư nhau. Tôi thường nh́n vào mắt nó và nó cũng nh́n sững vào mắt tôi. Nếu tôi khẽ liếc về bên phải là nó chạy ngay về bên phải, liếc trái là chạy về trái. Nếu nó làm ǵ quá quắt, tôi chỉ cần lắc đầu là nó x́tốp ngay.

    Bọn Mỹ không ngờ tôi làm chủ bọn chó nhanh như vậy. Sau khi đă tếch qua tếch lại nhiều lần, bọn chúng khen tôi là năm bờ oan và giao cho tôi chăm sóc con Giêm. Đó là một con chó Đức thuần chủng từ bao nhiêu đời. Trong huyết quản không có một tí tẹo nào chó Anh hay chó Pháp. Con Giêm cao to như một con ḅ nghé, nhưng nó mạnh mẽ và săn chắc hơn. Cái ngực của nó như đá tảng, bốn chân thuôn đẹp như chân hươu. Nói đến chiến công của nó th́ cũng phải hết cả trang giấy này. Chỉ biết là nó có hàng chục cái huy chương và nó đang mang cấp bực đại uư, c̣n tôi chỉ là binh nh́ !

    Công việc của bọn tôi cứ đều đều nếu không phải ra trận. Sáng đem nó đi ỉa đái, tập thể dục, ăn sáng bằng thức ăn đóng hộp gọi là đót min (mà nhiều đứa bên biệt kích tưởng là thịt chó đóng hộp). Trưa ăn thịt ḅ Mỹ tươi và có cả đồ tráng miệng. Xong, đi ngủ. Có cả nhạc cho dễ ngủ ! Con nào không chịu ngủ th́ có xương nilon gặm cho đỡ buồn.

    Chiều dắt đi dạo như một nhà quư tộc. Rồi tắm táp chải chuốt chờ bữa tối. Trước khi đi ngủ c̣n xem phim hoạt h́nh ! Đời chó mà như thế th́ đời người cũng ít ai bằng ! Kẻ hầu hạ trung thành và tận tuỵ là bọn quân khuyển chúng tôi. Nếu không có cuộc chiến tranh dai nhách chết tiệt này, nếu không bị ruồng bắt như bắt chó th́ chẳng đứa nào chịu làm cái nghề không chút vẻ vang này cho dù là lănh tiền đô.


    Còn tiếp ...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 3 users browsing this thread. (0 members and 3 guests)

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •