Page 108 of 471 FirstFirst ... 85898104105106107108109110111112118158208 ... LastLast
Results 1,071 to 1,080 of 4709

Thread: SAIGON THUỞ ẤY ...

  1. #1071
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    PHỞ THẦY CÔ

    Bởi lương nhà giáo không đủ sống nên 5 cô và một thầy đă hùn nhau mở một tiệm phở ở vỉa hè đường X., phía sau cổng trường M.C.

    Phở thầy cô ra đời khoảng gần hai năm nay. Có một dạo nhà nước dẹp ḷng lề đường, có lúc họ phải di chuyển vào mé sân sau trường. Tiệm này chuyên bán phở gà và chỉ bán vào buổi sáng.

    Dĩ nhiên phở của họ không thể nào ngon bằng các tiệm nhà nghề như phở gà Bưu Điện hoặc Vọng Các hay các tiệm ở đường Vơ Thị Sáu, nhưng nó lại có một hương vị đặc biệt – hương vị gia đ́nh. Khách ăn có cảm tưởng như người nhà ḿnh nấu cho ḿnh ăn vậy.

    Phở ở đây rất có ”chất lượng” và rẻ – rất rẻ là khác : 4.000đ/ tô đầy tú ụ cả thịt lẫn bánh.

    Giữa họ đă có sự phân công : mỗi người nấu phở rồi coi phở một ngày. Không có ai trong số họ có sẵn tay nghề. Thoạt đầu th́ lúng túng như thợ vụng mất kim, ít lâu mới thành thạo. Nhưng dù sao đối với họ nghề phở cũng là một cái nghề bất đắc dĩ. Đứng trên bục giảng vẫn tốt hơn.

    Ở thành phố, ngoài nhóm thầy cô kể trên, c̣n có một cô giáo nữa cũng đang đứng bán phở, nhưng lại giă từ hẳn cái nghề kỹ sư tâm hồn. Cô nguyên là giảng nghiệm viên của Đại học khoa học, nhà lại sẵn có mặt bằng nằm trên một trục lộ đông đảo người qua lại, bèn quyết định từ bỏ ống nghiệm và các công thức hóa học để ”giao thiệp” với phở. Vốn là một nội trợ giỏi nên từ nấu thức ăn đến làm phở cũng không đến nỗi khó khăn. Cửa tiệm nằm ở phía chân cầu Bông, khách ăn sẽ dễ dàng nhận ra khi thấy trước cửa đậu một dăy xe gắn máy.

    Phở Cầu Bông ngoài các món thường lệ như tái, chín, nạm, c̣n có món đuôi ḅ. Phở rất ngon nhưng giá một tô có 5.000đ, chỉ bằng một nửa tiền nếu so với phở Ḥa ở đường Pasteur, tục gọi là phở Việt kiều, với giá chém treo ngành 12.000đ/ tô. Sở dĩ gọi thế là v́ khách ăn đa số là Việt kiều. Họ quen ăn phở với giá 8 đôla/ tô, chưa kể tiền ”bo” 10%, nên với họ, đó là một giá rẻ mạt.

    Phở Cầu Bông cũng không làm theo kiểu đại trà với thịt thái sẵn chất đầy một cái khay. Khách ăn tới đâu làm tới đó. Thịt thái mỏng bốc mùi thơm phức. Mỗi miếng thịt mang h́nh kỷ hà, màu nâu gụ của nó dính với màu mỡ gàu đặt trên nền trắng của bánh trông giống như một bức tranh tĩnh vật.

    Cô giáo của trường Khoa học đă đưa cả khoa học lẫn nghệ thuật vào phở.

    PHỞ T.D. Ở ĐIỆN BIÊN PHỦ

    Phở có bảng hiệu mang tên số nhà, nhưng người ta cứ quen miệng gọi là phở T. D., tên ông chủ, mặc dù anh không đứng bán. Căn nhà đó, xưa kia, anh mở tiệm cơm Tây với hai món đặc sản : chateaubriand và chân gị nấu đậu trắng. Các bằng hữu của anh đa số là những người làm văn nghệ. Anh cũng được liệt vào số đó, bởi giọng ca tuyệt diệu của anh. Nhưng mỗi năm anh chỉ hát có một lần và chỉ hát có một bài vào đêm Giáng sinh : “Đêm thánh vô cùng” (Silent Night). Một điệu nhạc tắt đèn. Trong lúc tiếng ca thánh thiện của anh vang lên, người ta ôm nhau đi một đường slow.
    Sau khi thưởng thức phở Quyền, phở Tàu Bay, phở bà Dậu, nếu muốn đổi hương vị, người ta có thể đến T.D để nếm món ”vú sữa”, tức là khoảng thịt bụng có những núm vú, ăn béo ngậy, thơm và sần sật, nhưng không giống như sụn hoặc nậm của thịt chó. Nhà hàng có mặt bằng rộng, quạt máy quay vù vù, khách ăn không phải chịu cái cảnh mồ hôi mẹ mồ hôi con cùng chảy.

    PHỞ CÔNG TỬ SÀI G̉N

    Đó là tiệm phở gà H. B. ở đường Vơ Thị Sáu. Ông chủ tiệm tên là Q., một người thuộc giới giang hồ mà cả hai đạo hắc bạch đều biết… tiếng từ khi Q. ở địa vị một ông chủ.

    Nghề phở đến với anh một cách t́nh cờ. Trong một cuộc đọ tài cao thấp với một tay anh chị, anh bị hắn thưa về tội đả thương, và sau đó bị đưa đi cải tạo. Thời gian chém tre đẵn gỗ trên ngàn, anh thường hay giúp đỡ một anh bạn đồng cảnh ngộ. Thấy bạn bị bắt nạt là anh can thiệp ngay. Không phải bằng vũ lực, mà chỉ với một chiêu số thôi : bấm vào huyệt nội quan ở cổ tay và huyệt khúc tŕ ở khuỷu tay, là địch thủ phải thổi bài kèn ”ô rơ lui” ngay. Q. lại c̣n thường giúp anh ta trong các công tác lao động.

    Để đáp lại ân t́nh ấy, người bạn kia đă truyền cho anh nghề nấu phở. Anh ta dạy Q. từ cách lựa chọn gà – phải là gà được nuôi ở nông thôn – đến cách pha chế gia vị cho thùng nước lèo, và cách nấu nướng làm sao cho gà khỏi bị vỡ da.

    Sau thời gian cải tạo, Q. về đường Vơ Thị Sáu mở tiệm phở H.B. – tiệm phở ngon nhất trong khu phố ấy. Chỉ trong ṿng ba năm, anh đă phất lên như diều. Và bây giờ, với 8 năm trong nghề phở, anh chỉ giữ vai tṛ chuyên viên, và để cho một số đệ tử đứng bán.

    C̣n một chàng nữa cũng phất lên như Q., nhờ phở. Đó là anh D., chủ một tiệm phở ở trong một con hẻm đường Nguyễn Thị Minh Khai, cách nhà thương Từ Dũ khoảng 500m. Từ Hà Nội vô thành phố Sài G̣n, anh chỉ có đủ tiền để làm một gánh phở ở đầu ngơ. Mới đầu, anh chả biết một tí ǵ về cái nghề này. Toàn đi học mót. Hỏi người này, học người kia, rồi tới ăn ở các tiệm phở danh tiếng để thử nghiệm. Phải mất gần một năm anh mới thành thạo.

    Phở D. hôm nay nổi tiếng ngang với phở Quyền ở Phú Nhuận. Tiệm của anh có một món đặc biệt : tái bắp. Muốn ăn món này phải đi sớm, bởi 8 giờ sáng là hết. Có một điều ly kỳ là phở D. ăn vào buổi chiều bao giờ cũng ngon hơn buổi sáng. Cả chủ lẫn khách đều công nhận chuyện đó. Hỏi nguyên nhân tại sao ? Anh lắc đầu v́ không giải thích được. ”Sáng và chiều cùng một thùng nước lèo. Nửa thùng buổi sáng c̣n lại, buổi chiều chỉ việc đun sôi, không pha thêm một chút gia vị nào, thế mà nó lại ngon hơn buổi sáng”, anh mỉm cười nói.

    Bây giờ th́ phở có bề thế lắm rồi. Anh mới tậu thêm một ngôi nhà ở đầu hẻm. Phở là một đặc sản của Việt Nam. Đó là điều ”quốc tế phải công nhận”. Nhưng ông Tây lại bảo nó là “soupe chinoise”, c̣n ông Tàu th́ lại bảo nó là “ngầu phấn” chỉ là tiếng Quảng Đông, phiên âm ra tiếng Hán Việt là “ngưu” (ḅ hoặc trâu), ”phấn” (bột gạo).

    Một điều nữa, hỏi ông tổ của nghề phở là ai ? Các ông chủ tiệm phở đều lắc, mặc dù nhờ phở, họ đă có của ăn của để.


    http://www.photiengxua.com/tan-man-p...ua-va-nay.html

  2. #1072
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Về người bạn thuở xa xưa ấy ...

    Sáng sớm nay , nhóm TV Cali báo tin BK , một TV quậy nhất đám vừa XUẤT GIA vào Thích Ca Thiền Viện( Nam Cali ), tự nhiên ḷng thấy chao đảo .


    Trong lớp , có bạn tên N T Đ , học hết cử nhân th́ xuất gia ( hiện ở Thanh Minh Thiền Viện / Saigon)

    Ban Đ đi tu không ai ngạc nhiên hết , v́ từ năm đệ thất , bạn ấy đă ăn chay trường , ăn mặc rất giản dị ( dù nhà không nghèo )

    Lớn lên , tụi này bắt đầu nói chuyện " con trai " , th́ bạn ấy lẩn ra chỗ khác . Tới năm đệ Nhất , trong lúc tụi tôi ra dáng yêu kiều diễm lệ ( trang điểm rất nhẹ nhàng , kẻo bị bà Tổng Giám Thị bắt đi rửa mặt ), th́ bạn Đ vẫn áo dài thô sơ , tóc thả sau lưng , không " phá phách " như bọn tôi.

    Ngay lúc đó , tụi tôi đă nghĩ nó sẽ đi tu . Các ban ở lại và TV khắp nơi , khi về saigon , vẫn đến thăm nó

    Hôm nay th́ khác , tin BK xuất gia lại làm tôi nghèn nghẹn ở cổ ...

    Mong bạn ấy tâm thần an lạc , quên hẳn thế gian

    Tigon

  3. #1073
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    con phở con thơ.. ta vẫn là ta.. thế c̣n ??

    nếu như tiếng Việt ta c̣n th́ nước ta cũng vẫn c̣n !! và nhân danh Bắc kỳ chính hiệu "con nai/thuốc Cam hàng Bạc.."; c̣n PHỞ.. c̣n THƠ... vẫn c̣n VN.. cũng như trên trang này.. Tuy vào đất Nam kỳ mà dân Bắc..cũng vẫn gánh theo gánh phở ḅ.. để đỡ nhớ nơi đă có một thời " mặc quần thủng đáy" chạy lông nhông !!...
    Không phải miền Nam không có bát canh có sợi gạo luộc.(bánh tráng thái sợi, phơi khô). có đấy chứ !! và cũng nổi tiếng... đó là, chắc ai cũng biết Hủ tiếu Thanh xuân... gần bên sở Công Chánh, đầu Pasteur.. lại có cả hủ tiếu khô với bát nước lèo bé nóng hổi.. hay như hủ tiếu kiểu Mỹ tho.. Nam Vang.. nấu bằng sườn heo, thịt heo mấy lát gan thái mỏng, hay như chút đồ biển.nhất là tôm luộc... và đặc điểm là HẸ.. và chút hành mỡ rưới thêm. Bên cạnh hủ tiếu thuờng đi kèm có gánh cơm tấm b́..rưới nước mắm pha và ớt xay.. cũng khỏi có chê..bên cạnh.. thêm ly cà phê đổ đĩa....
    ................... tuy là ốm đau.. mà khi đọc thấy cũng phải nhỏm dậy để GƠ... vài gịng... chào quí Bạn ./.nmq

  4. #1074
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Dr.nmq :tuy là ốm đau.. mà khi đọc thấy cũng phải nhỏm dậy để GƠ... vài gịng... chào quí Bạn ./.nmq
    Thật là cảm động ḷng ưu ái của BS cho trang Saigon thân yêu .

    Như người nào đó đă nói : " Tôi không ở trong Saigon , nhưng Saigon ở măi trong tôi "

    Nhắc tới Saigon , ai đă từng lớn lên ở đó mà không thấy kỷ niệm dâng trào , nhớ nhung dạt dào , nỗi nhớ khôn nguôi ?

    Chợt nhớ tới một bài ca sĩ Khánh Ly hát về Saigon ( Sao lại Khanh' Ly nhỉ ? )


    Một mai khi trở lại - Khánh Ly


    "Một mai anh về qua trường Trưng Vương

    Thoáng ngỡ ngàng vây kín tâm hồn

    Ḿnh anh sầu tủi âm thầm đứng

    Ḷng xót xa thương những cuộc t́nh "





  5. #1075
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Saigon : Những cái đă mất đi , không thể t́m lại được


    “Văn hóa không tên” tạo nên linh hồn của SàiG̣on xưa


    Buổi sáng thứ sáu tuần vừa qua, tôi được một ông bạn điện thoại đến rủ ra Givral uống cà phê.

    Tôi rất ngạc nhiên v́́ từ hơn 2 năm nay Givral nằm trong thương xá Eden đă bị đập phá tan tành để… làm một cái ǵ đó, chắc cũng “vĩ đại” như ṭa nhà Vincom chiếm trọn khu vườn hoa trước mặt.

    Mỗi lần đi ngang qua đường Đồng Khởi, tôi không thể nào quên đó là đường Tự Do xưa kia… của chúng tôi.




    Givral ngày xưa trên góc đường Tự Do – Lê Lợi


    Nh́́n toàn bộ khu tứ giác Eden chỉ c̣̣n là đống gạch vụn với những hàng rào kiên cố xung quanh cứ như nh́n thấy… cái gọi là “trại cải tạo”

    Th́i ra, sau hơn 12 năm, cái “trại cải tạo” ấy vẫn c̣n ám ảnh tôi ngay cả trong vô thức, đôi khi ngay cả trong giấc mơ. Thế nên mỗi khi đi qua khu Eden bị tàn phá đó, tôi bỗng cúi đầu, chẳng muốn nh́n lâu và cũng chẳng muốn t́m hiểu xem trong thời gian tới, nó sẽ mọc lên cái ǵ. Tôi cứ nghĩ Givral đă thuộc hẳn về quá khứ, như những người bạn tôi ra ḷ ḥa thiêu, không bao giờ gặp lại.


    Ông bạn thấy tôi khựng lại, ông giải thích:

    – Nó mở lại Givral hôm qua (10-10-2012) ở chỗ cũ rồi ông ạ. Cũng điểm tâm, cà phê như xưa. Ra ngồi xem cho biết, nhớ lại chút kỷ niệm xưa.

    Nghe bùi tai, tôi đồng ư ngay. Dù biết rằng ra đó ngồi sẽ rất ngậm ngùi nhớ bạn, nhờ t́nh, nhớ thời trai trẻ, nhớ đủ thứ… trong cái không gian ấy.



    Cái “trục văn hóa không tên”

    Nói đến Givral là nhớ đến La Pagode, Brodard… chắc chắn những người đă từng sống, từng ghé qua Sài G̣n chưa ai quên. Nhất là những văn nghệ sĩ, nhà báo, dân biểu, thường ngồi ở đấy làm nơi trao đổi tin tức nghề nghiệp. C̣n một số lớn khách du lịch, sĩ quan, quân nhân, công tư chức làm việc tại “thủ đô miền Nam” và các bạn trẻ Sài G̣n thập niên 60-75 cũng hay lui tới nơi này. Một địa điểm trung tâm thành phố, rất thuận tiện cho mọi việc, từ hẹn ḥ, mua sắm vài thứ, đợi giờ vào rạp chiếu phim, hoặc chỉ đi “bát phố” mà hồi đó chúng tôi gọi là đi “hittuking”, tức là đi “hít tủ kính” chứ không mua bán ǵ. Hơn thế, thương hiệu bánh ngọt Givral rất nổi tiếng, thu hút nhiều khách sành ăn. Mấy bà đi ngang qua Lê Lợi - Tự Do ghé vào mua vài cái bánh mang về cho chồng con là chuyện b́nh thường.



    Givral, La Pagode, Brodard đă trở thành một cái “trục văn hóa không tên” phảng phất mà rất sâu đậm trong cái hồn của Sài G̣n.



    Sau năm 1975, Givral vẫn c̣n sống sót cho đến khi khu này bị “giải tỏa”, nhưng khách không c̣n “chọn lọc” như thời xưa. Khách hàng đủ mọi loại, ông Tây bà Đầm, ông Hàn Quốc bà Đài Loan, chân dài đẹp, chân dài xấu, nghệ sĩ thập cẩm ra vô thong thả và giá cả cũng vào loại trung b́nh, không “mềm” cũng không “cắt cổ”.



    C̣n tiếp...

  6. #1076
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Givral ngày ấy… bây giờ


    Trong khi ông bạn tôi t́m chỗ gửi xe, tôi đứng trên đường Lê Lợi nh́n qua khung kính vào nhà hàng Givral mới. Nó vẫn ở cái góc Lê Lợi – Đồng Khởi, mấy cái cửa kính lớn vẫn cho khách có thể nh́n ngắm hai mặt đường phố và tất nhiên khách đường phố cũng có thể chiêm ngưỡng những khách hàng “đẳng cấp” ngồi bên trong.





    Bây giờ, từ trong nhà hàng nh́n sang nhà hát lớn thành phố, trước kia là trụ sở Hạ Nghị Viện VNCH,ở một khung kính nhỏ hẹp hơn.

    Điếu đáng tiếc nhất là cái cột to tướng đứng vào góc đẹp nhất che lấp mất tầm nh́n nơi cửa chính trước kia, làm cho không gian có vẻ như chật chội hơn, không thể nh́n thẳng ra nhà hát lớn, khách sạn Continental với phong cách rất Tây và khách sạn Caravelle cùng cái ṿng xoay và những con đường chảy vào giữa ḷng thành phố.





    Ngồi ở Givral nh́n sang, nhớ khách sạn Continental và những chiếc taxi cũ trên con đường mang tên Tự Do.

    Chúng tôi bước vào nhà hàng với một vẻ lạ lẫm. Những chiếc bàn ghế mới toanh, những bộ salon kê hai bên góc khá đẹp. Tất cả đều mang dáng vẻ sang trọng như bất cứ một nhà hàng cà phê, điểm tâm “có hạng” nào ở những thành phố lớn.





    Givral ngày nay vẫn ở nơi chôn cũ, góc đường Tự Đo đă được đổi tên là Đồng Khởi– Lê Lợi


    Khoảng 9g sáng, khách đă chiếm hết số bàn trong tiệm. Số c̣n lại ngồi rải rác quanh chiếc comptoir h́nh móng ngựa. Những người hoàn toàn xa lạ ngồi riêng biệt, chẳng ai nh́n ai. Cái không khí ấy khiến tôi không thể quên những ngày xưa. Tuy ngồi khác bàn nhưng chúng tôi vẫn có thể biết xung quanh ḿnh có những ai.

    Bàn bên kia là bốn năm anh kư giả chuyên làm tin hành lang Quốc Hội, bàn góc trái là mấy ông dân biểu Hạ Nghị Viện thời Đệ Nhị Cộng Ḥa đang say sưa bàn về những “ư kiến” đă và đang chuẩn bị lên diễn đàn. Bàn giữa nhà là mấy “dân chơi” quen mặt, có lẽ ngồi đợi người đẹp… Thỉnh thoảng một cái gật đầu, một cái vẫy tay, một ánh mắt thân thiện. Sự gần gụi, quen thuộc ấy chính là cái linh hồn của Givral trước 1975. Bây giờ không t́m lại được nữa.



    C̣n tiếp...
    Last edited by Tigon; 22-10-2012 at 12:40 AM.

  7. #1077
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Cái “trục văn hóa” từ La Pagode, Givral đến Brodard khác nhau thế nào?


    Nằm chung trên đường Tự Do xưa, có ba quán café cùng nổi tiếng như nhau.

    Bắt đầu từ nhà hàng La Pagode ở góc Lê Thánh Tôn – Tự Do, qua vài nhà hàng đến tiệm sách Xuân Thu, đến hành lang Eden, trong đó có rạp Ciné Eden từ hồi… cựu hoàng Bảo Đại mới lên ngôi. Đến góc đường này là Givral nằm đối diện với khách sạn Continental, sát bên trụ sở Hạ Nghị Viện (nhà hát lớn TP cũ), nh́n chéo sang phải là khách sạn Caravelle sinh sau đẻ muộn. Đi quá chút nữa là nhà hàng Brodard.



    Khách hàng ngồi trong Givral cũng như trong những tiệm café có “đẳng cấp” khác.


    Ba tiệm cùng nằm trên một con đường rất gần nhau, chỉ cách khoảng trên dưới 100m và gần như có kiểu kinh doanh giống nhau. Nhưng thật ra, nếu để ư kỹ, khách hàng thường chia làm 3 loại khác nhau. Ở đây tôi chỉ kể riêng về mặt “sinh hoạt văn hóa”.

    Trước hết phải kể đến nhà hàng La Pagode, tôi cho là “cổ kính” nhất. Ngay từ những năm 1953, khi tôi mới biết taxi là “cái giống ǵ” (bởi ở miến Bắc hồi đó chưa có taxi), tôi đă biết La Pagode. Hồi đó Pagode c̣n bày hàng ghế salon bọc da ra ngoài hành lang, theo lời ông Nguyên Sa th́ nó giống hệt nhiều nhà hàng ở Paris. Ngồi ở đây thoáng đăng.

    Khách đến thường chỉ dùng một ly cà phê, ngồi từ chiều đến tối mịt. Phía trong có một bàn đánh “tin” dành cho khách giải trí chứ không có mục đích cờ bạc kiếm tiền. Ông Hoàng Hải, anh ruột của cố chuẩn tướng Lưu Kim Cương, có thể kể là một “nhà vô địch’ về môn giải trí này.

    Chúng tôi chỉ cần mua một chục cái jeton, như đồng xu, bỏ vào khe là chơi triền miên. Cứ sắp hết lại kêu ông Hoàng Hải “cứu giá”, bonus lại đổ xuống hàng đống jeton tha hồ chơi.

    Từ đâu có “Radio Catinat”

    Khách hàng của La Pagode hầu hết là nhà văn nhà thơ, nhạc sĩ, ca sĩ. Cứ vào buổi chiều, sau giờ tan sở là tụ tập lại đây. Tất nhiên cũng ngồi thành nhóm. Những ngày đầu tôi thường đi cùng Thanh Nam, Thái Thủy, Hoàng Thư và đến đây thường gặp các anh Nguyên Sa, Trần Thanh Hiệp, Mặc Thu, Cung Trầm Tưởng, Mai Thảo, Phạm Đ́nh Chương, Tạ Quang Khôi, Viên Linh, Nguyễn Đạt Thịnh, Phạm Huấn, Anh Ngọc, Nhă Ca, Trần Dạ Từ, Nguyễn Đ́nh Toàn… Quá nhiều, tôi không thể nhớ hết.

    Thật sự cái nhu cầu chính là đến đây gặp nhau, để… nói dóc, “b́nh loạn” vài cái tin văn nghệ, thời sự chính trị cho vui thôi. Cả ba nhà hàng này với những cái “loa ngầm, loa không ai kiểm chứng” nên có thời người ta gọi những tin tức ấy là “radio catinat” (bởi con đường Tự Do, thời Pháp được đặt tên là đường Catinat).

    Tuy nhiên cũng có những nguồn tin “bí mật quốc gia” rất chính xác bên cạnh những nguồn tin chẳng bao giờ là sự thật. Nó cứ nhập nhằng như thế nên “radio Catinat” chưa chắc đă là “láo toét” như nhiều người kết tội nó.

    Vậy tạm gọi La Pagode dành cho giới viết lách gặp nhau, xả stress.

    Quyền lợi hỗ tương giữa phóng viên và các ông “nghị”

    C̣n Givral đông nhất và đáng kể nhất vào mỗi buổi sáng. Phóng viên trẻ thường tụ tập ở nhà hàng này v́ nó ở ngay trước trụ sở Hạ Nghị Viện, các ông dân biểu thường ra ngồi giải lao tại đây và “thảo luận” đủ thứ chuyện bên lề. Và chuyện bên lề bao giờ cũng hấp dẫn hơn chuyện trong nghị trường. Chuyện “bí mật quốc gia”, chuyện phe nhóm, “gia nô” và không “gia nô”, chuyện t́nh bà nghị ông nghị…, cứ nghe mấy ông này là có đủ tin “giật gân” trong ngày.

    Cánh phóng viên thường bắt mối rất chặt chẽ với các ông bà dân biểu và nghị sĩ thượng hạ nghị viện. Thật ra họ có quyền lợi “hỗ tương”, anh cho tôi tin, báo tôi yểm trợ lập trường của anh. Trong số những phóng viên VN c̣n có một số phóng viên người Mỹ, Pháp từ khách sạn Continental trước mặt ghé sang. Hoặc cũng có một số phóng viên người Việt làm cho các đài truyền h́nh, truyền thanh nước ngoài săn tin tại đây.


    C̣n tiếp...

  8. #1078
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Nhà thơ hàng đầu VN thường hẹn ḥ̣ ở Givral

    Có một nhà thơ hàng đầu VN thời đó là thi sĩ Đinh Hùng, b́nh thường ông hay ngồi ở La Pagode, nhưng khi “hữu sự” ông lại ngồi ở Givral. Dáng người “thanh thoát” nhỏ nhắn rất thư sinh. Lúc nào ông cũng chải chuốt, complet, cravate, đầu chải mượt gọn gàng, tay luôn xách chiếc cặp da, ông c̣n giữ nguyên vẻ đỏm dáng, lịch lăm của “công tử Hà Nội” những năm 50. Ông thường hẹn gặp những người ái mộ ở đây.

    Tôi để ư thấy hầu hết là những nữ độc giả rất trẻ, đẹp. Khi ông ngồi cùng 3-4 cô, khi ông lại rù ŕ với một người đẹp duy nhất. Đúng là ông có số đào hoa và dù đă ngoại ngũ tuần nhưng trái tim vẫn c̣n rất trẻ. Những lúc nh́n ông “say” như thế, tôi có cảm tưởng như ông cũng giống như những cậu trai 20 ngồi bên cô gái 18. Ông sống thật với rung cảm của ḿnh. Có lẽ v́ vậy thơ ông bao giờ cũng mang cái óng mượt, thần thoại rất đặc trưng. Có thể, Givral chính là nơi bắt ngưồn cho những cánh thơ thăng hoa của cảm xúc này.


    Hôm nay ngồi ở Givral, hính bóng anh Đinh Hùng vẫn quanh quẩn đâu đây. Nhớ lại, khi tôi viết truyện dài “Đời chưa trang điểm”, tiêu đề này chính là đă mượn trong câu thơ “đời chưa trang điểm mà xuân đă về” của anh. Lúc gặp nhau, anh Đinh Hùng nói với tôi: “Ừ, cái tít ấy có vẻ tiểu thuyết lắm, cứ lấy xài đi, đóng thuế cho tớ một cuốn thôi”. Mới đây mà đă hơn nửa thế kỷ rồi, anh Đinh Hùng ơi!

    Brodard với những “dân chơi”

    C̣n nhà hàng Brodard nằm ở góc Tự Do – Nguyễn Thiệp, nh́n sang bên kia là vũ trường Tự Do của ông Cường lùn và chị “tài pán” Nhựt, bà chị này hành nghề cai quản các em “ca ve” từ vũ trường Ritz Hà Nội vào Nam. Ở đây lại đông vui vào những buổi sáng muộn và buổi tối khi “gà lên chuồng”. Nơi lui tới của những “dân đi chơi đêm” Sài Thành.

    Những anh hùng “hảo hớn” như Khê - Thăng Long Xích Thố, anh em ông Kim đầu bạc, Kính tennis, Chương Marine cũng lui tới ngồi tán chuyện giang hồ. Các “đại gia, tiểu gia” thời đó không nhiều, chỉ vỏn vẹn một số ông dược sĩ, tu bíp, doanh nhân có “xế bốn bánh” đủ để chở các em đi ăn đêm. Thỉnh thoảng một vài em vũ nữ, thường là loại có hạng như Lệ Hằng, Thủy Điên, Mỹ Khùng… ở mấy cái vũ trường gần đó như Tự Do, Mỹ Phụng, Olympia cũng la cà vào đây tán dóc.





    Nhà hàng Brodard xưa, bây giờ là hăng Sony.


    Ba nhà hàng ấy là ba sắc thái riêng biệt làm nên cái trục “văn hóa không tên”, cái linh hồn của Ḥn Ngọc Viễn Đông, khó phai mờ trong kư ức của những người Sài G̣n.



    C̣n một địa chỉ nữa ở gần chợ Bến Thành là nhà hàng Thanh Thế, nơi này là chỗ gặp nhau của những kư giả thể thao như đàn anh Huyền Vũ, Thiệu Vơ và một số những nhà báo miền Nam.


    C̣n tiếp

  9. #1079
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Tai nạn nghề nghiệp tại Givral, chuyện bây giờ và chuyện ngày xưa


    Nhắc đến Givral và gần đây có câu chuyện về tin “siêu hot” trên nhiều tờ báo ở VN, tôi chợt nhớ đến câu chuyện cũng gần giống như thế xảy ra giữa mấy anh phóng viên với nhau ngay tại nhà hàng Givral hồi xưa. Xin ghi lại chuyện vừa xảy ra trước.



    Hẳn bạn đọc c̣n nhớ câu chuyện “tin không nổi” mới xảy ra vài tuần trước. Ngày 18-9, VOV online, một trang thông tin trên mạng của VN, đă đăng tải thông tin với nội dung rất kỳ cục về “quan hệ” bố chồng nàng dâu. Sau khi VOV online đăng thông tin này, rất nhiều báo, trang thông tin điện tử ở VN đă trích nguồn tin này, có báo c̣n vẽ rắn thêm chân cho t́nh tiết thêm phần “thật” và tăng độ “gay cấn” lên cao.

    Xin nhắc lại câu chuyện có thể kể là chuyện ly kỳ quái đản nhất thế kỷ tại VN. Trang mạng này đưa tin nguyên văn như sau:



    “Bố chồng “yêu” con dâu, cùng phải đi cấp cứu

    Ông A (58 tuổi) có quan hệ t́nh dục với cô con dâu (36 tuổi). Trong khi thực hiện hành vi vô đạo đức này, người con dâu bị chứng co thắt âm đạo làm cho bố chồng không tách rời ra được

    Chiều 18.9, Phó Giáo sư, tiến sĩ Tạ Văn Trầm - Phó Giám đốc Bệnh viện Đa khoa trung tâm tỉnh Tiền Giang xác nhận, vừa quyết định chuyển 2 bệnh nhân (cư ngụ ở xă Tân Trung, thị xă G̣ Công) lên tuyến trên điều trị trong t́nh trạng “dính” nhau. Điều đáng nói là 2 bệnh nhân này là bố chồng và con dâu.



    Trước đó, trong lúc người con trai đi làm ở TP.Hồ Chí Minh, ông A (58 tuổi) có quan hệ t́nh dục với cô con dâu (36 tuổi).

    Trong khi thực hiện hành vi vô đạo đức này, người con dâu bị chứng co thắt âm đạo làm cho bố chồng không tách rời ra được, được đưa đi cấp cứu ở Bệnh viện Đa khoa trung tâm tỉnh”.



    Thật ra đây chỉ là nguồi tin do BS Tạ Văn Trầm - Phó Giám đốc Bệnh viện Đa khoa trung tâm tỉnh Tiền Giang nói vui với bạn bè thôi. Hoàn toàn không có thật. Sau đó vài ngày, sáng 22-9 trang báo VOVonline đă phải xin lỗi:

    “Ngày 18-9, VOV online đă đăng tải thông tin với nội dung về quan hệ bố chồng nàng dâu. Tuy nhiên qua xác minh, phóng viên viết tin này đă có sai sót khi chỉ dựa trên một nguồn tin không chính xác, thiếu thẩm định lại, dẫn đến tin đưa không đúng sự thật. VOV online chân thành cáo lỗi cùng bạn đọc”.



    Chuyện ở Givral thời xưa

    Thưa bạn, chuyện này làm tôi nhớ đến câu chuyện có thật ở Givral hồi xưa, do anh Hồng Dương kể lại. Khi đó anh là phóng viên của Đài Phát Thanh Quân Đội phụ trách tin tức nghị trường. Hầu như ngày nào anh cũng ngồi với cánh phóng viên ở Givral. Trong số những phóng viên đi săn tin có một ông, lớn hơn vài tuổi. Ông này thích “mần văn nghệ đủ thứ”, làm thơ, viết văn, nghiên cứu, lư luận, phê b́nh văn học kiêm luôn nghề săn tin. Ông lại thích tỏ ra hiểu biết hơn người, coi ḿnh là cái rốn của vũ trụ nên anh em không ưa. Ông nói và viết nhiều hơn những ǵ ông biết. Ông chỉ đọc chừng 10 cuốn sách nhưng phê b́nh đến cả trăm văn nghệ sĩ. Chứng tỏ ông chỉ nghe lỏm chứ không biết đâu là đúng đâu là sai.

    Một lần anh em đang ngồi tán dóc, thấy ông (xin giấu tên, tạm gọi là ông X.Y) đi tới. Mọi người đều im bặt. Ông X.Y đoán chắc có tin ǵ hay, tụi nó giấu ḿnh. Ông hỏi, nhưng anh em không ai nói câu nào, ông càng nghi. Sau cùng ông lựa một anh có vẻ “thật thà” nhất gặng hỏi cho được cái tin “bí mật” kia. Anh phóng viên “thật thà” bèn bịa ngay ra một “t́nh sử” tiết lộ cho đàn anh X.Y. Tôi không nhớ rơ là chuyện ǵ, nhưng đại khái là thứ tin tức động trời như kiểu tin “bố chồng dính lẹo với nàng dâu”.



    Ông X.Y tức khắc viết bản tin đăng trên báo hàng ngày. Ông chủ nhiệm bị thiên hạ gọi đến ṭa soạn hỏi tới tấp và có nhiều phản ứng rất gay gắt. Ông chủ nhiệm báo này cũng giống như ông chủ nhiệm VOV phải đi xác minh. Cánh phóng viên nói hoàn toàn không có tin này. Chủ nhiệm đành đăng lời “cáo lỗi cùng bạn đọc” và chỉ c̣n cách cho anh phóng viên nằm nhà làm việc vặt.



    Cái bẫy của mấy ông bác sĩ


    Trở lại chuyện ngày nay trên VOV, tôi thấy có dư luận chê trách BS Tạ Văn Trầm - Phó Giám đốc Bệnh viện Đa khoa trung tâm tỉnh Tiền Giang nói bậy. Nhưng suy luận cho cùng, tôi nghĩ đây cũng chỉ là chuyện ông BS Trầm thấy anh PV kia hay nghe lóm, viết văng mạng nên ông ta cùng bạn bè ghét mặt, bèn dăng cái bẫy, bịa chuyện “bố chồng nàng dâu”, cho anh ta nghe lỏm, cũng giống như cái bẫy của mấy anh bạn phóng viên ngồi ở Givral hồi xưa thôi. Chẳng có lư do ǵ một BS phó giám đốc BV lại nói một chuyện không hề có như vậy. Thiếu ǵ chuyện để mấy ông tu bíp nói dỡn với nhau, sao lại nhè lúc anh phóng viên có mặt mà “khui” ra chuyện kỳ quái kia, phải không bạn? Bài học này quả là đắt giá cho những người cầm bút chuyện nghiệp và không chuyên nghiệp.

    Tôi kể lại chuyện cũ, chuyện mới để bạn đọc dễ dàng so sánh hai chuyện có cùng một nguyên nhân không.

    Không thể t́m lại dĩ văng

    Tóm lại, trong bài này, tôi chỉ muốn thông tin đến bạn đọc một nét “văn hóa xưa” vừa được khơi gợi lại giữa TP Sài G̣n. Nhưng với tôi, nó chỉ c̣n cái tên Givral của thời xa xưa thôi. Tất cả đều khác trước, giá cả lại quá cao không phù hợp chút nào với cánh phóng viên VN. Nó sẽ chỉ c̣n thích hợp với khách du lịch ghé ngang qua TP này.

    Dù sao cũng xin gửi đến bạn đọc nặng ḷng với những hoài niệm cũ, với Sài G̣n xưa, một cái ǵ đă mất đi không thể t́m lại được.

    Văn Quang



    http://www.vietvungvinh.com/index.ph...-hoi&Itemid=82

  10. #1080

    Join Date
    07-11-2011
    Posts
    1,447

    La Pagode

    Quán La Pagode có một vị trí và góc nh́n rất đẹp. So với Brodard, Givral, Continental th́ quán này yên tĩnh hơn, thích hợp để ngồi uống café. Ở đây mấy nhà báo, nhà văn, kư giả thường lui tới. Toà báo Xây Dựng cũng gần ngay đó. Hồi ấy tôi c̣n nhỏ, mới lớn, thỉnh thoảng được ông anh dẫn đi chơi cho biết. Quán đa số là những người đứng tuổi vào, có máy rạnh mát rượi. Ngồi đây uống café ngắm nh́n x e cộ qua lại trên đường Tư Do cũng rất là thú vị. Sau này khi phỏng giái, th́ quán đổi tên thành Hương Lan. Muốn trở lại t́m về kỷ niệm th́ quán đă đổi tên, đổi chủ rồi, thật đáng tiếc!! một cái tên nghe quá cải lương.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 8 users browsing this thread. (0 members and 8 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 26-03-2012, 08:51 PM
  2. Replies: 50
    Last Post: 27-02-2012, 04:26 PM
  3. Ở đâu không có Madison, ở đó có Little Saigon.
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 10
    Last Post: 15-08-2011, 04:43 AM
  4. Ở ĐÂY CÓ ĐẤU TRANH LÀ Ở ĐÂY CÓ BỊ BẮT
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-04-2011, 04:48 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 08:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •