Page 210 of 471 FirstFirst ... 110160200206207208209210211212213214220260310 ... LastLast
Results 2,091 to 2,100 of 4709

Thread: SAIGON THUỞ ẤY ...

  1. #2091
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Bạc cắc của Saigon xưa ...




    Không hiểu sao đồng cắc 50 xu , phát hành năm 1960 lại sai chính tả ( 50 SU ). Có lẽ tại vậy , nên năm 1963 làm lại cho đúng ( 50 XU )

  2. #2092
    Member Le Thi's Avatar
    Join Date
    14-11-2010
    Posts
    1,278
    Các trường Marie Curie , Chasseloup Laubat , Yersin , Couvent des Oiseaux ... là các trường thực dân Pháp .
    Trước kia , Marie Curie có tiểu học và có nội trú . Mẹ tôi từng học MC và ở nội trú , bà dự định khi lên trung học
    sẻ cho tôi vào nội trú , nhưng đến lớp cuối tiểu học có chuyện xảy ra làm tôi bỏ trường MC .
    Tôi không nhớ v́ lư do ǵ mà trong lớp , con nhỏ đầm lai ngồi kế bên tôi , chửi tôi " sale anamite " , tôi giận quá cho nó một
    cái tát thế là tôi bị phạt quỳ tại chổ và tôi thề rằng không bao giờ học cái trường thực dân này nửa .
    Trong lúc đó , Pháp trả ngành giáo dục lại cho VN , các trường đều bắt đầu theo chương tŕnh Việt , Gia Long tổ chức thi tuyển vào lớp đệ thất đầu tiên
    tôi tự ḿnh đi nộp đơn dự thi tuyển , kết quả tôi đậu . Khi ấy Gia Long tựu trường sớm hơn MC hai tuần , nhờ vậy tôi được đến GL học suốt hai tuần đến khi MC
    nhập học , mẹ tôi buộc tôi phải bỏ GL để sang MC học .Tôi khóc và " tuyệt thực " , mẹ tôi la mắng nhưng sau đó nhờ cha tôi can thiệp nên tôi được tiếp tục học ở GL .
    Thế là 9 chị em chúng tôi ngoại trừ tôi , tất cả đều học Chasseloup và Marie Curie .
    Tôi nói các trường này là trường thực dân v́ nó xem học sinh như là dân Pháp , thí dụ như môn lịch sử th́ học sinh được dạy " tổ tiên chúng ta là người Gaulois ... " .
    C̣n tiếng Việt bị xem như là ngoại ngử , một tuần chỉ có hai ba giờ .
    Nếu có một số các vị từng là học sinh của các trường nói trên có ḷng yêu nước là nhờ tiếp thu ở nơi khác chứ phần lớn , họ được giáo dục để cảm thấy hân hạnh sống như tây con đầm con , quên mất cội nguồn .

  3. #2093
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Saigon thuở ấy ; su hay xu..????????????

    Xin phép được giải đáp cái đúng/sai trong tiền tệ su/xu...
    Nois theo ngày nay th́ các Bạn đều bảo rang phải in là XU.. mà tại sao.. ngày xưa.. câu chữ rành rọt mà lại in là SU... nmq xin thưa ;
    Thời kỳ Pháp thuộc, đồng tiền hào một hào với đàn voi mầu nâu, năm xu màu xanh Ngoc thạch in h́nh hoa thị thay cho đồng tiền Bảo đại, tiền chinh bằng đồng thau( laiton).. rồi đến 1 xu bằng antimoine(thời Nhật), gặp khó khăn trong việc đúc và in ấn cho nên Pháp lập nhà đúc tiền nhỏ lẻ ở gần Ngọc Hà.. Rất kiên cố.. có một thời sau 1947 th́ dùng làm chỗ tạm giam dân quê bị bắt khi quân đội đi càn quét các vùng phụ cận.
    1954, di cư.. các khuôn đúc cũng như máy móc đều mang vô Nam.. lúc này miền Nam th́nh hành việc xử dung tờ giấy bạc 1 đồng xé đôi làm 5 cắc.
    Trước sự khan hiếm tiền nhỏ lẻ lưu thông trong dân gian, Chính phủ cho dùng lại khuôn đúc tiền kim loại. Đó là loại 50 xu.
    Tại sao không in là 5 hào hay năm cắc.. mà lại là 50 su/xu.. ?? Nguyên gốc gác chữ SU là từ chữ SOU của Âu châu, SOU hay là centime. Tức là một xu, cổ xưa chắc là một tiền của VN cổ xưa....
    ..........một quan là sáu trăm đồng, chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi..
    c̣n một đồng th́ bằng.. 10 tiền, 1 tiền =2 chinh.. rồi 1 chinh = 4 kẽm.. c̣n 1 kẽm = 2 bảo đại
    .....thí dụ là vậy, nmq không c̣n nhớ...../.

  4. #2094
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Sài G̣n ơi, nỗi nhớ khôn nguôi

    - Dương Vân Đ́nh


    Tôi sinh ra tại Hà Nội, cố đô của ngàn năm văn hiến, nhưng lại lớn lên ở Sài G̣n, thành phố đă một thời được mệnh danh là Ḥn Ngọc Viễn Đông. Hà Nội với đường Cổ Ngư êm đềm và thơ mộng, với Hồ Gươm hai bờ liễu rủ, ảo mờ trong màn sương những sáng mùa Đông, tuy có để lại trong tôi ít nhiều xao xuyến nhưng nỗi nhớ chỉ bàng bạc như khói sương, ẩn khuất đâu đó như những bóng h́nh trong huyền thoại.

    Với Sài G̣n th́ khác. Sài G̣n với tôi là tất cả. Mảnh đất này là nơi ôm giữ gần trọn cuộc đời tôi, từ khi tôi tập tành làm thiếu nữ, biết soi dung nhan ḿnh trong tấm kính xinh xinh, đến khi rời xa th́ đầu đă pha hai màu tóc. Sài G̣n, nơi chôn giấu tất cả các kỷ niệm tôi, sung sướng lẫn khổ đau của một kiếp làm người.

    Năm 1954, gia đ́nh tôi theo đoàn người di cư bỏ miền Bắc, dắt d́u nhau đặt chân lên mảnh đất miền Nam với bao nhiêu lạ lẫm thuở ban đầu. Từ đồng bạc giấy xé đôi để thành hai tờ năm cắc đến trái cóc dầm tẻ hoa xanh xanh vàng vàng, cắn vào gịn tan vị chua chua ngọt ngọt nhớ đời... Bản chất người dân miền Nam chân chất và thành thật, thân thiện và xởi lởi, khiến những người bỏ xứ ra đi như chúng tôi cảm thấy thật ấm ḷng.

    Dần dà theo năm tháng, Sài G̣n, thủ đô của miền Nam tự do trở thành thành phố đẹp đẽ và sung túc nhất nh́ vùng Đông Nam Châu Á. Thành phố với sức sống ào ạt, hầu như không lúc nào im tiếng động. Mới 3,4 giờ sáng, người ta đă bị đánh thức dậy bởi tiếng nổ inh tai của những chiếc xe ba bánh hay những chiếc xích lô máy chất đầy rau quả đưa về các chợ.

    Tiếng xe ngựa lóc cóc trên mặt đường nhựa chở những người buôn thúng bán bưng bắt đầu cho một ngày mới. Trong các xóm nhỏ vang vang tiếng trẻ con rao báo, tiếng hàng quà rong, nào xôi, nào cháo, nào bánh, nào rau, ôi thôi không thiếu một loại hàng nào... Sài G̣n đầy dẫy những quán cóc ở đầu mỗi hẻm nhỏ, sáng tinh mơ đă sực nức mùi cà phê thơm ngát. Nơi đây là chỗ gặp gỡ đầu ngày của giới b́nh dân, xích lô, ba gác hoặc công nhân các hăng xưởng, cầu đường...

    Ph́ phèo điếu thuốc, nhâm nhi ly nước đen ng̣m, chút vị ngọt pha đầy vị đắng mà thiếu nó th́ sẽ ra ngẩn vào ngơ như thiếu người t́nh...

    Sài G̣n với tôi c̣n là một thời áo trắng Trưng Vương, đầy ắp kỷ niệm ngọt bùi với phấn trắng bảng đen, với bạn bè chia nhau những niềm vui tuổi ngọc, những mộng ước thanh xuân. Con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm với hai hàng cây cao bóng mát, những lá me xinh xinh rơi đầy trên vai áo, rắc kín mặt đường vào lúc chớm Thu. Quanh quẩn đâu đó, h́nh ảnh những anh chàng t́nh si, đôi mắt ngẩn ngơ t́m kiếm trong đàn thiên nga vừa vỡ tổ, h́nh bóng nàng thơ mà chàng đang ấp ủ:
    Em tan trường về,
    Đường mưa nho nhỏ
    Chim non dấu mỏ
    Trong cội hoa vàng...
    (Ngày xưa Hoàng Thị- Phạm Thiên Thư )
    Trong cặp của mỗi cô nàng Trưng Vương, có một ngăn kín đáo nhất, là nơi cất giữ những tờ giấy pelure mỏng tanh màu hồng phấn, màu xanh phơn phớt da trời chép chi chít những bài thơ t́nh học tṛ của Nguyên Sa, những bài thơ đầy hấp lực với những nàng con gái vừa đến tuổi mộng mơ, biết thẹn thùng giấu mặt khi vô t́nh chạm vào ánh mắt của ai kia đang đăm đắm hướng về ḿnh:
    Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc
    Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường
    Sợ thư t́nh không đủ nghĩa yêu đương
    Tôi thay mực cho vừa màu áo tím...
    (Màu kỷ niệm)
    Không có anh nhỡ một mai em chết
    Thượng đế hỏi anh sao mắt em buồn?
    Sao tay gầy ? Sao đôi mắt héo non?
    Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục...
    (Cần thiết)
    (Ôi bạn bè ta, những người đă chia sớt với ta cả một thời hoa mộng, nay đă tan tác nơi đâu? Ai c̣n, ai mất?)

    Nhớ đến Sài G̣n, người ta không thể không nhớ đến chợ hoa Nguyễn Huệ mỗi độ Xuân về. Mai, đào, hồng, cúc, thủy tiên, măn đ́nh hồng... thôi th́ trăm ngh́n thứ hoa, trăm ngh́n màu sắc, muôn hồng ngàn tía khoe sắc khoe hương. Nam thanh nữ tú, ông già bà trẻ, chen vai thích cánh nhau trên con lộ rộng nhất nh́ thành phố. Ḷng người vui theo cái vui của mọi người, rộn ră theo cái rộn ră của phố phường ngày giáp Tết.

    Sài G̣n c̣n là những đêm Giáng Sinh ngập tràn ḍng người trên khắp các con đường Lê Lợi, Nguyễn Huệ, Tự Do... dẫn về nhà thờ Đức Bà. Người ta đi lễ th́ ít mà đi ngắm nhau th́ nhiều. Ở đó có bao nhiêu cặp t́nh nhân tay trong tay, mắt trong mắt. Đêm của gặp gỡ, đêm của hẹn ḥ. Đêm như chảy hội, đêm như thác lũ...
    Ta đi bên nhau dấu t́nh trong đôi mắt
    Giấu lời hẹn ḥ trong mỗi bước chân êm...
    Sài G̣n c̣n là những cơn mưa đầu mùa Hạ. Trời đang nắng chang chang, nắng như đổ lửa, nắng rát thịt da... bỗng đâu cơn mưa ập đến. Mưa ào ạt, mưa tới tấp, mưa như trút nước.. rồi tạnh rất mau.

    Anh c̣n nhớ không anh, chiếc xích lô chở đôi ta đi dưới trời mưa tầm tă. Lời thầm th́ ngọt ngào hơn khúc hát t́nh ca. Mưa ơi cứ dài thêm đi nhé cho tim ta thơm đủ một vườn hồng...
    Sài G̣n ơi, một thời ta mới lớn
    Mỗi con đường đều ngát hương ngọc lan
    Mỗi hàng cây đều có tổ chim non
    Ríu rít hót bài ngợi ca hạnh phúc...
    T́nh yêu lớn theo năm tháng và những đứa con bé bỏng lần lượt chào đời.

    Tôi dắt con đi giữa ḷng Sài G̣n êm ả. Đây Givral với những ly kem mát lạnh, món giải khát không thể thiếu mỗi lần dạo phố cho các cô cậu bé con. Đây nhà sách Khai Trí, với vô vàn sách truyện mà mẹ thường say mê đọc cọp thời c̣n là nữ sinh. Đây quán cà phê La Pagode, nơi không hẹn mà thường xuyên có mặt Bố với các bạn bè.

    Biết bao nhiêu tên gọi của Sài G̣n thân yêu đă đi qua trí nhớ non nớt của tuổi thơ các con tôi...
    Đêm về trên bánh xe qua
    Nhớ tôi xa lộ, nhớ nhà Hàng Xanh
    Nhớ em kim chỉ khứu t́nh
    Trưa ngoan lớp học, chiều lành khóm tre
    Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
    Nắng Trương Minh Giảng, lá hè Tự Do...
    (Đêm nhớ trăng Sài G̣n - Du Tử Lê)

    Tháng 3, 1975, hàng ngày tin tức chiến sự từ xa đưa về toàn là tin xấu. Pleiku mất, Đà Nẵng mất, rồi Nha Trang cũng chẳng c̣n... Từ miền Trung xa xôi, miền Tây trù phú, người người lũ lượt kéo về, Sài G̣n trở thành một thành phố cực kỳ rối loạn. Rối loạn từ ngoài đường phố đến trong ḷng mọi người. Nh́n đâu cũng thấy những khuôn mặt hốc hác, lo âu, những đôi mắt thất thần, những đôi môi khô héo, gặp nhau chỉ hỏi một câu duy nhất “ở hay đi?”

    Mà đi th́ đi đâu chứ? Và đi bằng cách nào?

    Đầu tháng 4, 1975 những biến động chính trị ở miền Nam càng ngày càng dồn dập và anh, dẫu đang là luật sư của văn pḥng phụ tá về luật pháp Phủ Tổng Thống lại bị chính ông tổng thống ra lệnh bắt giữ. Em cuống cuồng như con chim mắc bẫy, giăy giụa trong tuyệt vọng, nào biết đâu số phận đang an bài cho ḿnh những tháng năm nghiệt ngă, khốn cùng...

    Bất ngờ trưa ngày 27 tháng 4 anh được thả về, đúng vào những giây phút cuối cùng khi Sài G̣n đang giăy chết.
    29 tháng 4, dắt díu nhau, chúng ta t́m đường chạy trốn nhưng mọi ngả đường đều là tuyệt lộ!

    Trưa 30 tháng 4, 1975, lệnh đầu hàng của Dương Văn Minh như tiếng đạn pháo kích phá toang lồng ngực người dân Sài G̣n. Nỗi bàng hoàng làm thân thể tôi dường như mất hết gân cốt...

    Cơn băo lốc đă hoàn toàn ngự trị thành phố. Rực khắp nơi chỉ thấy một màu cờ:

    Tôi bước đi,
    Không thấy phố,
    Không thấy nhà
    Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ
    (Trần Dần)

    Mỗi sáng tiếng loa phóng thanh vang lên chát chúa lời người xướng ngôn viên, toàn là một giọng điệu tuyên truyền xảo trá và bịp bợm, ca tụng cái xác ướp đă bao năm, ca tụng cái chiến thắng đầy máu xương và hận thù. Những bài hát hoàn toàn lạ lẫm: “Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng...” Đại thắng ư? Thành phố của ta - Thành phố có người lănh đạo vừa lên tiếng đầu hàng, đang thảm thương như người mẹ tuyệt vọng ôm lũ con ḿnh đầy thương tích trong ṿng tay run rẩy mà lau đi những giọt lệ bi ai - mỉa mai thay cho hai từ “đại thắng”!

    Thành phố của anh
    Nhục nhằn duyên cưỡng ép
    Cay đắng phận rau răm
    Tim lay lắt chập chờn nỗi đợi
    Ṃn mỏi nén nhang khuya...
    (Giă biệt - Tô Thùy Yên)

    Tiếp theo là hàng loạt thanh trừng dành cho kẻ bại trận.

    Trước hết là lệnh tập trung toàn bộ sĩ quan và công chức chế độ miền Nam.

    Không chút nghi ngờ, anh bảo:

    -Em đừng xếp nhiều quần áo cho anh, chỉ đi có 10 ngày thôi mà...

    Chỉ 10 ngày thôi ư? Chính phủ cách mạng sao mà khoan dung, độ lượng thế nhỉ?

    Thương thay cho cái ngu ngơ của dân miền Nam và cái gian manh, xảo quyệt của lũ h́nh người dạ thú.

    10 ngày đă trở thành 10 năm hay hơn nữa, nào ai học được chữ ngờ!

    Các trại tù mọc khắp từ Nam ra Bắc để giam giữ những người bại trận. Bao nhiêu người đă ngă xuống trước họng súng của cai tù? Và bao nhiêu người đă vùi thây nơi thâm sơn cùng cốc v́ nhục h́nh, trốn trại, đói khát, bệnh tật?...

    Không bị nhốt trong các ngục mang tên Hàm Tân, Thanh Hóa, Nam Hà, Xuân Phước, v.v... nhưng người dân Sài G̣n và cả miền Nam cũng sống trong một trại tù khác, khổng lồ hơn và nghẹt thở với đủ các đợt trả thù: đổi tiền, đốt sách, đánh tư sản, đuổi đi kinh tế mới, giam giữ, v.v...

    Kẻ chiến thắng đóng các cửa ngơ với thế giới bên ngoài, ôm cái vinh quang thấm đầy máu và nước mắt để hát ḥ, để xưng tụng... trong khi gạo và thực phẩm do chính sách hợp tác xă ngu đần đă cạn kiệt. Kết quả là sau năm 1977 từ Bắc vào Nam, ruộng đồng bát ngát như thế mà thóc gạo th́ chẳng c̣n, người dân phải ăn khoai ḿ khoai lang hà độc, ăn bo bo, thứ thực phẩm chỉ dành để nuôi ngựa!!

    Tội nghiệp con bé út 3, 4 tuổi của tôi. Trông thấy bát bo bo là nó vừa cười méo xệch cái miệng thật xinh, vừa giả bộ xoa xoa cái bụng lép kẹp mà nói: “Mẹ ơi, con no rồi”, để đừng phải nhai cái bát bo bo đến trẹo quai hàm! Bữa tối sang nhất là có chút cơm với 3 phần gạo hẩm và 1 phần sạn, những cục sạn nếu nhặt không kỹ sẽ vỡ răng như chơi!

    Đó là những năm tháng Sài G̣n ch́m trong bể khổ. Quanh ḿnh, từ xóm giềng đến trường lớp, con mắt nào cũng là con mắt của soi mói, ḍ xét. Mỗi lời nói ra dường như có cái máy thâu âm vô h́nh lắp đặt ở đâu đó sẵn sàng ghi lại. Sai sót ư Nhẹ nhất là kiểm thảo trước tổ dân phố hay ngoài đồn công an, không th́ đi kinh tế mới, c̣n nếu bị ghép vào tội phản động th́ tù đầy chẳng hẹn ngày về...

    C̣n tiếp...

  5. #2095
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Ôi Sài G̣n thân yêu, c̣n đâu h́nh ảnh của Ḥn Ngọc Viễn Đông vui tươi, phồn thịnh ngày nào. Sài G̣n đang héo khô như hoa cỏ mùa nắng hạn. Sài G̣n đang quằn quại như người thiếu phụ trong giờ vượt cạn mà kẻ phụ t́nh đă cao chạy xa bay... Ở đây, địa ngục chín từng sâu.

    Cả giống ṇi câm lặng gục đầu,
    Cắn chết hàm răng, ứa máu mắt,
    Chung xiềng nhưng chẳng dám nh́n nhau.
    (Mùa hạn - Tô Thùy Yên)

    Làm thân cô giáo như tôi, sớm chiều phải túc trực tại trường sở để học tập đường lối chính sách mới, để được dạy dỗ rằng ḿnh là vợ một tên lính “ngụy,” kẻ tội đồ của dân tộc! Cuộc sống là những ngày nối tiếp ngày tràn ngập lo lắng và sợ hăi. Đêm đêm trên đường đến lớp dạy bổ túc văn hóa tại trường Lê Quư Đôn, khi chiếc xe đạp lọc xọc chạy ngang qua câu lạc bổ thể thao (cercle sportif) trên đường Hồng Thập Tự, trái tim tôi dường như bị mũi dao đâm trúng. Trời có mưa không mà mặt tôi nhạt nḥa... “Anh ơi anh đâu rồi...?” H́nh như mới hôm qua hay hôm kia thôi, chiều đến, sau giờ tan sở, chồng tôi c̣n về đón mấy mẹ con đến câu lạc bộ này cho các con bơi lội, chơi đùa...

    Thôi giấc mơ đời đă vội tan!

    Sài G̣n c̣n chứng kiến biết bao cảnh chia ĺa v́ những cuộc trốn chạy trên những chiếc bè mỏng manh như chiếc lá giữa mặt bể mênh mông trùng trùng sóng dữ hay những cuộc vượt rừng một sống mười chết giữa cạm bẫy của súng đạn, rắn độc, bọ cạp và lạc đường... H́nh ảnh hai anh tôi quỳ lạy mẹ và ôm tôi từ biệt trước khi ra đi là những kỷ niệm đau đớn tận cùng, dẫu đă cố chôn vùi để quên đi nhưng mỗi năm cứ gần đến tháng tư oan khuất hay tháng 7 giỗ kỵ, nước mắt tôi tự nhiên chứa chan không sao cầm giữ được. Đứa cháu trai 16 tuổi, đứa con trai duy nhất của anh cả tôi đang giam thân trong trại tù đă do chính tay tôi dắt cháu ra khu chợ cũ Sài G̣n để xuống tàu ở bến Bạch Đằng trong cái ngày oan nghiệt đó.

    Trước lúc chia ly, cháu nắm chặt bàn tay tôi, đôi mắt trong sáng đầy tin yêu nhắn lại, “Cô ơi, bố về cô nói giùm con yêu bố. Con đi, sẽ lo cho cả nhà”! Chuyến tàu định mệnh đó mang theo 10 người thân yêu của tôi ra đi và đi măi vào trong ḷng biển thẳm.

    “Khôi ơi, cô xin lỗi con, lời nhắn của con cô đă vĩnh viễn chôn vùi v́ không dám khơi dậy trong ḷng bố con vết thương măi măi chẳng lành!”

    Đêm đêm tôi thường mất ngủ v́ những toan tính lúc nào cũng ngập ngụa trong đầu. Làm sao với cái thân thể c̣m cơi, cô đơn này, tôi có thể gánh vác nổi một gia đ́nh 6 con c̣n thơ dại, chồng ṃn mỏi trong ngục tù đói khát ốm đau, mẹ già liệt nửa thân ḿnh kèm với những cơn đau tim vật vă xác thân kể từ sau ngày hai anh và các cháu ra đi mà biệt vô âm tín?

    Làm sao để các con tôi đừng biết rằng ngày mai mẹ chúng không c̣n đồng xu trong túi, sẽ sẵn sàng bỏ học để lao ra chợ đời phụ mẹ kiếm sống với cái tuổi lên 10, 12, 13? Những câu hỏi cứ chằng chịt ám ảnh tâm trí tôi mà không có lời giải đáp.
    Tôi sụm xuống như một bà già tàn tạ. H́nh như tôi không c̣n nước mắt để khóc cho thân phận ḿnh mà trong cơi ḷng lúc nào cũng chỉ đầy ắp sự lo lắng và nỗi sợ hăi tận cùng...

    Năm 1992 gia đ́nh tôi rời Việt Nam đi định cư tại Mỹ. Tôi bỏ lại sau lưng nắm tro xương của Mẹ, bỏ lại người anh ruột độc nhất c̣n lại trên thế gian này, bỏ lại thành phố Sài G̣n mà mỗi cành cây, ngọn cỏ, mỗi con đường, khu phố, căn nhà... c̣n âm vang, c̣n réo gọi trong tôi những kỷ niệm thiết tha của gần 40 năm gắn bó...

    Khi chiếc phi cơ rời khỏi phi trường Tân Sơn Nhất, bay vút lên trời cao, ḷng tôi bỗng vỡ vụn những cảm giác xót xa, mất mát!
    Sài G̣n ơi tôi đă mất người trong cuộc đời
    Sài G̣n ơi, thôi đă hết thời gian tuyệt vời
    Giờ c̣n đây, những kỷ niệm sống trong tôi
    Những nụ cười nát trên môi,
    Những giọt lệ ôi sầu đắng...

    (Vĩnh biệt Sài G̣n - Nam Lộc)

    Những tháng năm dài nhớ quê hương......

    Dương Vân Đ́nh

  6. #2096
    Member Pleiku's Avatar
    Join Date
    03-07-2011
    Posts
    1,432















  7. #2097
    Member Pleiku's Avatar
    Join Date
    03-07-2011
    Posts
    1,432















    Các Giáo Sư Marie Curie

  8. #2098
    Member Pleiku's Avatar
    Join Date
    03-07-2011
    Posts
    1,432














    Marie Curie cũng không phải vong bản lắm đâu.....Hi Hi..

  9. #2099
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Saigon thuở ấy ; bên nớ.. bên ni..!! 7

    tiếp theo #2112..... c̣n người anh trai Dũng.. lập gia đ́nh với một cô gái Bắc kỳ sang du học. Nghe nói lúc đầu cũng ngoan !! nhưng con nhà giàu lại làm "to" ở Hà nội.. Lấy đuợc chồng rồi cô vợ tên Dung bỏ học.. ra đi làm vớ vẩn.. part-time.
    Căn nhà mới mua, sau khi bán căn ở Santa ana, nay là San D.. to lớn hơn.đứng tên là hai vợ chồng... phần bù tiền do mẹ vợ đưa cho... và nay căn nhà trở thành khách sạn cho dân trong họ nhà vợ sang trú ngụ.. c̣n anh chồng nay trở thành tài xế đưa đón bên họ nhà vợ.. kiêm trông nom tài sản cho nhà vợ. Ngày ngày đưa đi, đón về con, và cháu bên vợ sang.. đi hoc.

    Sự tan tác đă hiển hiện trước mắt. Ông bố buồn.. lủi thủi.. bạn bè nó cũng good-bye .. họ hàng mà ông khoe ở VN.. năm nay ông gởi thơ về chúng đều không thèm trả lời trả vốn ǵ cả !

    Thôi.. bỏ đi cháu.. !! đồng tiền do hai bàn tay..khối óc của ḿnh làm ra th́ nó bền, c̣n không th́.. nó đến nó đi không biết lúc nào !! Cháu cũng đừng nên oán hận bố của cháu.. anh Dũng nữa !! Hăy quên đi như không có sự ǵ xảy ra.. Bây giờ cháu cũng đă ngoài 40 rồi, hăy lo cho ḿnh, cho gia đ́nh của cháu chứ nghĩ ngợi xa vời làm chi !! Cái bước lo tới của cháu là ông bố .. cũng có thể ông sẽ t́m đến cháu.. cái phao t́nh nghĩa cuối đời.. đó là điểm khó.. Hăy để cho bố cháu yên thân.. được lúc nào hay lúc ấy.. cháu c̣n có gia đ́nh phải chăm lo.../. hết

  10. #2100
    Member Pleiku's Avatar
    Join Date
    03-07-2011
    Posts
    1,432
    Lycee Yersin Đà Lạt



    Alexandre Yersin isole le bacille de la peste










    Lycée Yersin, Dalat, Vietnam Sud - Corps enseignant 1968-69


    1973 - Classe 10ème A - Lycée Yersin


    1972 - Cours élémentaire - Lycée Yersin

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 3 users browsing this thread. (0 members and 3 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 26-03-2012, 08:51 PM
  2. Replies: 50
    Last Post: 27-02-2012, 04:26 PM
  3. Ở đâu không có Madison, ở đó có Little Saigon.
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 10
    Last Post: 15-08-2011, 04:43 AM
  4. Ở ĐÂY CÓ ĐẤU TRANH LÀ Ở ĐÂY CÓ BỊ BẮT
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-04-2011, 04:48 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 08:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •