Page 56 of 471 FirstFirst ... 64652535455565758596066106156 ... LastLast
Results 551 to 560 of 4709

Thread: SAIGON THUỞ ẤY ...

  1. #551
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Chúc Mừng Năm Mới Dương Lịch 2012



    Mời xem tiếp :

    http://www.vietlandnews.net/forum/sh...846#post113846


    Post 170

    Tigon

  2. #552
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Người tù binh trở về

    Tết Tây đă qua, Tết ta sắp đến..... gởi bạn đọc lại một bài viết cũa André Maurois "Le retour du prisonnier" TV tui phóng tác mà thương cho những người tù cải tạo của chúng ta và cho những người vợ đă mỏi ṃn chờ chồng...để rồi xa nhau... không biết khi nào gặp lại.


    Chúc vui
    Thanh Vân

    Người tù binh trở về

    Thanh Vân phóng tác theo “Le retour du prisonnier”

    của André Maurois


    Sau đây là một câu chuyện có thật .Chuyện xảy ra vào mùa Xuân 1945, trong một thành phố của nước Pháp tạm gọi là Chardeuil , mà v́ những lư do ngoài ư

    muốn ,chúng tôi không thể nêu tên thật ra được.

    Câu chuyện bắt đầu từ trên một chuyến xe lửa chở những người tù Pháp từ Đức trở về. Họ ngồi từng nhóm 12 người một trong những toa tàu chỉ để dành cho mười người mà thôi.V́ vậy, họ phải ngồi thật sát vào nhau,nhưng chẳng ai để ư hay tỏ dấu phiền hà ǵ về chuyện đó cả.Mọi người, tuy đă kiệt sức v́ những năm tháng tù đày và chuyến hành tŕnh quá dài, vẫn thấy ḷng nôn nao hạnh phúc v́ họ biết rằng, sau năm năm vắng nhà ,họ đă về lại được Quê Hương,sẽ được nh́n lại mái nhà yêu dấu và nhất là sẽ được gặp lại gia đ́nh.

    H́nh như trong đầu óc của mọi người,h́nh ảnh nổi bật nhất là h́nh ảnh người đàn bà , người vợ thương yêu mà họ đă phải xa vắng mấy lâu nay.Mặc dù phần đông đều nghĩ về vợ ḿnh với tất cả ḷng thương nhớ ,nhiều người vẩn không giấu nổi sự lo lắng ,bồn chồn. Không hiểu người vợ có c̣n như xưa ,vẩn trung thành hay đă thay đổi ? Vợ họ đă chứng kiến những ǵ , đă làm ǵ trong thời gian họ vắng nhà ? Không hiểu sự cô đơn kéo dài có làm cho họ sờn ḷng và phản bội lại người chồng đang bị cầm tù ở một nước khác hay không ? Những người tù đă có con th́ c̣n cảm thấy yên bụng ,dù sao vợ họ vẩn c̣n phải chăm sóc con cái và không thể sống buông thả ,tự do quá được. Những đứa con là những sợi giây ràng buộc giúp họ thoát khỏi sự cô đơn và cám dỗ trong những ngày xa nhau.

    Trong góc trái của toa xe, một người đàn ông cao lớn nhưng gầy ốm ngồi thật yên lặng, đôi mắt ông sáng ngời trong khuôn mặt căng thẳng v́ chờ đợi và suy tư. Đó là ông Renaud Leymarie,quê quán ở Chardeuil thuộc miền Nam nước Pháp. Con tàu vẫn chạy đều trong đêm tối ,tiếng c̣i tàu cùng tiếng bánh xe nghiến trên đường sắt càng làm cho ḷng người ly hương đang trở về thêm bồn chồn,háo hức.Người đàn ông chợt nói với người bạm đồng hành ngồi sát bên ông ta :

    -Anh đă có vợ chưa hở anh Saturnin ?

    -Tôi đă có vợ hai năm trước chiến tranh và đă có hai con .Vợ tôi tên Marthe! Anh muốn xem h́nh nàng không ?

    Saturnin là một người đàn ông nhỏ bé và vui tính. Anh ta rút từ trong chiếc ví cũ ra một tấm h́nh đă bị rách vài nơi.

    -Vợ anh đẹp quá! Leymarie nói. Anh có lo lắng ǵ trong lần trở về này không ?

    -Lo lắng ?Tôi điên lên v́ mừng th́ có! Tại sao lại lo lắng ?

    -Tại vợ anh đẹp, vợ anh lại ở nhà một ḿnh và ngoài đời có thật nhiều đàn ông.

    -Anh làm tôi buồn cười quá!Không có một người đàn ông nào khác trong đời vợ tôi cả!Chúng tôi đă từng sống thật hạnh phúc bên nhau. . . Anh có muốn xem những bức thơ vợ tôi viết cho tôi suốt trong năm năm nay hay không ?

    -Thơ từ chẳng chứng minh được ǵ cả.Tôi cũng vậy, tôi đă nhận được thật nhiều những lá thơ thật đẹp,thật nồng nàn .Vậy mà sao ḷng tôi vẫn cảm thấy lo lắng ?

    -Bộ anh không tin tưởng ở vợ của anh hay sao ?

    -Có chứ!. . .!Lúc đầu mới xa nhau ,tôi không tin ai bằng tin vợ tôi cả.Chúng tôi đă ở với nhau sáu năm và trong thời gian đó ,chưa có một đám mây nào có thể làm vẩn đục được hạnh phúc của chúng tôi. . .

    -Vậy tại sao bây giờ. . . ?

    -Đó chỉ là chuyện thường t́nh thôi ông bạn ạ! . . . Tôi là một người không khi nào tin tưởng được vào hạnh phúc của chính ḿnh. . . Tôi lúc nào cũng nhủ thầm rằng Hélène,vợ tôi, quá đẹp,quá tuyệt vời,quá thông minh đối với một người như tôi.Nàng là một người có kiến thức rộng và h́nh như chuyện ǵ có bàn tay nàng nhúng vào đều thành công tốt đẹp cả. Nàng cầm khúc vải, khúc vải biến ngay thành cái áo thật đẹp, nàng trang hoàng một túp lều , nó sẽ biến thành một thiên đàng nơi hạ giới. . . . V́ vậy, trong lúc chiến tranh ,có thật nhiều người đàn ông đă đến thành phố này ẩn náu. . . Và trong những người đó,có biết bao nhiêu người hơn tôi trên tất cả mọi phương diện. . . Lại c̣n những người ngoại quốc , những người lính đồng minh. . . Họ tất nhiên đă phải để ư đến ngay người đàn bà đẹp nhất thành phố. . .

    -Rồi có làm sao đâu ?. . . nếu vợ anh vẫn yêu anh ?

    -Anh bạn nói rất đúng ! Nhưng anh thử đặt địa vị của anh vào địa vị của nàng.Năm năm sống cô đơn,thêm nữa, thành phố này đâu phải là thành phố của nàng. Tôi yêu nàng,cưới nàng và nàng về đây ở với tôi mà thôi! Nàng không có gia đ́nh hay anh em bà con ǵ cả.Sự cám dỗ,v́ vậy,sẽ mănh liệt vô cùng. . .

    -Anh làm tôi buồn cười! Đầu óc anh thật lộn xộn. . . Vả lại, nếu có chuyện ǵ xảy ra đi nữa th́ có chi quan trọng đâu một khi nàng đă quên,đă bỏ hết tất cả khi anh trở về ?Anh biết không, nếu có ai nói với tôi chuyện ǵ về Marthe , vợ tôi, tôi sẽ nói ngay “Đừng nói ǵ thêm nữa. . . .Người đàn bà ấy là vợ tôi và khi đó chiến tranh đang xảy ra , bây giờ ḥa b́nh đă trở lại. . . Chúng tôi đang khởi sự lại từ đầu. . . “!

    -Tôi không thể nào làm như anh được!Leymarie trả lời. Nếu khi về đến nhà mà tôi biết có chuyện ǵ đă xảy ra trong thời gian tôi đi vắng,dù bất cứ chuyện ǵ. . .

    -Th́ anh sẽ làm ǵ ?Bóp cổ vợ chăng ? Giết vợ à ?Bộ anh đă khùng chưa ?

    -Không, tôi sẽ chẳng làm cái ǵ cả! Tôi cũng sẽ chẳng trách móc một lời.Nhưng tôi sẽ biến khỏi thành phố ngay!Tôi sẽ đi làm lại cuộc đời ở một nơi thật xa ,với một tên họ khác.Tôi sẽ để lại tiền bạc ,nhà cửa cho nàng. . . Tôi chẳng cần ǵ .Có lẻ tôi hơi ngu ngốc.Nhưng tánh tôi như vậy,một là có tất cả ,hai là chẳng có chút ǵ. . .

    Một hồi c̣i tàu rú lên. . . Tiếng bánh xe nghiến trên đường sắt . . . Tàu đă vào sân ga.Hai người đàn ông chợt trở nên im lặng.

    *******

    *********

    Ôâng thị trưởng của thành phố Chardeuil cũng là ông giáo của trường học duy nhất trong thành phố.Đó là một người đàn ông thật tốt bụng,cẩn thận, thích giúp đở những người chung quanh. Khi ông ta nhận được giấy của bộ quốc pḥng thông báo ngày 20 tháng Giêng sẽ là ngày mà Renaud Leymarie trở về Chardeuil trong chuyến tàu lửa đi về miền Tây Nam ,ông đă đến báo tin ngay cho vợ ông này biết.Ôâng gặp vợ của Renaud đang săn sóc khu vườn nhỏ.Đó là khu vườn đẹp nhất thành phố với những bụi hồng đủ màu sắc trồng dọc theo hàng rào và hai cây hồng leo màu đỏ thẫm bao bọc hai bên khung cửa ra vào.

    Ôâng thị trưởng nói với nàng:

    -Tôi biết bà không thuộc thành phần những bà vợ mà tôi phải báo trước ngày trở về của chồng để họ khỏi bị những bất ngờ không được tốt đẹp. . . Tôi cần phải nói thêm rằng , nếu như bà cho phép, tôi phải xác nhận là sự kín đáo ,đoan trang của bà đă làm cho cả thành phố này khâm phục. . . Ngay đối với cả những người đàn bà ngồi lê đôi mách ,chỉ thích đi t́m hoặc bịa đạêt những chuyện xấu xa của những người đàn bà khác để bươi móc,dè bỉu,họ cũng không thể nào t́m được sự ǵ để có thể nói xấu bà. . .

    -Thưa ông thị trưởng,nói vậy chứ rồi người ta cũng sẽ t́m ra được một chuyện ǵ để chê trách tôi. . . Nàng tươi cười trả lời.

    - Tôi cũng đă từng có ư nghĩ như vậy,nhưng thật t́nh, bà đă hoàn toàn chinh phục được tất cả mọi người. Nhưng tôi đến đây không phải v́ chuyện đó,tôi chỉ đến đây để báo tin mừng cho bà mà thôi. . . và tôi cũng muốn chia vui với bà luôn thể.Tôi nghĩ chắc bà cũng muốn sữa soạn một cái ǵ thật đặc biệt cho ngày trở về của ông nhà.

    - Thưa ông thị trưởng, ông đă có ư nghĩ không sai lầm ,ư kiến của ông thật tuyệt vời .Tôi sẽ sữa soạn cho ngày trở về của Renaud biến thành một ngày thật khó quên, một ngày mà tôi đă chờ đợi từ bao nhiêu năm qua. . . Nó phải thật đẹp, thật hoàn toàn hạnh phúc . . . Ôâng nói ngày 20 phải không ?Ông có biết giờ nào th́ tàu đến ?

    -Điện tín chỉ có ghi vắn tắt “Xe lửa sẽ rời Paris vào lúc 23 giờ. . . “Những chuyến tàu đêm thường đi rất chậm.Tàu sẽ ngừng ở sân ga của tỉnh Thiviers ,như vậy ông nhà phải đi bộ chừng 4 cây số mới về tới Chardeuil.Tôi nghĩ ông sẽ về nhà vào khoảng giữa trưa.

    -Tôi hứa chắc với ông là chồng tôi sẽ có một buổi ăn trưa ngon lành cho bỏ những ngày thiếu thốn trong tù.Tôi chỉ xin ông thị trưởng hiểu cho rằng tôi không thể nào mời ông đến dùng cơm trưa với chúng tôi ngày hôm đó được. Nhưng tôi rất cảm ơn và xúc động trước sự quan tâm và những lời khen ngợi của ông đă dành cho tôi.

    -Tất cả mọi người trong thành phố này đều một ḷng yêu thương, kính phục bà, bà Leymarie ạ.Dù thành phố này không phải là nơi sinh trưởng của bà ,nhưng dân chúng ở đây đă nh́n nhận bà là người của họ.Và bà đă chứng tỏ đă không phụ ḷng tin yêu của mọi người.



    ******




    Sáng ngày 20,Hélène Leymarie thức giấc từ sáu giờ sáng.Đúng ra, suốt đêm nàng không hề chợp mắt.Từ tối hôm trước,nàng đă dọn dẹp,lau chùi nhà cửa từ trong ra ngoài ,nàng lau cửa kính cho thật trong,nàng thay tất cả màn cửa bằng những tấm màn màu hồng tươi đẹp.Nàng đến tiệm làm đầu để sửa sang lại mái tóc mà đă từ năm năm nay nàng không buồn chăm sóc. Suốt đêm nàng đă bọc mái tóc lại bằng một cái lưới mỏng cho tóc khỏi mất nếp ,và sau cùng, với tất cả niềm yêu thương chôn giấu từ mấy lâu nay ,nàng đă chọn một chiếc áo bằng lụa mà nàng chưa bao giờ mặc trong thời gian sống cô đơn một ḿnh. Nàng đă phân vân không biết sẽ mặc chiếc áo nào đây?Ngày xưa Renaud thích nhất chiếc áo xanh điểm những bông hoa trắng nhỏ xíu ,chàng nói khi mặc chiếc áo đó nàng trông tươi mát như một mảnh trời vào ngày đầu Xuân.Nàng đă ướm thử chiếc áo xong thở dài cổi ra v́ thất vọng.Chiếc áo đă trở thành quá rộng trên thân thể gầy yếu v́ thiếu dinh dưỡng của nàng.Năm năm xa chồng, nàng đă sống quá thiếu thốn và khắc khổ.Thôi nàng đành phải mặc chiếc áo lụa đen mà nàng đă tự tay cắt,may lấy vậy.Dù sao nó vẩn c̣n mới ,nàng chưa mặc đến lần nào.Với một cái thắt lưng và chiếc cổ màu thật tươi,chiếc áo đă trở nên trang nhả và vui mắt.

    Trước khi làm buổi ăn trưa,nàng cố nhớ lại. . . Ngày xưa chồng nàng thường thích ăn món nào nhất ?Nhưng nước Pháp vào năm 1945 thật thiếu thốn đủ thứ. . . Một chiếc bánh chocolat ?Đúng rồi,chồng nàng vẩn thích nhất món đó! Nhưng nhà lại không có chocolat! May mà nàng c̣n có vài quả trứng gà tươi nhờ mấy con gà nàng nuôi ở sân sau.Chồng nàng vẩn thường khen chưa ai chiên trứng ngon bằng nàng.Ồ ,chàng cũng thích nhất khoai chiên và thịt ḅ. . . nhưng ở thành phố này không có hàng thịt.Nàng quyết định làm thịt bớt một con gà vậy .Nàng nghe nói ở thành phố bên cạnh có một cửa tiệmbán chocolat.Nàng sẽ qua bên đó mua,như vậy, sau năm năm gian khổ,ít nhất trong bửa cơm đầu tiên ở nhà Renaud sẽ có một món ăn mà chàng đă từng ưa thích.

    Hélène nghĩ thầm “nếu ḿnh đi vào lúc tám hay chín giờ ,ḿnh sẽ có mặt ở nhà để đón chàng .Ḿnh sẽ sửa soạn tất cả trước khi đi,như vậy khi về ḿnh chỉ cần nấu mấy món ăn là xong”.

    Mặc dù thật xúc động và nôn nao,nhưng ḷng nàng chan chứa hạnh phúc. Sáng nay trời thật đẹp.Chưa bao giờ ,trong thung lủng này,mặt trời buổi sáng lại rực rở như hôm nay.Nàng vừa sắp dọn bàn ăn vừa hát khe khẻ. . .

    . . . Ô . . . chiếc khăn trải bàn có những ô vuông trắng đỏ này,hai vợ chồng nàng đă ăn bửa cơm đầu tiên với nhau. . . những chiếc đĩa bằng sứ màu hồng nhạt với những chiếc lá phong nhỏ xíu màu đỏ sẩm,chàng vẩn khen là ngộ nghĩnh . . . và nhất là hoa. . . Renaud vẩn thích có hoa trên bàn ăn ,chàng đă từng khen nàng có tài cắm hoa .Hélène để một b́nh hoa nhiều màu trên bàn,hoa cúc trắng ,hoa cẩm chướng và hoa hồng đỏ chen nhau làm thành một b́nh hoa đẹp mắt.

    Trước khi lên xe đạp rời nhà ,nàng nh́n lại căn pḥng ăn qua tấm màn cửa .Tất cả thật hoàn toàn! Sau bao nhiêu gian khổ,Renaud sẽ ngạc nhiên và thích thú. . . Từ cửa sổ,nàng tự ngắm ḿnh trong chiếc gương lớn được gắn trên bức tường chính của pḥng ăn.Nàng thấy ḿnh hơi gầy nhưng thật trắng,thật trẻ ,và. . . dĩ nhiên tràn ngập yêu thương.Nàng cảm thấy bồi hồi ,náo nức như lần đầu tiên được chàng ngỏ ư.Thân h́nh nàng như tan đi v́ hạnh phúc.

    “Thôi,nàng tự bảo thầm,bây giờ th́ nhất định phải đi.Mấy giờ rồi nhỉ ?Trời ,đă chín giờ rồi . . . Mấy cái công việc vặt vănh này cũng làm ḿnh mất th́ giờ quá nhiều,nhiều hơn ḿnh dự liệu. . . Ôâng thị trưởng nói mấy giờ th́ Renaud về tới nhà nhỉ ?Ồ, vào khoảng giữa trưa. . . ḿnh sẽ có mặt ở nhà trước giờ đó. . . “.

    ********


    Căn nhà nhỏ của Renaud nằm khuất trên một con đường vắng của thành phố,v́ vậy không ai nh́n thấy một người lính gầy yếu với đôi mắt ngời sáng và dáng điệu hấp tấp bước vào khu vườn.Cửa vườn đóng lại, người lính đứng im lặng một hồi thật lâu,chàng như mê đi v́ hạnh phúc ,như bị chói ḷa v́ ánh nắng rực rở ban mai,như say sưa v́ cảnh đẹp của hoa lá. Chàng đứng lặng người lắng nghe tiếng ŕ rào của loài ong đang bay đi kiếm mật. . . Rồi chàng cất tiếng kêu khe khẻ:

    -Hélène. . . !

    Không có tiếng trả lời ,chàng lại kêu lên lần nữa:

    -Hélène! Hélène!

    Lo sợ v́ sự im lặng vẫn bao trùm căn nhà nhỏ,chàng tiến lại phía cửa sổ và nh́n vào trong nhà,chàng nh́n thấy bàn ăn đă đặt sẵn cho hai người ,b́nh hoa, chai rượu. . .

    Renaud cảm thấy trời đất như quay cuồng ,chàng phải dưạ lưng vào tường cho khỏi ngă:

    “Trời,lạy Chúa! Nàng không ở một ḿnh!”chàng lẩm bẩm. . .

    ********

    Một giờ sau,khi Hélène trở về ,bà láng giềng gọi giật nàng lại:

    -Tôi đă nh́n thấy chồng bà.Ôâng cắm đầu chạy thật nhanh trên đường .Tôi có gọi nhưng ông không thèm nh́n lại.

    -Chồng tôi bỏ chạy! Mà về hướng nào bà biết không ?

    -Về hướng Thiviers. . .

    Hélène lên xe đạp gấp rút đến nhà ông thị trưởng:

    -Thưa ông tôi sợ quá!Chồng tôi dưới một bề ngoài cứng rắn và khắc khổ là một người rất nhậy cảm và ghen tuông. . . Anh ấy đă nh́n thấy bàn ăn sữa soạn cho hai người . . . Anh không thể hiểu là tôi chờ đón anh ấy.Làm sao t́m ra ngay anh ấy bây giờ ?Phải t́m ra ngay anh ấy ông ơi! Anh có thể bỏ đi luôn lắm đó,mà . . . tôi th́. . . tôi quá yêu chàng!

    Ôâng thị trưởng nhờ một người đạp xe ra ngay Thiviers,nhưng Renaud đă biến mất.Hélène đă thức suốt đêm ngời cạnh bàn ăn,trên đó b́nh hoa đă bắt đầu héo úa. Mùa Xuân đă về nhưng sao khí hậu quá oi bức,nặng nề. Màn đêm đă xuống từ lâu,người thiếu phụ chợt cảm thấy nghẹn ngào, tuyệt vọng. . . Nàng chẳng ăn uống ǵ.Một ngày. . . một tuần . . . rồi một năm đă trôi qua.

    Từ cái ngày đau thương đó ,Hélène không c̣n nghe ai nhắc nhở đến tên chồng. . . Lại một mùa Xuân nữa trở về trên thành phố Chardeuil ,nhưng căn nhà nhỏ vẩn im ĺm trong khu vườn đầy hoa hồng đang khoe sắc , đàn ong vẩn ŕ rào trong nắng ấm nhưng Hélène đă mất hẳn nụ cười.Ngày ngày nàng vẩn ngồi bên song cửa sổ nh́n ra con đường nhỏ chạy qua nhà nàng . . . và cố lắng nghe tiếng bước chân trở về của người chồng mà nàng vẩn hoài mong,thương nhớ. . .

    Trong nhà ,chiếc bàn ăn vẩn được phủ bằng chiếc khăn carô trắng đỏ,b́nh hoa tươi vẩn được thay hoa mổi ngày ,người thiếu phụ vẩn mỏi ṃn chờ đợi. . . Kỹ niệm c̣n đây sao người đi xa không thấy trở về ?

    Tôi viết lên câu chuyện này để,nếu Renaud Leymarie có đọc được,hăy về lại cùng nàng.

    Đă sáu mùa Xuân anh đi xa, đă sáu mùa Xuân Hélène đợi chờ .Năm vừa qua là năm buồn tủi nhất của nàng .

    Nếu đọc được,hăy trở về nghe Renaud ,hăy cho Hélène, người vợ trung thành và yêu thương chồng nhất ,một mùa Xuân thật sự.Nàng chưa và sẽ không bao giờ hết yêu thương anh nên nàng vẩn chờ đợi. . .

    Ngày trở về của anh,dù có mong manh như nắng lụa,vẫn là niềm hy vọng duy nhất giữ nàng lại trên cuộc đời này….

    Thanh Vân
    ThanhVantn@aol.com

  3. #553
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Từ cái ngày đau thương đó ,Hélène không c̣n nghe ai nhắc nhở đến tên chồng. . . Lại một mùa Xuân nữa trở về trên thành phố Chardeuil ,nhưng căn nhà nhỏ vẩn im ĺm trong khu vườn đầy hoa hồng đang khoe sắc , đàn ong vẩn ŕ rào trong nắng ấm nhưng Hélène đă mất hẳn nụ cười.Ngày ngày nàng vẩn ngồi bên song cửa sổ nh́n ra con đường nhỏ chạy qua nhà nàng . . . và cố lắng nghe tiếng bước chân trở về của người chồng mà nàng vẩn hoài mong,thương nhớ. . .

    Trong nhà ,chiếc bàn ăn vẩn được phủ bằng chiếc khăn carô trắng đỏ,b́nh hoa tươi vẩn được thay hoa mổi ngày ,người thiếu phụ vẩn mỏi ṃn chờ đợi. . . Kỹ niệm c̣n đây sao người đi xa không thấy trở về ?

    Tôi viết lên câu chuyện này để,nếu Renaud Leymarie có đọc được,hăy về lại cùng nàng.

    Đă sáu mùa Xuân anh đi xa, đă sáu mùa Xuân Hélène đợi chờ .Năm vừa qua là năm buồn tủi nhất của nàng .

    Nếu đọc được,hăy trở về nghe Renaud ,hăy cho Hélène, người vợ trung thành và yêu thương chồng nhất ,một mùa Xuân thật sự.Nàng chưa và sẽ không bao giờ hết yêu thương anh nên nàng vẩn chờ đợi. . .

    Ngày trở về của anh,dù có mong manh như nắng lụa,vẫn là niềm hy vọng duy nhất giữ nàng lại trên cuộc đời này….

    Câu chuyện cảm động thế này mà không ai lên tiếng ? Thật uổng công cho tác giả đă dịch thuật lại .

    Nếu tôi ở gần thành phố Chardeuil , và nếu tôi có được bản gốc , tôi sẽ đăng đi , đăng lại nhiều lần , với hy vọng người chồng ấy xem được mà trở về với người vợ chung thuỷ đang trông chồng

    Tigon

  4. #554
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Dung Saigon


    Bầy con gái



    Chương 14


    T hủy báo động tin Quỳnh có bồ cho Thảo với Vân Phi nghe:
    - Bà Quỳnh hồi này yêu đời ghê gớm. hát hỏng suốt ngày lại có thêm ông bồ đẹp trai không chê vào đâu được.
    Vân Phi hỏi nhanh:
    - Sao Thủy biết, bộ chị quỳnh nói cho Thủy biết hả ?
    Thủy nheo đôi mắt nghịch ngợm:
    -Bà ấy mà chịu "tâm t́nh" với ai bao giờ.
    - Thế tại sao mầy biết !
    - Bí mật, bí mật !
    Thảo mắng Thủy:
    - Con bé này chỉ giỏi ṭ ṃ đoán ẩu. Sống ở cái nhà này đố xem đứa nào giữ im lặng nổi tao phục. trước sau ǵ rồi cũng khai ra hết.
    Thủy vênh váo nh́n Thảo:
    - Chị đi suốt ngày đâu có ở nhà như em mà biết được việc trông gia đ́nh. bộ chị tưởng ai có bồ cũng phải khai với chị hết đấy hả ? c̣n lâu ạ. khai ra để chị chê ẩu cho cũng đủ... mất bồ.
    Thảo trợn mắt quát Thủy:
    - Con khùng, mày làm như tao là kẻ chuyên đi phá hoại không bằng ấy thôi.
    Quỳnh từ dưới nhà đi lên. thủy cho tay lên miệng:
    - Thôi dẹp - mai mốt tiết lộ tiếp.
    Quỳnh lướt ngang người Thủy nắm tóc con bé day day:
    - Nh́n cặp mắt ranh mănh của mi là ta biết mi đang "bới móc đời tư" của ta ra rồi.
    Phi cười khúc khích. thủy ôm đầu nhăn nhó:
    - Ác vừa vừa nghe mụ. coi chừng tôi "méc".
    Quỳnh trợn mắt:
    - Mách ǵ?
    - Mách mẹ
    - Tao làm sao mà mách?
    - Chị có bồ.
    Quỳnh gơ lên đầu Thủy mắng:
    - Đồ... con nít ranh.
    Thảo cười ồn ào:
    - Nó vừa khai mày có bồ đó Quỳnh. nó khen bồ mày đẹp trai, mày viết thư cho thằng đó suốt ngày. Thứ bảy, chủ nhật nào cũng dung dăng xinê, bát phố hết. đúng không?
    Quỳnh nhún vai bỏ về giường:
    - Thời buổi này kiếm nổi một thằng bồcó đủ tư cách để cuối tuần đi xinê, bát phố c̣n hiếm hơn chuyện "ṃ kim dưới biển". hơi đâu mọi người tin lời con khỉ nhỏ đó cho mệt. chừng nào có bồ tôi dắt về tŕnh diện cả nhà cho biết.
    Thảo nheo mắt:
    - Tao nói đâu có sai. Sống ở cái nhà này đố đứa nào dấu được chuyện riêng tự
    Quỳnh chợt gọi Thảo:
    - Chị thảo, hồi chiều em gặp anh Thịnh.
    Thủy nhanh nhẩu hỏi chen:
    - Đi với đào mới phải không?
    Thảo cười lạt lẽo:
    - Đi với ai th́ đi chứ. tụi mi tưởng tao ghên đấy hở
    - Ừ, không ghên nhưng mà... tức tức.
    Thủy trêu. Thảo nói:
    - Đố thằng con trai nào làm tao tức nổi. Tao "bơ" tỉnh hơn ai hết.
    Thủy xí dài:
    - Trời ơi, người ta chỉ giỏi cái miệng.
    Quỳnh nói:
    - Thủy ơi, sao mày hay phá hoại quá vậy. Có im cho người lớn người ta nói chuyện không?
    Thủy cười hồn nhiên:
    - Ừ th́ nói đi, kể đi. Có phải chị quỳnh gặp anh Thịnh đi chơi với một cô xinh thật là xinh không? thảo nào mấy hôm nay không thấy con trai ông Giám Đốc đến.
    Quỳnh cười:
    - Đi một ḿnh thôi. Gặp em tan sở về c̣n đi lang thang ngoài phố, anh Thịnh đăi em một chầu kem và đưa về nhà.
    Thảo nói hơi buồn:
    - Hai ngày hôm nay tao với Thịnh giận nhau.
    - Anh Thịnh cũng kể với em. anh ấy có vẻ buồn và than khổ lắm.
    - Đàn ông mà cũng biết than khổ nửa sao?
    - Anh ấy nói chị hay giận quá. chị không chịu hiểu anh ấy.
    Thảo lắc đầu:
    - Tao chán quá rồi Quỳnh ơi. Mệt óc quá.
    Quỳnh cau mặt:
    - Chị nói như người điên sao ấy.
    Thảo chợt cười lạnh lùng:
    - Ừ, tao điên - Tao sắp điên rồi, không muốn sống nửa. Chán đời hết sức !
    Thủy chui vào mùng kêu:
    - Tui cũng chánh đời hết sức, thôi, đi ngủ cho yên.
    Thảo vùi đầu trông mền. buồn ơi là buồn. sau những ồn ào vô lối đi qua, Thảo lại thấy buồn chán đến tột độ. nửa tháng qua ngày thấy kinh. hồi chiều chờ Thịnh đến sở để nói với Thịnh những lo lắng đó nhưng chờ măi không thấy. Thảo lại lang thang về một ḿnh. những nghi ngờ khó chịu cứ vùn vụt đến. thảo không c̣n muốn nghĩ đến người đàn ông đă đem những phiền muộn đến cho ḿnh nữa. Làn da bụng mỗi phút mỗi thấy căng. khó chịu! Phải làm sao? Làm sao đi chứ. con Liên đă kể cho Thảo nghe một vài vụ "phá thai" vô cùng êm đẹp và chính nó đă từng phá một lần. nếu lỡ có thai, bắt buộc Thảo phải nghĩ đến Liên và nhờ nó. không thể cho Quỳnh, Phi, Thủy biết được sự hư hỏng của ḿnh. thảo thương chúng nó và không muốn gieo vào đầu óc ngây thơ của đám em gái những ư nghĩ vẫn đục. phải "phá".

    Thốt nghĩ đến điều đó, bụng Thảo thót lại, đâu đớn như thể đang chịu đựng một cực h́nh ǵ ghê gớm. thảo nhắm nghiềm mắt lại và nói thầm - phải phá, phải liều, phải hành động gấp rút. mỗi phút đợi chờ là mỗi phút thấy thân thể ḿnh biến đổi.

    Làn da bụng mỗi phút mỗi căng - hai bầu ngực mỗi phút mỗi thêm nặng nề. thôi, đúng rồi, đúng quá rồi ! Thảo thiếp vào cơn ngủ mê hăi hùng bất chợt.

    hết: Chương 14 , xem tiếp: Chương 15

  5. #555
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Dung Saigon


    Bầy con gái


    Chương 15

    C uối tháng này Vân Phi về nhà chồng. tin đó khiến con gái hoang mang, xôn xao. Quỳnh bảo Vân Phi:
    - Sao Phi lấy chồng sớm thế?
    Phi chớp chớp đôi mắt hiền lành:
    - Tại Bố Mẹ muốn thế. em th́ không có ư kiến. với lại bên nhà anh Hoàng cũng đă chọn được ngày tốt. gia đ́nh anh ấy muốn chúng em cưới nhau trông năm naỵ
    Quỳnh hỏi:
    - Phi có nghĩ rằng một ngày nào đó Phi sẽ tiếc những ngày c̣n con gái đến quay quắt không?
    Vân Phi mân mê tà áo:
    - Có, em đă nghĩ.
    - Nhưng trước sau ǵ rồi cũng phải lấy chồng thôi, Phi mở đường trước cho các chị
    Phi cười nghẹn ngào. Quỳnh nghe như mất mát bâng khuâng sao đó. bây giờ tháng sau có lẽ cuộc sống của đám con gái thay đổi hết. phi đi lấy chồng- mất một đứa căn gác sẽ buồn tênh. chả biết Phi có nghĩ đến những tiếc nuối ấy không nhỉ? hay măi lo lắng đến những ngày đám cưới mà quên hẳn phút rời xa kỷ niệm. nh́n Phi lúc nào cũng ngoan hiền an phận, cũng vui vẻ chấp nhận bất cứ một hoàn cảnh nào. Chưa bao giờ nghe Phi than thở hay cằn nhằn một điều ǵ khác. quỳnh nghĩ tại sao ḿnh không là Phỉ tại sao Quỳnh không chấp nhận t́nh yêu của Tuấn. t́nh yêu đó được sự chấp thuận của anh Sơn và những khuyến khích xây dựng của vợ chồng Khanh. quỳnh biết Tuấn là người đàn ông tốt, đứng đắn và có tư cách. nhưng Quỳnh vẫn chưa nghĩ ǵ hết- Vẫn không muốn nghĩ đến Tuấn mặc dù Quỳnh cảm thấy có thể quỳnh cũng yêu Tuấn, nếu Tuấn ở gần Quỳnh lâu dài. Hôm qua mới nhận thư anh Sơn cùng thư Tuấn. cả hai đều hứa sẽ có ba ngày ở sài G̣n. có thể trông tuần này hoặc tuần sau. Quỳnh vừa viết thư cho anh Sơn báo tin cuối tháng này đám cưới Vân Phi và trả lời Tuấn thật nhẹ nhàng "...Quỳnh chưa nghĩ ǵ cả tuấn ạ. những ngày tháng này Quỳnh thấy hoang mang quá sức. buổi tối ngồi một ḿnh ngoài Balcon nh́n hỏa châu lơ lửng một vùng Quỳnh nghe rưng rưng sao đó. vẫn từng đó ngày, từng đó tháng, cuộc sống của Quỳnh không có ǵ thay đổi cả. sáng trở dậy làm đẹp rồi đi làm. chiều trở về chúi đầu trên căn gác xép châu mỏ vào đám chị em cải bậy, tán dóc, kể cho nhau nghe những mẫu chuyện ngộ nghĩng của một ngày làm việc. tối chui vào mùng nằm mới thấy những ồn ào đi qua một cách vô lối quá. và, Quỳnh chợt khóc tấm tức.
    Anh,
    Mọi người cho là Quỳnh lạnh lùng như một nữ tu sĩ. anh có nghĩ là Quỳnh đi tu được không? mọi người lầm. mọi người không phải là Quỳnh. anh cũng không phải là Quỳnh nên không ai hiểu được Quỳnh cả. ở đây thành phố ồn ào- Căn gác ồn ào- Tất cả đều ồn ào. Thế mà Quỳnh vẫn ḥa ḿnh nổi để rồi một phút nào đó chợt sống với con người thật của ḿnh mới cảm thấy ḿnh lẽ loi như một chiếc bóng. quỳnh chỉ là một chiếc bóng thôi anh..."
    - Quỳnh !
    Quỳnh quay lại:
    - Ủa chị liên. chị thảo em chưa về.
    Liên vẩy Quỳnh:
    - Ra đây chị bảo.
    Quỳnh chạy vụt ra cửa:
    - Có chuyện ǵ thế chị?
    - Bố Mẹ có nhà không?
    - Không chị. ba em đi làm chưa về, Mẹ đi chùa.
    Liên dục:
    - Vào mặc quần áo nhanh lên đi với chị vào nhà thương. thảo nằm trông đó.
    Quỳnh kêu lên thảng thốt:
    - Trời ơi ! Tại sao thế chị? có chuyện ǵ thế chị?
    Liên đẩy Quỳnh:
    - Nhanh lên, ra xe chị nói cho mà nghẹ
    Quỳnh chạy nhanh lên gác, bước chân muốn rụng rời. Thủy, Phi cũng chạy theo Quỳnh.
    - Ǵ thế Quỳnh?
    Quỳnh nói như khóc:
    - Chị thảo nằm ở nhà thương.
    Thủy, Phi kêu rú lên:
    - Trời ơi, sao lại nằm nhà thương.
    - Em đi theo Quỳnh.
    Quỳnh bước xuống cầu thang:
    - Thủy ở nha, Phi đi với tao.
    Thủy chạy theo sụt sịt khóc:
    - Em đi nửa.
    Quỳnh kéo tay hai đứa đi nhanh ra ngoài. Chị liên vẫn đứng chờ. cả bọn đu nhau lên Taxi .

    hết: Chương 15 , xem tiếp: Chương 16

  6. #556
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Dung Saigon


    Bầy con gái

    Chương 17


    K hanh đang ngồi may quần áo gần cửa sổ - Mái tóc vén cao gọn gàng. khanh mặc pyjama lụa mỏng, áo ngắn tay mát mẻ. khanh đang hát một bài hát buồn "...lá đổ muôn chiều ôi lá úa, phải chăng là nước mắt người yêu. Em ơi ! đừng dối ḷng. dù sao chăng nửa cũng nhớ đến t́nh đôi tạ.."
    Quỳnh lọt vào giữa tiếng hát của Khanh. khanh ngừng máy tṛn mắt:
    - Đi đâu về mà trông phờ phạt tang thương thế hở ?
    Quỳnh cười ngồi xuống bên cạnh Khanh. soi trông tấm gương nhỏ quỳnh bắt gặp khuôn mặt mệt mỏi của ḿnh sau một đêm thức trắng và lo âu. Quỳnh đùa:
    - Tao từ nhà thương về.
    Khanh nheo mắt:
    - Đau hả ? đau bệnh ǵ ta có thuốc chửa ngaỵ khỏi cần vô nhà thương cũng khỏi.
    Quỳnh cười nhẹ:
    - Bệnh... buồn, bệnh ... chán đời.
    Khanh đứng vụt dậy, vuốt hai má Quỳnh:
    - Ngồi đó đi cưng, một lát là hết buồn, hết chán đời ngaỵ
    Quỳnh hỏi:
    - Cái ǵ mà ghê gớm thế?
    - Ừ, bí mật !
    Khanh đi nhanh vào nhà trong. quỳnh ngồi mân mê những chiếc áo nhỏ xíu dể thương Khanh đang may cho con, Quỳnh chợt nghe nôn nao ước muốn. có con vui thật, thú thật ! Có con dể thương làm sao. Nhất là con gái đầu ḷng. mẹ tha hồ làm đẹp cho con. quỳnh chợt nhớ đến hai câu thơ của một tác giả nào đó Quỳnh không nhớ tên. hai câu thơ mà Quỳnh thích:
    Con giống má giống hàng mi nếp trán
    Con giống ba giống ánh mắt nụ cười...
    Khanh trở ra với một trái xoài xanh thật to và một dĩa muối ớt cay xè.
    Quỳnh kêu lên:
    - Thấy xoài là chảy nước miếng. nhưng tao chưa ăn sáng đó nghe Khanh.
    Khanh gật đầu:
    - Tao vừa bảo chị người đi mua bánh cuốn. chị ấy về bây giờ.
    Quỳnh nh́n quanh nhà:
    - Ông Hải đâu?
    Khanh cười:
    - Đi làm rồi. Trưa ở lại ăn cơm vơ"i tụi tao nghẹ
    - Đâu được tao phải lên sở xin phép rồi về nhà. anh Sơn về phép tao chưa gặp anh ấy.
    - Nhưng gặp người ta rồi phải không ?
    - Người ta nào?
    Quỳnh ngơ ngác. khanh cười ṛn ră:
    - C̣n làm bộ - Tuấn đó
    Quỳnh thở nhẹ:
    - Chưa bồ ơi ! Tao ở trông nhà thương từ chiều qua đến giờ. đâu đă gặp ai.
    Khanh nh́n Quỳnh thoáng ngạc nhiên:
    - Ủa, mày ở nhà thương làm ǵ. bộ nhà có ai đâu sao?
    Quỳnh nói nhẹ, buồn buồn:
    - Chị thảo bị băng huyết. chiều qua tưởng bà ấy chết rồi chứ.
    Khanh kêu lên:
    - Chết. sao thế ?
    Quỳnh nín lặng. khanh nh́n thấy nét bối rối ngập ngừng của Quỳnh nên thôi hỏi.
    - Chị thảo khỏe lại chưa Quỳnh ?
    - Tỉnh rồi. Sáng nay tao mới nghĩ là chị ấy c̣n sống.
    - Có ai ở trông ấy với chị thảo không ?
    - Con Phị
    - Chiều nay tao với anh Hải đến thăm chị. mày ghi dùm tao số pḥng.
    Quỳnh hí hoáy viết số pḥng cho Khanh. khanh đẩy dĩa bánh cuốn người làm vừa mua về đến gần Quỳnh, dịu dàng:
    - Thôi, ăn đi. Thảo nào trông mày phờ phạt quá. từ chiều qua đến giờ nhịn đói phải không ?
    Quỳnh gật đầu :
    - Ừ, lo quá quên cả ăn.
    - Giờ ăn bù đi.
    - Mày ăn luôn với tao chứ !
    Khanh cười :
    - Tao vừa ăn xong. lo bửa sáng cho ông Hải với Tuấn nên ăn cùng, no quá trời ăn sao nổi nữa.
    Quỳnh hỏi không ngạc nhiên:
    - Tuấn về đấy à ?
    - Về tối qua cùng với ông Sơn đó. tuấn mới đi đâu hồi sáng này, chắc cũng sắp trở lại bây giờ.
    Quỳnh bảo :
    - Có lẻ đến nhà tao.
    - Chắc thế. tối qua cả bọn ngồi nhắc mày hoài, vợ chồng tao với Tuấn đi xinê đến khuya mới về. tuấn nói phải chi có Quỳnh...
    Quỳnh cười nhẹ nhàng:
    - Mày làm như tao với Tuấn yêu nhau rồi không bằng vậy. Từ từ thôi chớ.
    Khanh nói nhỏ:
    - Tao thấy Tuấn đàng hoàng, đứng đắn và... yêu mày thực t́nh. nên nghĩ đến tương lai là vừa, Quỳnh ạ. ḿnh lớn hết rồi.
    - Mày ăn nói như bà già.
    Quỳnh bảo Khanh. khanh cười vui:
    - Già rồi c̣n ǵ nữa. Chồng con vất vả như thế đó không già sao được.
    Quỳnh đẩy dĩa bánh cuốn dở sang một bên. khanh gọi:
    - Chị hai ơi. Rót cho tôi ly nước.
    Quỳnh nh́n Khanh gọt vỏ xoài một cách gọn gàng. nước miếng ứa ra miệng. quỳnh nói đùa Khanh:
    - Ê ! Bộ mày đă thèm "chua" rồi sao?
    Khanh đỏ mặt mắng Quỳnh:
    - Nói ẩu !
    - Tao nghi quá ! Tụi bây sản xuất hơi nhanh đó nghẹ
    Khanh đập lên vai Quỳnh:
    - Con tao chưa đầy năm. đừng nói nhảm nhí, khỉ ạ
    Quỳnh cười:
    - Chưa đầy năm là chậm đó. có đứa mới sanh xông hai đứa đă vác bầu rồi.
    Khanh so vai:
    - Thôi, Quỳnh ơi ! Tao sợ sanh lắm rồi. Một đứa cho vui nhà vui cửa rồi thôi. Không sanh nửa đâu.
    Quỳnh dọa:
    - Mày sanh một đứa mày đẹp ra. Mày sanh đến hai đứa, ba đứa mày sẽ xấu như con mẹ mướp. ra đường không ai thèm nh́n, thèm ngó đâu Khanh ơi. Cai đi - Chừa đi. Ba bốn năm sau sản xuất thêm một cậu bé nữa là đủ rồi. Sanh nhiều nuôi không nổi đâu mà sanh.
    Tuấn cười từ ngoài cửa bước vào:
    - Tôi vừa hứa với anh Sơn đi t́m Quỳnh hộ. quả thật bắt gặp Quỳnh ngồi ăn xoài ở đây.
    Quỳnh chớp chớp đôi mắt hỏi Tuấn:
    - Anh vừa ở nhà Quỳnh về đây phải không ?
    Khanh nheo mắt trêu Tuấn:
    - Đúng quá rồi c̣n ǵ nữa. Thảo nào ông ấy chịu khó đi sớm đến thế.
    Tuấn nh́n Quỳnh cười tủm tỉm như lời thú nhận.
    - Sáng nay Quỳnh nghỉ làm ?
    - Dạ chị thảo đau. Chắc anh có nghe ở nhà nói.
    - Có bà cụ vừa ở nhà thương về th́ tôi đến. cô Thủy bảo Quỳnh lên sở xin phép. quỳnh đi chưa?
    Quỳnh lắc lắc mái tóc cười nghịch ngợm:
    - Chưa anh, tại c̣n kẹt trái xoài xanh của Khanh nên chưa đi nổi.
    Tuấn nh́n đồng hồ:
    - Tôi đưa Quỳnh đi được chứ ?
    Quỳnh nh́n Khanh ḍ hỏi, Khanh cười ồn ào:
    - Đúng đó, anh Tuấn đưa dùm Quỳnh đi cho nhanh chứ để nó lang thang chắc đến chiều chưa về đến nhà.
    Quỳnh đứng dậy theo Tuấn. khanh nói với theo:
    - Chiều nay tao với ông Hải đi thăm chị thảo đó Quỳnh.

    hết: Chương 17 , xem tiếp: Chương 18

  7. #557
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    Tết nhất tới rồi...

    Chị Tigon ơi, thôi để "Bầy con gái" nó lo làm điệu ngaỳ xuân đi, em đi tìm "đường xưa lối cũ" của SàiGòn để vơi - hay thêm- nỗi nhớ...nhà.


    Chợ Bến Thành xuân Canh Tuất 1970, góc ...gì đây, có ai nhớ ra không?


    Chợ Hoa Nguyễn Huệ


    chợ Hoa ...nối dài


    Chợ Hoa Tết trươc Palace Hotel

  8. #558
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    T́m lại chút dư âm ngày cũ

    Mời xem lại một bài thơ của Trưng Vương Ngọc Bảo 50 năm về trước ( Lạ nhỉ , hồi đó có tí tẹo mà đă biết ...yêu )


    TRĂNG CUẢ ANH




    Đă nhủ từ nay khép cưả ḷng
    Như người đóng cưả,chiếc pḥng không
    Yêu đương sẽ chết ṃn trong ấy
    Xoá hết ưu phiền,hết nhớ mong
    Mười chin muà xuân
    Đi cạnh cuộc đời
    Nhạc khúc bên đường,vang trỗi lại
    Nghe chừng long vọng tiếng”yêu đương “
    Đêm nay nh́n trời sao xa vắng
    T́nh ḿnh c̣n,nhưng hai đứa lại hai nơi
    Người ơi,ta sẽ tung lồng ngực
    Nếu chẳng cho ḷng gặp nhớ thương ?





    * Xem lại mà thấy hồi mới lớn " khờ " thật , phải không TX ?

  9. #559
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590
    Quote Originally Posted by Tigon View Post
    Mời xem lại một bài thơ của Trưng Vương Ngọc Bảo 50 năm về trước ( Lạ nhỉ , hồi đó có tí tẹo mà đă biết ...yêu )


    [CENTER]TRĂNG CUẢ ANH


    ....................
    T́nh ḿnh c̣n,nhưng hai đứa lại hai nơi
    Người ơi,ta sẽ tung lồng ngực
    Nếu chẳng cho ḷng gặp nhớ thương ?




    * Xem lại mà thấy hồi mới lớn " khờ " thật , phải không TX ?
    Úi giời ôi, tại "hai đưá hai nơi" nên đến giờ mới ...thống thiết thế kia, chứ thử "hai đứa có đôi" từ dạo ấy, giờ thì ...hỡi ôi!
    "Tại vì trời, hai đưá chung đôi
    Người ơi, ta sẽ tung ...cửa trước
    Người ở nhà, cơm nước ...tự lo

    "Mợ TV" tác giả mà gặp em chắc cho em một ...thoi lắm! Đàn em mà nói "trạng mẹ"!!!

  10. #560
    Member
    Join Date
    17-06-2011
    Posts
    1,526

    Nắng sài g̣n nắng paris - áo lụa Hà Đông

    Xin mời ACE nghe nhạc phẩm :

    Nắng sài g̣n nắng paris - áo lụa Hà Đông
    (ghi chú, xin nghe bài số 10)

    http://music.forvn.com/show/447082/d...lang-minh.html

    Thơ Nguyên Sa
    Nhạc và Hát bởi Nga Mi, và Trần Lăng Minh

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 6 users browsing this thread. (0 members and 6 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 26-03-2012, 08:51 PM
  2. Replies: 50
    Last Post: 27-02-2012, 04:26 PM
  3. Ở đâu không có Madison, ở đó có Little Saigon.
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 10
    Last Post: 15-08-2011, 04:43 AM
  4. Ở ĐÂY CÓ ĐẤU TRANH LÀ Ở ĐÂY CÓ BỊ BẮT
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-04-2011, 04:48 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 08:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •