Page 292 of 471 FirstFirst ... 192242282288289290291292293294295296302342392 ... LastLast
Results 2,911 to 2,920 of 4709

Thread: SAIGON THUỞ ẤY ...

  1. #2911
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Lần đầu gặp người miền Nam


    Tôi c̣n nhớ máy bay cargo chở chúng tôi đến phi trường Tân Sơn Nhất lúc khoảng 9, 10 giờ một đêm mưa tầm tă, Từ đó chúng tôi được đưa đến trại Liêu Tây chờ định cư. Thú thật lúc đó tôi không để ư ǵ đến khung cảnh chung quanh, v́ đang ch́m ngập trong tâm trạng hoảng sợ của một cô gái 16 tuổi mồ côi mẹ, chợt nhận biết từ đây ḿnh không c̣n ở trong mái nhà quen thuộc, không c̣n anh, không c̣n bố, là hai người thân duy nhất bên cạnh. Các thiếu nữ 16 tuổi thời nay th́ trưởng thành lắm rồi, nhưng thời đó, chúng tôi hiền và khờ khạo lắm, từ trước đến giờ chưa bao giờ đi máy bay, chưa bao giờ ra khỏi nhà một ḿnh. Mới hôm trước, ba cha con chúng tôi c̣n chuẩn bị hành lư vào Nam, th́ đùng một cái người anh quyết định ở lại đi vào bưng,
    c̣n bố th́ đưa tôi ra phi trường, đẩy tôi vào ḍng người đang lên máy bay, rồi bảo, “Con đi trước đi, bố ở lại t́m anh, sẽ gặp con trước hạn 300 ngày.” Miền Nam trong thời gian đầu tiên với tôi đồng nghĩa với buồn bă và lo sợ.

    Nữ tài tử Kiều Chinh



    Lúc mới di cư vào Sài G̣n tôi là một sinh viên 20 tuổi. Cảm nhận đầu tiên là sự thanh b́nh và thịnh vượng của miền Nam so với cái điêu tàn đổ nát v́ chiến tranh của miền Bắc. Lúc đó sinh viên vào Nam được chính phủ chăm sóc khá chu đáo, nên tôi cảm thấy lạc quan với tương lai. Nh́n xung quanh th́ thấy rơ hơn là người miền Nam tính t́nh dễ dăi và có lồi sinh hoạt rất lè phè, tiêu xài thoải mái, không cần kiệm như người Bắc. Sau này mới hiểu là v́ đời sống ở đây không khó khăn như ngoài Bắc.

    Luật Sư Đoàn Thanh Liêm



    Ồ, lúc đó tôi mới có 7 tuổi. Không nhớ ǵ nhiều, chỉ nhớ là vui lắm v́ lúc đó gia đ́nh ở một trại tạm trú gần Sở Thú, và đang từ đời sống rất trật tự, quy củ, tự nhiên như được sổ lồng. Lúc đó sáu, bảy anh chị em chúng tôi cứ kéo nhau đi chơi suốt ngày, mà thường là vào Sở Thú. Chưa bao giờ được đi Sở Thú nhiều như thế, nên với chúng tôi lúc đó Sài G̣n là một chỗ thần tiên. Tiếc thay thời gian đó cũng không lâu, chỉ được vài tháng...

    Luật Sư Phan Huy Đạt




    Nhắc đến những ngày mới vào Nam, tôi chỉ nhớ nhận xét đầu tiên là sao đường ở đây nhiều cứt ngựa thế, cứ ra đường là toàn thấy cứt ngựa. Dĩ nhiên đó là nhận xét của cậu bé 8 tuổi. H́nh như gia đ́nh tôi lúc đó ở trại tạm trú Phú Thọ. Sau khi ra khỏi trại rồi, đi học th́ chỉ nhớ hay vật nhau với mấy thằng bạn cùng trường. Hễ tụi nó cứ: “ê, ê, thằng Bắc kỳ ăn cá rô cây” là tụi tôi tức lắm, sau mấy hôm im lặng không biết nói ǵ, một hôm tôi bỗng xuất khẩu thành thơ, nói lại: “C̣n tụi mày Nam kỳ th́ ăn ḿ khô cứt ngựa.” Thế là cả đám nhào vào vật nhau ra đất.

    Bác Sĩ Minh Bùi




    Lúc mới vào Nam gia đ́nh tôi định cư ở gần đường Nguyễn Tri Phương, Chợ Lớn. Lúc đó tôi vừa lập gia đ́nh nên quan tâm lớn nhất là làm sao kiếm việc làm để ổn định đời sống. Điều tôi nhớ nhất là thấy người miền Nam sung sướng và có lối sống hồn nhiên quá. Ở gần nhà tôi có gia đ́nh người đạp xích lô. Buổi sáng ông chồng chở cả vợ lẫn con ra đầu chợ ăn sáng, chở con đi học, rồi chở vợ về, buổi trưa về mua cơm chở về cho vợ ăn rồi ngủ trưa xong mới đạp xe tiếp. Buổi tối lại về đón vợ con chở đi ăn tối. Ra chợ th́ nếu ḿnh mua cái ǵ một đồng mà đưa giấy hai đồng th́ người bán hàng xé tiền ra làm đôi, đưa lại một nửa. Rất thoải mái!

    Bà Phạm Thị Hậu





    --------------------------------------------------------------------------------
    Lần đầu thấy người miền Bắc


    Tôi c̣n nhớ buổi phát thanh cuối cùng của Tổng Hội Sinh Viên Hà Nội trước khi từ giă đất Bắc để vào Nam, nghe xong ḷng tôi buồn như muốn khóc. Thế rồi một ngày đầu Thu năm ấy, thành phố Hội An nhỏ bé và cổ kính của chúng tôi bắt đầu đón tiếp người Bắc di cư, mấy cái lều lớn được dựng lên trong khu vực sân quần vợt đầy ắp người ở. Niên khóa mới 1954-1955 trường Trần Quư Cáp chúng tôi có thêm một số bạn học mới nói tiếng Bắc, trong đó có những “cô em Bắc Kỳ nho nhỏ” rất duyên dáng. Và, một tiệm phở được khai trương một cách tạm bợ ở một con đường gần chợ. Tiêm phở này tôi cho là nét văn hóa ẩm thực Bắc Kỳ đầu tiên xuất hiện một cách rơ rệt tại thành phố Hội An.

    Nhà văn Phạm Xuân Đài



    Lúc người miền Bắc di cư vào Nam tôi vừa lên trung học, ở một trường trung học gần Gia Định. Trường toàn học tṛ người Bắc. Nhận xét đầu tiên của tôi là họ học rất giỏi và rất chịu khó, lại rất tằn tiện. Ở gần trường có một quán bán thức ăn, nhưng buổi trưa thấy bạn bè người Bắc toàn ăn cơm gia đ́nh gói cho. Họ không xài tiền. Tôi cũng nhớ ḿnh ngưỡng mộ tài ăn nói khéo léo của người Bắc, nhất là giọng nói của các cô gái Bắc, nghe thật ngọt ngào. C̣n nữa, người Bắc rất mộ đạo, gần trường có một cái nhà thờ, giờ ra chơi nào cũng thấy họ rủ nhau vào nhà thờ cầu nguyện...

    Kư giả Kiều Mỹ Duyên



    Tôi ở miền Trung, nhà ở gần một nhà thờ. Cuối năm 1954, một buổi sáng Chủ Nhật, tự nhiên có một đoàn người rất đông, ăn mặc rất lạ lùng đi ngang qua nhà tôi. Cha tôi giải thích đó là người Bắc di cư, họ rất sùng đạo nên chắc kéo nhau đến nhà thờ cầu nguyện. Và ph́ cười khi tôi hỏi, “Bắc ở đâu, người Bắc có phải là người Việt không?” Cha tôi bảo họ là đồng bào của ḿnh, họ bỏ nhà cửa vào đây v́ không muốn sống chung với cộng sản, và được đưa đến đây định cư. Lúc đó tính ṭ ṃ của đứa trẻ khoảng 12, 13 tuổi khiến tôi t́m cớ đến nhà thờ gần giờ tan lễ để lén nh́n những “người Việt lạ lùng” này. Họ ăn mặc lạ quá. Phụ nữ đa số người nào cũng bịt khăn trên đầu, có người vấn khăn, và đặc biệt là
    răng của người già đen như than khiến tôi sờ sợ. Tiếng nói của họ nghe cũng được, nhưng sau này nghe thêm th́ tôi lại thấy thích cách phát âm giọng Bắc.

    Ông Nguyễn Văn Nam



    Với tôi, kỷ niệm với người Bắc di cư gắn liền với mấy cọng rau muống. Hồi mấy người Bắc vào Nam, nhà tôi ở Biên Ḥa. Tôi nhớ lúc đó giữa họ với người Việt ḿnh có một cái ǵ thật xa lạ. Một hôm thấy mấy bà mặc quần áo lạ lùng này đi vào các xóm t́m mua rau muống, tôi để ư th́ biết họ mang về bán lại cho mấy người Bắc khác mua về ăn. Rau muống miền Nam hồi đó mọc hoang ở ruộng, người ta hái về băm ra trộn cám cho heo ăn, nên tụi tôi thấy lạ lắm. Nhưng họ thích ăn th́ kệ. Từ từ, các ruộng rau muống trong vùng đều được người Bắc đến mua sạch, và tụi tôi đặt cho họ cái tên là “dân rau muống.” Lâu dần tôi thấy người Bắc bắt đầu đào ao thả cá, và thả luôn rau muống ở ao. Rau muống ở ao lớn và dài cọng ăn mềm hơn.
    Đến khi một bà người Bắc hàng xóm gần nhà mang qua cho má tôi một thố canh bún, tụi tôi ăn thử mới biết mê cái món này, mê luôn mấy cọng rau muống.

    Bà Trần Thị Huệ



    Thú thật, hồi mới gặp mấy người Bắc di cư tôi không mấy thiện cảm. Mấy bà lớn tuổi răng đen thui, quấn khăn kín mít trên đầu, c̣n mấy ông th́ đi đâu cũng mang theo cái điếu cầy, hút thuốc kêu ṣng sọc. Nói năng th́ khách sáo, giữ kẽ. Ở trường, gặp mấy cô em Bắc Kỳ, th́ dù xinh đẹp tới mấy tụi tôi cũng đứng cho thật xa, nh́n mặt thôi cũng biết là khó tính, và cái tính (không) xài tiền của dân Bắc th́ khỏi nói. Vậy mà tôi có người bạn thân là ông Bắc Kỳ di cư hồi nào không hay, mà c̣n lấy cô em gái của bạn ḿnh làm vợ. Giờ tôi nói c̣n bị lây giọng Bắc nữa mới chết...

    Ông Hoàng Văn Lượng


    Nguồn email

  2. #2912
    Member Le Thi's Avatar
    Join Date
    14-11-2010
    Posts
    1,278
    Các bạn ơi , tôi gặp người miền Bắc là tôi mất tự do , tính đến nay đă hơn nữa thế kỷ .

    Khi tôi mang ông miền Bắc của tôi về quê th́ cả làng , cả xóm nói tôi lấy chồng ngoại quốc , tôi giải thích dài ḍng mà

    người ta vẫn chưa tin hẵn .

    Sau này , ổng biến thành người Việt (nói theo kiểu người Nam) hồi nào không hay , ổng nói "đi d́a" giống như mọi người .

    Quả thật con trai Bắc "tán" hay quá , đến nổi con cóc trong hang cũng nhảy ra .

  3. #2913
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674


    Sài G̣n qua nỗi nhung nhớ của nhà văn Trần Mộng Tú:


    "Âm thanh của những tiếng động hàng ngày, như tiếng chuông nhà thờ buổi sáng, tiếng xe rồ của một chiếc xích lô máy, tiếng rao của người bán hàng rong, tiếng chuông leng keng của người bán cà rem, tiếng gọi nhau ơi ới trong những con hẻm, tiếng mua bán xôn xao khi đi qua cửa chợ, vẻ im ắng thơ mộng của một con đường vắng sau cơn mưa… Làm lên một Sài G̣n bềnh bồng trong nỗi nhớ.

    Sài G̣n mỗi tháng, mỗi năm, dần dần đổi khác. Chúng tôi lớn lên, đi qua thời kỳ tiểu học, vào trung học th́ chiến tranh bắt đầu thấp thoáng sau cánh cửa nhà trường. Đă có những bạn trai thi rớt Tú Tài phải nhập ngũ. Những giọt nước mắt đă rơi xuống sân trường. Sau đó, với ngày biểu t́nh, với đêm giới nghiêm, với ṿng kẽm gai,với hỏa châu vụt bay lên, vụt rơi xuống, tắt nhanh, như tương lai của cả một thế hệ lớn lên giữa chiến tranh.

    Sài G̣n như một người t́nh đầu đời, để cho ta bất cứ ở tuổi nào, bất cứ đi về đâu, khi ngồi nhớ lại, vẫn hiện ra như một vệt son c̣n chói đỏ. Sài G̣n như một mảnh trầm c̣n nguyên vẹn hương thơm, như một vết thương trên ngực chưa lành, đang chờ một nụ hôn dịu dàng đặt xuống.

    Sài G̣n khi đổi chủ chẳng khác nào như một bức tranh bị lật ngược, muốn xem cứ phải cong người, uốn cổ ngược với thân, nên không c̣n đoán ra được h́nh ảnh trung thực nguyên thủy của bức tranh.

    Sài G̣n bây giờ trở lại, thấy ḿnh trở thành một du khách trên một xứ sở hoàn toàn lạ lẫm. Tôi thương Sài G̣n và thương cho chính ḿnh, đă hư hao một chốn để về."


    Thi sĩ Phạm Sĩ Trung nhớ Sài G̣n:

    "Sài G̣n ơi Sài G̣n
    Những con đường thân quen
    Hàng cây cao bóng mát
    T́nh yêu thật êm đềm

    Sài G̣n ơi Sài G̣n
    Nơi tôi đă lớn lên
    Nhớ thương buồn vời vợi
    Suốt đời chẳng sao quên"

    Ca sĩ Quỳnh Giao hát bài "Nhớ Sài G̣n", sáng tác của Phạm Anh Dũng:
    http://nhacso.net/nghe-nhac/nho-sai-gon.WVhQW0pd.html

    Nhớ Sài G̣n
    Biết đến bao giờ gặp lại người xưa
    Thương cho mùa mưa qua thành phố vắng
    Lang thang miệt mài năm tháng
    Bao nhiêu luyến tiếc xa ngàn
    Buồn thương vương lên màu áo ...

    Nhớ đến em nhiều này Sài G̣n ơi
    Xa xôi ngàn khơi đâu tà áo trắng
    Duy Tân im ĺm phố vắng
    Thương ai cây lá hoang tàn
    Người xây giấc mơ hồi hương

    Này Sài G̣n yêu thương
    Hăy c̣n đây vấn vương
    Nhớ bờ sông nước êm
    Ghế đá chốn công viên ....

    Và c̣n nhiều tiếc nhớ
    thoáng về trong giấc mơ
    Khu đại học hoang phế
    Mong ngày đó anh về ...

    Ước đến bao giờ gặp lại người mơ
    Đem theo vần thơ lên bờ sông đó
    Đêm khuya nghe từng cơn gió
    Nơi xa ánh mắt trông chờ
    Sài G̣n yêu dấu ngàn năm ....



    Khi nghe bài "Em Sài G̣n", của hai nhạc sĩ Nguyên Phan và Minh Tuấn, có thể thính giả đồng thuận là Em Sài G̣n cũng mang ư nghĩa Sài G̣n có em, kỷ niệm vơi đầy có em, hỡi em Sài G̣n:

    "Em Sài G̣n, một thời để nhớ để yêu
    Em Sài G̣n, một thời hoa bướm nên thơ
    Em Gia Long, mắt buồn sầu vương màu áo
    Em Trưng Vương, một chiều áo trắng thơ ngây

    Em Sài G̣n, bây giờ dạt trôi nơi đâu
    Em Sài G̣n, bây giờ c̣n măi cách xa
    Hay nay em, đă bước qua cầu
    Để lại sông xưa, giọt nắng phai mầu
    Để lại sân trường, một thời xanh tuổi mộng mơ"


    Sài G̣n có ǵ vui không em?

    Em Sài G̣n, anh nghe thời gian đă qua đi. Trong cái dĩ văng ấy, anh t́m thấy Sài G̣n trong thi vị, Sài G̣n trong lăng mạn. Sài G̣n mùua hè có tiếng kêu vang, đèo xe giữa mùa lá me bay khi nắng hè chói chan hay lướt đi trong mưa có sự gần gủi của lời t́nh tự Sài G̣n.

    Nhớ Sài G̣n như một thoáng Sài G̣n tươi màu nắng đẹp, một thoáng Sài G̣n hạt mưa rớt rơi, tựa như cô gái ngây thơ ngẩn ngơ trên phố mong chờ, tà áo phất phơ ru ngàn tiếng tơ:


    "Một thoáng Sài G̣n tươi màu nắng đẹp
    Một thoáng Sài G̣n hạt mưa rớt rơi
    Tựa như cô gái ngây thơ ngẩn ngơ trên phố mong chờ
    Tà áo phất phơ ru ngàn tiếng tơ

    Đẹp lắm Sài G̣n em về gió lộng
    Tà áo nhạt hồng để ai ngóng trông
    Thời gian trôi măi xa xăm suốt bao năm tháng âm thầm
    Thành phố đổi thay trong màu mắt ai

    Đèn màu thắm ánh sáng rực rỡ đẹp như đôi mắt mong chờ
    Những đêm rong chơi đường khuya măi nên quên đêm về
    Sài G̣n ơi đêm nghe c̣n đó ngàn xưa hôm nay vẫn rộn ràng
    Điệu đàn ngân vang trong gió vài nàng tiên nga e ấp xuống trần gian mơ màng

    Một thoáng Sài G̣n khung trời lắm mộng
    Một thoáng Sài G̣n ngược xuôi phố đông
    Người đi xa đă bao năm vẫn nghe thương nhớ trong ḷng
    Thành phố thướt tha trong tà áo hoa"

    Một Thoáng Sài G̣n:
    http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/mo...i-gon-quang-du

  4. #2914
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by Le Thi View Post
    Quả thật con trai Bắc "tán" hay quá , đến nổi con cóc trong hang cũng nhảy ra .
    Quen chị Lê Thi bao nhiêu năm , nay mới biết Anh nhà là dân Bắc Kỳ Quốc .

    Vậy chắc là chị phải biết giă cua nấu canh rau đay + mướp và muối cà pháo ? Món quốc hồn quốc tuư của dân Bắc Kỳ .

    Mà lạ thật , con gái Nam Kỳ rặt , lại là nữ sinh Gia Long , mà dám lấy con trai Bắc Kỳ , Chị cũng gan dạ đấy

    Hồi Em đi dạy học dưới tỉnh lẻ , dân ở đấy cứ hỏi Em : " Cô giáo người Bắc hay người Dziệt ?"

    Chị nghĩ Em phải trả lời họ làm sao ?

  5. #2915
    Member
    Join Date
    13-09-2010
    Posts
    386

    Saigòn thuở ấy.

    Quote Originally Posted by Tigon View Post


    Em và chùm Phượng Đỏ


    Gửi đến Anh Peterphu làm nguồn cảm hứng
    Đêm hôm qua có post mấy câu thơ ở chỗ này, nhưng nay sao đâu mất.Cô Tigon có thấy ?Em và chùm Phượng đỏ.
    Thôi thì post lại:

    13 tháng chín 2014
    3:33 SA

    Hè đã qua rồi còn nữa chi.
    Phượng hồng thôi cũng đã phai bay.
    Hạ sầuThu đến se se lạnh.
    Em đã cùng hoa bỏ lại người.

    Hoa ơi thương qúa đời hoa rụng.
    Sơ xác hoang tàn rải khắp nơi.
    Lòng ai thì cũng hầu như thế.
    Biết nói sao hơn nỗi đoạn đòi.

    Từ đây là cũng kể từ đây.
    Phượng đỏ Hè sang nở khắp nơi.
    Nghe ra chỉ thấy nhiều ray rứt.
    Quặt thắt lòng ai suốt một đời.
    Peterphu.
    Và thêm.

    Trách.

    Không trách em sao được.
    Em bỏ bẵng cuộc chơi.
    Mặc ai buồn ngây dại.
    Lẻ loi giữa cuộc đời.

    Không trách em sao được.
    Em ra đi vội vàng .
    Như bức tường chắn ngang.
    Còn đâu đường đi đứng.

    Không giận em sao được.
    Một thoáng đã sang ngang.
    Để ai qúa ngỡ ngàng.
    Trong cuộc đời trơ trụi.

    Không giận em sao được.
    Bởi mỗi bước anh về.
    Sầu héo hắt lê thê.
    Cả một đời mông muội.
    Peterphu.

  6. #2916
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Quote Originally Posted by Peterphu View Post
    Đêm hôm qua có post mấy câu thơ ở chỗ này, nhưng nay sao đâu mất.Cô Tigon có thấy ? Peterphu.
    Chỉ thấy huynh đứng trơ trọi trong " currently user browsing this thread." , mà chẳng thấy thơ từ của huynh đâu cả .

  7. #2917
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Mới nhận được , gửi đến quư vị đang ...rước Đèn Cù trên VL

    Chúng tôi muốn biết… ĐÈN CÙ!


    Râu Xanh tối lửa tắt ĐÈN
    CÙ cưa đến sáng.… hiện lên Cha Già!
    Cáo ăn đêm bị bật ĐÈN
    CÙ cho cả nước dụi ghèn dậy coi

    Cảo Thơm lần giở trước ĐÈN
    CÙ ra nước mắt trăm ngh́n trống canh.

    bút trẻ
    14.9.2014

  8. #2918
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Bài viết từ Saigon

    Bước chân đầu tiên trên đất Sài G̣n

    Thế mà 60 năm rồi đấy, kể từ ngày tôi mới đặt chân lên thành phố Sài G̣n.

    Tôi nhớ như in, ngày đầu tiên ấy. Cuối tháng 1 năm 1954, sau hai tháng học ở Trường Sĩ Quan Thủ Đức, ngày thứ bảy chúng tôi được đi phép ở Sài G̣n.

    Niềm mơ ước của tôi từ những ngày c̣n nhỏ ở trường trung học, ước ǵ có ngày ḿnh được vào Sài G̣n. Niềm mơ ước ấy c̣n rộn ràng hơn khi khóa học sĩ quan khai giảng.

    Thủ Đức – Sài G̣n chỉ có hơn 10 cây số, tuy chỉ cách thành phố rất gần nhưng theo đúng chương tŕnh khóa học, hai tháng sau chúng tôi mới được đi phép.

    Mấy anh “Bắc kỳ” nôn nao hỏi thăm mấy ông bạn “Nam Kỳ” về Sài G̣n. Từ cái xe taxi nó ra sao, đi thế nào, bởi hồi đó miền Bắc chưa hề có taxi, cho đến Chợ Lớn có những ǵ… Mấy ông bạn Nam Kỳ tha hồ tán dóc. Đấu óc tôi cứ lơ mơ về cái chuyến đi phép này.

    Rồi ngày đi phép cũng đến, một nửa số sinh viên sĩ quan (SVSQ) đi phép mặc bộ tenue sortie là ủi thẳng tắp, áo bốn túi, chemise trắng tính, thắt cravate đen đàng hoàng, giầy đánh bóng lộn có thể soi gương được. Vô phúc quên cái ǵ là bị phạt ở lại ngay. Nhưng hầu như chưa có anh nào bị phạt. Đoàn xe GMC của trường chở chúng tôi chạy vèo vèo vào thành phố. Ôi cái cửa ngơ vào thành phố hồi đó chưa có ǵ lộng lẫy mà chúng tôi cũng mở to mắt ra nh́n. Đoàn xe “diễu” qua vài con phố rồi dừng lại trên đường Hai Bà Trưng (hồi đó c̣n gọi là đường Paul Blanchy), ngay phía sau Nhà Hát Lớn Thành Phố mà sau này là Trụ Sở Hạ Nghị Viện VNCH.


    Cú nhảy từ sàn xe GMC xuống con đường Hai Bà Trưng là bước chân đầu tiên của tôi đến đất Sài Thành hoa lệ. Ông Hồ Trung Hậu là dân miền Nam chính hiệu, ông đă hứa hướng dẫn tôi đi chơi… cho khỏi “ngố”.

    Chúng tôi đi bộ vào con đường nhỏ bên hông Nhà Hát Thành Phố và khách sạn Continental, ṿng ra trước bùng binh Catinat – Lê Lợi (hồi đó c̣n gọi là Boulevard Bonard) và Nhà hát TP.

    Nh́n mặt trước nhà hát TP có mấy bức tượng bà đầm cứ tưởng… ḿnh ở bên Tây. Lúc đó đă có nhà hàng Givral rồi, nhưng tôi vẫn c̣n “kính nhi viễn chi” cái nhà hàng văn minh lịch sự giữa thành phố lớn rộng đó, chưa dám mơ bước chân vào. Ông Hậu vẫy một cái taxi chở chúng tôi về nhà ông. Taxi hồi đó toàn là loại deux cheveaux, nhỏ hẹp sơn hai màu xanh vàng. Khi bước lên xe, đồng hồ con số chỉ là 0, đi quăng nào số tiền nhảy quăng đó.

    Trong ngày đầu tiên, tôi ngu ngơ làm quen với không khí Sài G̣n qua gia đ́nh anh em ông Hậu. Hôm sau ông bạn tôi đi với bồ nên tôi bắt đầu cuộc solo giữa thành phố xa lạ này. Tất cả Sinh Viên SQ đều không được đi xe buưt hay xích lô, phải đi taxi. Nhưng lệnh là lệnh, chúng tôi học các đàn anh khóa trước, cởi áo bốn túi, bỏ cravate, cất cái nón đi là lại tha hồ vung vẩy.

    Trở thành người Sài G̣n từ bao giờ

    Nơi tôi đến đầu tiên là Chợ Lớn. Một cuốc taxi từ giữa trung tâm TP đến cuối Chợ Lớn mất 12 đồng. Tôi t́m đến khách sạn rẻ tiền của mấy thằng bạn Bắc Kỳ ở đường Tản Đà, một con phố nhỏ, ba bốn thằng thuê chung một pḥng cũng chẳng có “ông mă tà” nào hỏi đến. Chợ Lớn hồi đó tấp nập hơn ở Sài G̣n, con phố Đồng Khánh chi chít những khách sạn, hàng ăn, cửa tiệm tạp hóa lu bù tưởng như mua ǵ cũng có. Chúng tôi cũng biết cách chui vào Kim Chung Đại Thế Giới xem thiên hạ đánh bạc. Hôm đó có anh Nguyễn Trọng Bảo cùng Đại Đội tôi nhưng lớn hơn chúng tôi vài tuổi và là một cặp với Nguyễn Năng Tế (lúc đó mới là người yêu của nữ diễn viên điện ảnh Kiều Chinh). Anh thử đánh “tài xỉu”, may mắn làm sao, một lúc sau đó anh được khoảng vài trăm ngàn. Thế là chúng tôi xúi anh “ăn non”, không chơi nữa, rủ nhau đi ăn.

    Bắt đầu từ hôm đó chúng tôi đi “khám phá” Sài G̣n và rồi theo cùng năm tháng trở thành người Sài G̣n lúc nào không biết. Càng có nhiều thăng trầm chúng tôi càng gắn bó với Sài G̣n hơn.

    c̣n tiếp...

  9. #2919
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Lần thứ hai trở lại Sài G̣n

    Tôi lại nhớ ngày trở về Sài G̣n sau hơn 12 năm đi tù cải tạo từ Sơn La đến Vĩnh Phú rồi Hàm Tân.

    Đó là vào buổi chiều tháng 9 năm 1987. Khi đoàn xe thả tù cải tạo bị giữ lại nhà giam Chí Ḥa nghe các ông quan chức trấn an về số phận chúng tôi khi được trở về, khoảng hơn 5 giờ chiều chúng tôi mới được thoát ra khỏi cánh cửa sắt nhà tù Chí Ḥa.

    Ngay từ cổng trại tù đă có đoàn quay phim đợi sẵn để quay cảnh “vui mừng đoàn tụ” của tù nhân, chắc là để chứng tỏ cái sự “khoan hồng bác ái” của nhà nước cho những thằng may mắn không chết trong ngục tù. Lại là lần thứ hai tôi đặt chân lên đất Sài G̣n nhưng với tư cách khác giữa một thành phố đă đổi chủ.

    Thấy cái cảnh sẽ bị quay phim, Trần Dạ Từ kéo tôi lên vỉa hè đi lẫn trong đám thân nhân được vận động ra đón tù cùng những người dân ṭ ṃ nh́nh “cảnh lạ”. Tránh được cái máy quay phim, chúng tôi đi gần như chạy ra khỏi con phố nhỏ này.

    Ra đến đường Lê Văn Duyệt, chúng tôi đi chậm lại, nh́n đường phố mà cứ thấy đường phố đang nh́n chúng tôi với một vẻ xa lạ và xót thương?

    Trần Dạ Từ c̣n lại ít tiền, anh rủ tôi ghé vào đường Hiền Vương ăn phở. Chẳng biết là bao nhiêu năm mới lại được ăn tô phở Hiền Vương đây. Tôi chọn quán phở ngay sát cạnh tiệm cắt tóc Đàm mà mấy chục năm tôi cùng nhiều bạn bè vẫn thường đến cắt tóc.

    Có lẽ Trần Dạ Từ hiểu rằng anh về đoàn tụ cùng gia đ́nh chứ c̣n tôi, vợ con đi hết, nhà cửa chẳng c̣n, sẽ rất cô đơn, nên anh níu tôi lại. Ngồi ăn tô phở tưởng ngon mà thấy đắng v́ thật ra cho đến lúc đó tôi chưa biết sống ra sao giữa thành phố này.

    Ở tiệm phở bước ra, chúng tôi đi bên nhau dưới ánh đèn chập choạng của con đường Duy Tân mà Phạm Duy gọi là con đường Đại Học “uống ly chanh đường, uống môi em ngọt.”

    Đến ngă tư Phan Đ́nh Phùng, tôi chia tay người bạn tù Trần Dạ Từ, đi lang thang trong cô đơn, trong bóng tối của chính đời ḿnh.

    Bây giờ tôi mới hiểu hết nghĩa của sự cô đơn là thế nào. Tôi bắt đầu cuộc sống lưu lạc trên chính quê hương ḿnh.

    Tôi t́m về nhà ông anh rể đă từng nuôi nấng tôi suốt những năm tháng trong tù. Bắt đầu từ đó tôi trở thành người Sài G̣n khác trước. Và rồi với những cùng khổ, những khó khăn, tôi đă tự ḿnh đứng lên. Bởi tôi thấm thía rằng thằng bạn đồng minh xỏ lá đă phản phé ḿnh, lúc này không ai cứu ḿnh cả, anh không vượt qua nó, nó sẽ đè chết anh.

    V́ thế cho đến bây giờ sống giữa Sài G̣n, tôi phải là người Sài G̣n và măi măi sẽ là người Sài G̣n. Làm được cái ǵ hay chết bẹp dí là do ḿnh thôi.



    Tác giả thẫn thờ đứng nh́n công trường Lam Sơn đang bị phá bỏ

  10. #2920
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Đi t́m hoài niệm


    Tôi không lan man về chuyện cũ tích xưa nữa, bởi nói tới những ngày tháng đó chẳng biết bao giờ mới đủ. Cho đến hôm nay, 25 tháng Tám năm 2014, hơn 60 năm ở Sài G̣n, mọi người đang xôn xao về những đổi thay lớn của Sài G̣n, tôi không thể ngồi yên. Tôi muốn chính mắt ḿnh được nh́n thấy những thay đổi ấy. Mặc dù qua 2 lần nằm bệnh viện và với cái tuổi trên tám mươi, tôi đă mất sức nhiều, hầu như suốt ngày ngồi nhà đă từ ba tháng nay. Tôi điện thoại cho Thanh Sài G̣n rủ anh đi thăm “cảnh cũ người xưa”. Chúng tôi vào phở Ḥa, môt tiệm phở nổi tiếng từ trước năm 1975 cho đến nay. Con đường Pasteur đan kín xe cộ, tiệm phở Ḥa có vẻ tấp nập hơn xưa. Bạn khó có thể t́m lại một chút ǵ đó của “muôn năm cũ”. Tô phở bị “Mỹ hóa” v́ cái tô to ch́nh ́nh và miếng thịt cũng to tướng, có lẽ ông bà chủ đă học theo phong cách những tiệm phở VN ở Mỹ. Nó “to khỏe” chứ không c̣n cái vẻ “thanh cảnh” như xưa nữa.

    Sau đó, nơi tôi t́m đến đầu tiên chính là Thương Xá Tax. Vừa đến đầu hai con đường gặp nhau Pasteur – Lê Lợi đă nh́n thấy một hàng rào bằng tôn chạy dài. Đường Lê Lợi chỉ c̣n đủ một lối đi nhỏ dẫn đến Thương Xá Tax và công viên Lam Sơn. Chiếc xe gắn máy len lỏi cho đến tận cuối đường Lê Lợi sát mép đường Tự Do. Chúng tôi đứng trước cửa TX Tax đang bày ra cảnh vô cùng vắng vẻ, chỉ có tôi và anh bảo vệ nh́n nhau. Anh thừa biết tôi đến đây để làm ǵ. Anh bảo vệ cũng không c̣n làm cái nhiệm vụ cao quư là mở cửa đón khách, anh để mặc tôi tự do đẩy cánh cửa kính nặng chịch đi vào trong khu thương mại. Đèn đuốc vẫn thắp sáng choang, chiếc thang máy cuốn vẫn lặng lẽ chạy không một bóng người. Nó mang một vẻ ǵ như người ta vẫn lặng lẽ theo sau một đám tang.

    Trong quầy hàng đầu tiên, điều khiến tôi chú ư là hàng chữ nổi bật hàng đại hạ giá (Big Sale) tới 70% đỏ loét chạy dài theo quầy hàng và hàng chữ “TẠM BIỆT THƯƠNG XÁ TAX”.

    Tôi cố gợi chuyện với cô chủ hàng xinh xắn: Cô phải đề là “TỪ BIỆT” THƯƠNG XÁ TAX mới đúng chứ, sao lại là “TẠM BIỆT”? Cô hàng trẻ đẹp thở dài ngao ngán: “Ấy người ta c̣n hứa khi nào căn nhà 40 tầng làm xong sẽ cho chúng tôi được ưu tiên thuê cửa hàng đấy.” Nhưng ngay sau đó cô lại lắc đầu: “Hứa là hứa chứ khi đó ḿnh không cổ cánh, đút lót th́ đừng ḥng bén mảng tới, ông có tin không?”

    Bị hỏi ngược, tôi đâm lúng túng ấp úng nói lảng: Phải đợi tới lúc đó mới biết được. Cô bán hàng quay đi, dường như cô chẳng tin ǵ cả.

    Các quầy hàng khác vẫn mở cửa, mỗi gian hàng chỉ c̣n lại vài ba người, chắc toàn là những ông bà chủ. Tôi nghĩ họ đang làm công việc khác chứ không để bán hàng. Có ai mua đâu mà bán. Tôi đến hỏi thăm vài ông bà chủ cửa hàng, không t́m thấy bất cứ nụ cười nào trên những khuôn mặt buồn hiu ấy.

    Có lẽ vài tuần nay, người đi t́m đồ hạ giá đă “khuân” đi khá nhiều rồi, lúc này những thứ hàng c̣n lại không c̣n giá trị nữa. Tuy nhiên cửa hàng nào cũng c̣n bề bộn hàng ế. Nh́n lên tầng lầu cũng vậy, nó c̣n vắng vẻ thê thảm hơn.

    Tôi bước lên mấy bậc của bục gỗ, ghé vào một tiệm bán máy h́nh c̣n nguyên si bởi ông chủ quyết không giảm giá. Tôi hỏi lư do, ông có vẻ liều:

    - Thà ế chứ không giảm.

    Tôi lại ṭ ṃ hỏi tiếp:

    - Vậy là ông có một cửa hàng ở nơi khác nữa?

    Ông lắc đầu:

    - Không.

    Tôi hỏi:

    -Vậy ông sẽ làm ǵ?

    Câu trả lời của ông cụt lủn:

    - Về quê làm ruộng.

    Tôi yên lặng trước sự bất b́nh đó. Đứng nh́n hàng loạt máy h́nh, máy quay phim đủ loại c̣n nằm rất thứ tự trong tủ kính sáng bóng. Tôi lại hỏi:

    - Chắc họ phải đền bù cho ông những thiệt hại này chứ?

    - Chưa có xu nào cả. Thời hạn bắt di dời nhanh quá, trở tay không kịp.

    Tôi nghĩ chắc ông này cũng chỉ là người đi thuê lại cửa hàng của một ông nhà giàu nào đó mà thôi, ông có vẻ bất cần đời. Tôi từ giă, ông chỉ gật đầu nhẹ.

    Nh́n sang hàng loạt cửa hàng vàng bạc đá quư gần như vẫn c̣n nằm nguyên vẹn và không một bóng khách văng lai. Các bà, các cô tha hồ nh́n nhau ăn cơm hộp. Tôi có cảm tưởng một thành phố chết v́ chiến tranh gần kề hay v́ một nạn dịch nào đó.

    Vậy mà tôi vẫn c̣n đi vơ vẩn trong cái không gian như nghĩa trang sống đó. Tôi đi t́m h́nh bóng của một thời dĩ văng, nào vợ con, nào bè bạn, nào những người xa lạ trong cái nhịp thở rộn ràng thân thiện của tất cả Sài G̣n xưa ở chốn này. Chẳng bao giờ trở lại. Tôi muốn gọi tên tất cả trong hoài niệm tận cùng sâu lắng.


    C̣n tiếp...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 10 users browsing this thread. (0 members and 10 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 26-03-2012, 08:51 PM
  2. Replies: 50
    Last Post: 27-02-2012, 04:26 PM
  3. Ở đâu không có Madison, ở đó có Little Saigon.
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 10
    Last Post: 15-08-2011, 04:43 AM
  4. Ở ĐÂY CÓ ĐẤU TRANH LÀ Ở ĐÂY CÓ BỊ BẮT
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-04-2011, 04:48 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 08:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •