Results 1 to 5 of 5

Thread: Hăy Tỉnh Dậy, Người Việt-Nam!

  1. #1
    Việt
    Khách

    Hăy Tỉnh Dậy, Người Việt-Nam!

    Hăy Tỉnh Dậy, Người Việt-Nam! (01/17/2011)

    Tác giả : Vơ Trang


    Không cần phải đợi cho đến hết đại hội đảng lần thứ 11 này để người ta mới có thể biết được tương lai của nước Việt-Nam sẽ đi về đâu bởi v́ CSVN đă đánh ván bài cuối cùng trong những canh bài ba lá đă được xào xáo nhiều lần. Giờ đây cả ba lá đều đă được lật ngửa mà lẽ ra người Việt-Nam và các quan sát viên quốc tế không nên ngạc nhiên ǵ cả: chỉ có một lá, lá bài Cộng Sản, mà ông Đinh thế Huynh, Tổng Biên Tập của nhật báo Nhân Dân Cộng Sản đă “qua mặt” Tô Huy Rứa trả lời dứt khoát với phóng viên quốc tế. Dù láo khoét và xấc xược, lời tuyên bố “Việt-Nam không có nhu cầu đa nguyên đa đảng” ǵ cả thật ra đă được ông Nguyễn Phú Trọng, chủ tịch Quốc Hội Cộng Sản Việt-Nam trả lời báo chí trong lần viếng thăm Ấn Độ từ nhiều tháng trước.

    Diễn một màn kịch nhỏ, CSVN kêu gọi đóng góp ư kiến cho đại hội đảng lần thứ 11 đă gây một phong trào “sinh hoạt” sôi nổi(!) cả trong và ngoài nước trong nhiều tháng qua. Trong hy vọng của những “người Quốc Gia” lẫn người cộng sản phản tỉnh, người ta trông mong những chuyển biến dân chủ hơn trong lănh đạo là một không tưởng cho đến ngày nào chế độ cộng sản c̣n tồn tại. Trong chính trị, chấp nhận cho dân chủ thực sự trong sinh hoạt đảng là cổ vỏ cho những manh nha “phản động”, là mầm mống của sự sụp đổ của “chuyên chính vô sản”, của lănh đạo cộng sản. Trong xă hội, chấp nhận dân chủ là từ bỏ “độc quyền” của tập đoàn lănh đạo, là kéo cái thành phần đứng trên và ngoài ṿng pháp luật này trở về trong sinh hoạt b́nh thường của xă hội loài người mà ở đó họ sẽ được phán xét như tất cả những người c̣n lại… nhưng đối với họ, đây sẽ là một bản án tử h́nh. Hiểu như thế họ c̣n con đường chọn lựa nào khác?

    Khi đă dứt khoát với lá bài cuối cùng này, tập đoàn lănh đạo CSVN sẽ có thái độ ǵ đối với những “diễn viên ḥa b́nh” mà họ vừa tạm thời giả lơ chút đỉnh để củng cố thế lực của ḿnh? Chỉ một màn kịch nhỏ đề nghị đóng góp ư kiến, họ đă lôi ra ánh sáng rất nhiều phần tử bất măn, “đối lập” hay ít nhất là lảo đảo đối với lập trường cộng sản của họ. Người viết không mong thấy những trừng trị như một thời “Nhân văn gia phẩm” hay thê thảm hơn là chiến dịch “trăm hoa đua nở” ở Trung Cộng. Có thể nói, dù chưa kết thúc, đại hội đảng lần thứ 11 này sẽ thành công hoàn toàn. Những nhà dân chủ tư sản cứ mất công nghiên cứu đại hội đảng sẽ làm ǵ được cho đất nước, cho con người…

    Không! đại hội đảng là để kiện toàn và “trong sạch hóa” cơ cấu của đảng. Lập trường cũng như chính sách “mới” sau đại hội lần này của đảng CSVN đối với các thành phần này, sẽ có thể thấy trong lần luận tội ông Cù Huy Hà Vũ sắp được tiến hành.

    Đại hội đảng không phải để lo việc nước. Những nhà lănh đạo CSVN hiện nay không cầnkhông thể xây dựng một mô h́nh mới nào cả cho Chủ Nghĩa Xă Hội ở Việt-Nam.

    Không thể - v́ họ không có tài năng ǵ để đề xướng được những đột phá cần thiết cho đất nước.
    Không thể - v́ chính cái chủ thuyết này đă thất bại trên toàn thế giới.
    Không cần - v́ bất tài, họ chỉ c̣n trông chờ vào những bản thảo của những đàn anh của họ đă làm.

    Những chính sách kinh tế đẫm máu của họ là những chính sách đă thấy trong các nước cộng sản đàn anh.

    35 năm qua, 6 lần đại hội đảng, những tham luận, đúc kết trở thành những bài kinh không có lời cầu nguyện, nhai đi nhai lại như những đống giẻ rách…

    Nhưng đối với nhân dân Việt-Nam, lập trường dứt khoát và đúc kết của đại hội đảng lần này, trái lại là những đóng góp có giá trị. Người dân, nhất là giới trí thức Việt-Nam sẽ không c̣n nuôi thêm ảo tưởng thay đổi được đường lối cai trị của tập đoàn lănh đạo CSVN. Tôi không tưởng tượng được 5 năm nữa, đứng trước những thất bại kế tiếp, những người lănh đạo CSVN có đổi mới một lần nữa hay không và nếu có, th́ sẽ có ai vẫn c̣n chút “kích thích” với những hứa hẹn như thế để họ có thể sáng chế ra một “học thuyết đổi mới” trong chủ nghĩa cộng sản?

    Nhưng “đổi mới” thực sự là giai đoạn cuối của chủ nghĩa cộng sản ở Liên Sô, v́ tiến tŕnh tiến hóa của loài người không phải là những chu kỳ để con người có thể trở lại những bước như củ.

    Từ mượn danh nghĩa độc lập dân tộc, rồi chống đế quốc Mỹ cứu nước, trong chiến thắng mà phải đánh ván bài cuối cùng “đổi mới” là quả họ đă đi hết đường. Đang ôm cái quái thai “Kinh tế thị trường định hướng XHCN”, họ cũng không c̣n chọn lựa nào khác cho một “chuyên chính vô sản” dù chỉ trong chính trị.

    Việt-Nam không có nhu cầu đa nguyên đa đảng” ǵ cả: cái thái độ ngạo nghễ đầy thách thức này là phản ảnh của những lănh đạo đầy tự tin, hay là phút bùng lên của một chế độ đă đến ngày tàn?

    Cho những người Việt-Nam th́ không có ǵ nên học hơn là những kinh nghiệm từ chính những người lănh đạo của cộng sản. Những thanh niên Việt-Nam hăy nghe lại lời tuyên bố của lănh tụ cộng sản Nam Tư Milovan Djilas để khỏi phí những tuổi xuân của ḿnh: “20 tuổi mà không theo cộng sản là không có trái tim. 40 tuổi mà không từ bỏ cộng sản là không có cái đầu”.

    Cho những ai vẫn c̣n trông mong một biến chuyển trong những tâm hồn của người lănh đạo cộng sản Việt-Nam th́ hăy nghe lại lời nói của Tổng Thống Nga Boris Yelsin: “Cộng Sản không thể sửa chửa được mà phải dục bỏ đi thôi”.

    Gần đây, một số tác giả đă viết nhiều bài về kết quả thăm ḍ dư luận của cả 2 viện BVA (Pháp) và Gallup (Tổ chức Quốc Tế có trụ sở ở Hoa Kỳ) cho thấy Việt-Nam là nước có chỉ số lạc quan cao nhất. Chỉ số lạc quan nhưng ư nghĩa của nó th́ không lạc quan chút nào. Ngay tại các quốc gia phát triển, đời sống cao như các quốc gia Tây Phương chỉ số lạc quan c̣n thấp hơn là tại các quốc gia kém phát triển. Tại Việt-Nam đây là lần thứ hai người ta có thống kê như thế này.

    Lạc quan nhưng cứ cầu mong viện trợ và cứ sống vọng ngoại th́ là ǵ nếu không phải là “người đi trên mây”?

    Tập đoàn lănh đạo cứ tiếp tục nhận khuyết điểm nhưng cứ tiếp tục sống giàu sang cách biệt là ǵ? nếu không phải là bịp bợm, đạo đức giả?

    Tăng trưởng cứ tiếp tục cao nhưng đất nước th́ cứ tụt hậu so với lân bang và người dân th́ vẫn không đủ ăn đủ mặc th́ là ǵ nếu không phải là phồn vinh giả tạo?

    Không kể đến tính chính xác có thể tin được của nghiên cứu này tôi vẫn cảm thấy thoang thoáng một nỗi buồn cho quê hương và cho con người Việt-Nam.

    Đây có phải là phản ảnh của một tŕnh độ nhận thức hay là hoài vọng của những con người sống không có ngày mai – cho nên mọi b́nh minh đều trở thành những giấc mộng?

    Hăy tỉnh dậy, người Việt-Nam!


    Vơ Trang
    Jan 14 2011

  2. #2
    TIEUTANCONG
    Khách

    C̣n độc đăng c̣n thoi thóp,đa đăng th́ "chết liền"

    CSVN đă dư sức biết nếu như chấp nhận cho một đăng đối lập trong bộ máy cầm quyền của bọn chúng,th́ từ từ đăng này sẽ lớn mạnh,có nhiều quyền hơn và lại chấp nhận một đăng khác nữa th́ kể như đăng CS bọn Việt gian bán nước chỉ c̣n nước đi " BÁN MUỐI " (diển tiến hoà b́nh).Bọn chóp bu của đăng CSVN biết rằng một ngày nào đó không xa,bọn chúng sẽ tră một cái giá thật đắc cho các tội ác của chúng từ hơn nửa thế kỉ nay.Để duy tŕ quyền lực và mạng sống CSVN sẵn sàng dâng hiến giang sơn của tổ tiên chúng ta cho giặc Tàu và bọn chúng sẽ xin vào quốc tịch Tàu để trở thành những tên thái thú,như tên thái thú Tô Định trong thời kỳ nước VN bị giặc Tàu ăn cướp.Nhưng CSVN đă ngộ nhận khi cho rằng dân VN người nào cũng mang tư tưởng phi dân tộc như bọn chúng.Người dân VN có thể nhẩn nhịn và cam chịu đến một mức nào đó trong chế độ độc tài của đăng CSVN,nhưng nếu như họ dần dần nhận ra được CSVN đang rước giặc Tàu để dày séo giang sơn của ḿnh,th́ họ sẽ không c̣n nhẩn nhịn được nữa.Phong trào chống ngoại xâm sẽ h́nh thành,phong trào này chỉ kêu gọi toàn dân chống lại sự bành trướng của giặc Tàu và vô h́nh chung người dân không thừa nhận vai tṛ lănh đạo giử nước của đăng CSVN nữa,cũng là gián tiếp tố cáo hành vi bán nước của bè lũ tay sai ngụy quyền VC.Nếu phong trào này lớn mạnh và bùng phát như ở Tunisi th́ những tên chóp bu CSVN phải dọt lẹ trước khi bị tóm cổ và đem ra xử giống như vợ chồng tổng thống Rumani năm 1990.
    Việt cộng đă mất ba yếu tố quan trọng là thiên thời địa lợi và nhân hoà,nên không bao lâu nữa nó sẽ bị sụp đỗ nếu mất luôn chổ dựa ở nơi Tàu cộng .

  3. #3
    Lê Thị vc phản động
    Khách

    phải đánh cho tàu cút th́ lũ ngụy việt cộng mới nhào thôi

    Quote Originally Posted by TIEUTANCONG View Post
    CSVN đă dư sức biết nếu như chấp nhận cho một đăng đối lập trong bộ máy cầm quyền của bọn chúng, th́ từ từ đảng này sẽ lớn mạnh,có nhiều quyền hơn và lại chấp nhận một đảng khác nữa th́ kể như đảng CS bọn Việt gian bán nước chỉ c̣n nước đi " BÁN MUỐI " (diển tiến hoà b́nh). Bọn chóp bu của đảng CSVN biết rằng một ngày nào đó không xa, bọn chúng sẽ trả một cái giá thật đắt cho các tội ác của chúng từ hơn nửa thế kỷ nay. Để duy tŕ quyền lực và mạng sống CSVN sẵn sàng dâng hiến giang sơn của tổ tiên chúng ta cho giặc tàu và bọn chúng sẽ xin vào quốc tịch tàu để trở thành những tên thái thú, như tên thái thú Tô Định trong thời kỳ nước VN bị giặc tàu ăn cướp. Nhưng CSVN đă ngộ nhận khi cho rằng dân VN người nào cũng mang tư tưởng phi dân tộc như bọn chúng. Người dân VN có thể nhẫn nhịn và cam chịu đến một mức nào đó trong chế độ độc tài của đảng CSVN, nhưng nếu như họ dần dần nhận ra được CSVN đang rước giặc Tàu để dày xéo giang sơn của ḿnh, th́ họ sẽ không c̣n nhẫn nhịn được nữa. Phong trào chống ngoại xâm sẽ h́nh thành, phong trào này chỉ kêu gọi toàn dân chống lại sự bành trướng của giặc tàu và vô h́nh chung người dân không thừa nhận vai tṛ lănh đạo giữ nước của đảng CSVN nữa, cũng là gián tiếp tố cáo hành vi bán nước của bè lũ tay sai ngụy quyền vc. Nếu phong trào này lớn mạnh và bùng phát như ở Tunisia th́ những tên chóp bu CSVN phải dọt lẹ trước khi bị tóm cổ và đem ra xử giống như vợ chồng tổng thống Rumani năm 1990.
    Việt cộng đă mất ba yếu tố quan trọng là thiên thời, địa lợi và nhân hoà, nên không bao lâu nữa nó sẽ bị sụp đổ nếu mất luôn chổ dựa ở nơi tàu cộng .
    kỳ đại hội này, lũ ngụy vc, lũ phản động này khăng khăng độc đảng, để độc quyền trên đất Việt, có lẽ là lũ vc này bị bọn chệt cộng nắm gáy bắt bưng bô cho chúng, tức là VN "xuống hố cả nước" mà thần phục chúng, thành ra có lẽ phải đánh cho tàu cút th́ lũ ngụy việt cộng mới nhào thôi

  4. #4
    Lê Thị vc phản động
    Khách

    Chuyến đi của Hồ Cẩm Đào sang Washington kết thúc, Hồ chịu thua trên hai mặt trận...

    Tại sao Hồ Cẩm Đào chịu nhún?
    Thursday, January 20, 2011

    Ngô Nhân Dụng

    Đây là một bài học cho những người cầm quyền ở Việt Nam: Đối với giới lănh đạo trung cộng, cách đối xử cứng rắn có hiệu quả hơn là mềm mỏng.

    Chuyến đi của Hồ Cẩm Đào sang Washington kết thúc, Hồ chịu thua trên hai mặt trận.

    Về chính trị, Hồ thú nhận với những lời lẽ nhún nhường, rằng trung cộng c̣n phải cố gắng thêm về nhân quyền.

    Về mặt kinh tế, ông Barack Obama đem lại cho các công ty Mỹ những hợp đồng thương mại trị giá 45 tỷ đô la, sẽ tạo ra thêm 235,000 công việc. Trong khi đó chính phủ Mỹ không đưa ra một nhượng bộ nào cả. Có thể nói, trận đá bóng ngoại giao giữa Mỹ và trung cộng suốt năm 2010 đă đưa tới kết quả Mỹ 2, trung cộng 0.

    Trong lúc ông tổng thống Mỹ mang bộ mặt cứng rắn, các đại biểu Quốc Hội vẫn công khai đ̣i trung cộng phải tăng hối suất đồng nhân dân tệ, phải trả tự do cho ông Lưu Hiểu Ba, phải tôn trọng tác quyền của các hăng General Motors, Boeing, Microsoft hay các nhà sản xuất phim bên Mỹ, cả một bảng liệt kê những đ̣i hỏi từ trước tới nay, không thay đổi. Hồ phải gặp riêng các lănh tụ hai đảng ở Quốc Hội Mỹ, cho thấy ông không muốn bị chất vấn trước đám đông. Nhưng sự kiện này cho thấy ông phải công nhận tại nước Mỹ ông tổng thống không có toàn quyền như vị chủ tịch nước Trung Hoa. Nhất là khi Hạ Viện Mỹ do một đảng đối lập với Ṭa Bạch Ốc chiếm đa số. Quốc gia nào thương thuyết với Mỹ cũng phải biết như vậy. V́ thế, Hồ Cẩm Đào đă phải chịu nhún mặc dù trong suốt năm ngoái đă bị Mỹ tấn công trên nhiều mặt.

    Từ đầu năm 2010, chính phủ Mỹ đă bắt đầu tấn công, trên cả hai mặt ngoại giao và kinh tế. Trên các diễn đàn quốc tế, ngay tại Singapore và Hà Nội, các bộ trưởng quốc pḥng và ngoại giao tuyên bố ủng hộ lập trường các nước Đông Nam Á trong các vấn đề tranh chấp ở biển Đông. Bắc Kinh phản đối ầm lên nhưng vẫn phải nhún. Họ chịu tiếp ông Robert Gates mặc dù trước đó năm ngoái đă cấm cửa ông v́ Mỹ bán vũ khí cho Đài Loan. Khi Bắc Hàn gây hấn với Nam Hàn, Mỹ đă đá trái banh cho trung cộng phải lo giải quyết với Kim Chính Nhật, trong khi vẫn củng cố quan hệ quân sự với Nam Hàn. Bà Hillary Clinton đă tuyên bố thẳng những bất đồng ư kiến với Bắc Kinh, về nhân quyền, về đồng nhân dân tệ giá quá thấp, về cán cân thương mại thiếu cân bằng, vân vân, ngay trước khi Hồ tới Mỹ. Ít có một chính phủ nào chuẩn bị tiếp một quốc khách với thái độ cứng rắn như vậy. Ngay trong các cuộc gặp gỡ ở Ṭa Bạch Ốc, ông Obama phản đối việc bỏ tù ông Lưu Hiểu Ba, người mà bộ máy tuyên truyền của Cộng Sản Trung Hoa bôi xấu thậm tệ sau khi ông được giải Nobel Ḥa B́nh. Ông Obama đă lấy ngay khẩu hiệu “Xă hội hài ḥa” của ông Hồ Cẩm Đào để dậy dỗ rằng “Lịch sử cho thấy các xă hội sống hài ḥa hơn, các quốc gia thành công hơn, thế giới công bằng hơn khi các quyền lợi và bổn phận của tất cả mọi quốc gia và mọi con người được tôn trọng.” Một ông tổng thống trẻ, của một quốc gia trẻ mới hơn 200 tuổi, đă “lên lớp” vị chủ tịch một nước với hơn một tỷ dân và 5,000 năm văn hiến; đó là một hành động thách đố rơ ràng.

    Trên mặt kinh tế, Bộ Tài Chánh Mỹ và các đại biểu Quốc Hội cùng lên tiếng yêu cầu Bắc Kinh phải nâng giá đồng tiền của họ và chịu để cho các công ty của họ nhập cảng từ Mỹ nhiều hơn. Ngay trong lúc tiếp Hồ Cẩm Đào, ông Obama cũng than phiền chính phủ Bắc Kinh đă đem tiền mua 200 tỷ đô la ra để cố ư giữ giá đồng tiền của họ thấp măi. Chính phủ Mỹ có một thứ vũ khí để đe dọa Bắc Kinh trong vấn đề này là dùng báo cáo của Bộ Ngoại Giao cho Quốc Hội, phê b́nh Bắc Kinh đă d́m giá đồng tiền của họ một cách không ngay thẳng. Khi nhận được báo cáo đó, Quốc Hội Mỹ có thể làm luật đặt ra những hàng rào ngăn chặn bớt hàng nhập cảng từ trung cộng.

    Cuộc tấn công của các ông Barack Obama, Robert Gates và bà Hillary Clinton trong một năm qua đă có kết quả. Hồ Cẩm Đào xuống nước. Ông chính thức thú nhận trong cuộc họp báo chung rằng “trung cộng c̣n phải hành động nhiều hơn trên vấn đề nhân quyền!” Hai chữ “nhân quyền” xưa nay vẫn là những chữ cấm kỵ trong ngôn ngữ ngoại giao của Bắc Kinh. Mỗi khi có ai đặt vấn đề nhân quyền là họ giẫy nẩy lên, lập tức lớn tiếng phản đối, sẽ tố cáo người ta đang can thiệp vào chuyện nội bộ giữa chính phủ và người dân trong nước họ. Nhưng lần này, chính Hồ Cẩm Đào chịu thú nhận trong nước Trung Hoa có vấn đề đó và chính phủ của ông c̣n thiếu sót chưa làm đủ. Và nói điều đó trước công chúng, sau khi bị nhà báo đặt câu hỏi lần thứ hai, và phải nhận lỗi đă không trả lời trước v́ không được thông dịch!

    Tại sao Hồ Cẩm Đào chịu nhún nhường như vậy? V́ những người lănh đạo ở Trung Nam Hải biết rằng nếu việc bang giao giữa hai nước căng thẳng th́ trung cộng sẽ chịu nhiều thiệt hại hơn so với Mỹ. Từ 30 năm nay, từ khi Đặng Tiểu B́nh đi thăm nước Mỹ lần đầu, giới lănh đạo ở Bắc Kinh vẫn đặt câu hỏi: Giữa Mỹ và trung cộng ai cần ai hơn? Thời 1979 khi ông Jimmy Carter tiếp Đặng Tiểu B́nh, họ cho là trung cộng cần Mỹ hơn, cán cân chênh lệch 70-30 nghiêng về phía Mỹ. Trong những năm 2007 đến 2009, khi nước Mỹ rơi vào hai cuộc khủng hoảng tài chánh và kinh tế, Bắc Kinh cho là đă lập được thế cân bằng, 50-50, hai bền đều cần đến nhau. Nhưng thái độ nhún nhường của Hồ Cẩm Đào trong chuyến đi này cho thấy họ có thể thấy họ cần Mỹ hơn là Mỹ cần họ, mặc dù bên nào cũng có lợi nếu hai nước giao hảo. Không những chịu nhượng bộ công khai về vấn đề nhân quyền, Hồ Cẩm Đào c̣n nói rằng trung cộng và Mỹ phải cộng tác với nhau trong các vấn đề ở ṿng đai Thái B́nh Dương. Trong đó, chắc chắn có vùng các quần đảo ở Đông Nam Á! Trước đây 6 tháng, Bắc Kinh c̣n nạt nộ rằng Mỹ là kẻ đứng ngoài, không được phép chen chân vào “việc nội bộ” giữa trung cộng và các quốc gia trong vùng này!

    Giới lănh đạo ở Bắc Kinh biết rơ thực lực của họ. Khi ông Gorbachev chịu nhượng bộ Mỹ trong những năm 1988, 1989, chính ông ta biết rơ thực lực của Liên Bang Xô Viết hơn tất cả các cơ quan t́nh báo Tây phương. Nền kinh tế trung cộng hiện nay đang được “tiêm thuốc bổ” để tiếp tục lớn lên với những món tiền ngân hàng của nhà nước đưa cho các xí nghiệp vay mà không cần sinh lời. T́nh trạng đó không thể kéo dài măi được. T́nh trạng chênh lệch giàu nghèo giữa thành phố và nông thôn cũng không thể kéo dài măi. Nạn lạm phát đang đe dọa là hậu quả của chính sách bơm tiền vào kinh tế mà không gia tăng hiệu năng sản xuất; lạm phát sẽ c̣n lên cao nữa, giống như t́nh trạng ở Việt Nam hiện nay. Nền kinh tế tăng trưởng một cách giả tạo theo lối kinh tế chỉ huy có thể sẽ vỡ ra nếu lạm phát tiếp tục lên mà việc xuất cảng bị đ́nh trệ. trung cộng c̣n may mắn và giỏi hơn Cộng Sản Việt Nam v́ cán cân thương mại của họ vẫn thặng dư, nhưng điều đó tùy thuộc vào việc xuất cảng sang Mỹ và các nước Tây phương khác. Âu Châu đang lo suy thoái chưa có đường gỡ ra; chỉ c̣n khối người tiêu thụ ở Mỹ có thể tiếp tục mua hàng. Chính phủ trung cộng biết phải bảo vệ thị trường ngon lành này. Không phải chỉ có nền kinh tế trung cộng cần việc giao thương ổn định, mà chính vận mạng của chế độ cũng tùy thuộc vào đó. Người dân sẽ không thể chịu đựng sống dưới một chế độ độc tài măi khi lạm phát làm cho đồng lương họ lănh về mất giá trị.

    Hơn nữa, giới lănh đạo ở Trung Nam Hải cũng biết sức tăng trưởng của nền kinh tế sẽ “đụng trần” khi việc bơm tiền vào như chích thuốc bổ dần dần mất hiệu lực. Kinh tế nước Trung Hoa phải thay đổi cơ cấu nhiều hơn. Đồng thời, phải cho người dân được tự do lên tiếng và tham dự vào công việc quốc gia nhiều hơn, để những nỗi bất măn có con đường bộc lộ và chuyển hóa, thay v́ chờ ngày bùng nổ. V́ vậy, gần đây Ôn Gia Bảo đă loan báo trước công chúng rằng kinh tế nước ông không thể tiến bộ nếu không cải tổ chính trị. Khi Hồ Cẩm Đào nói ông c̣n phải nỗ lực thêm về vấn đề nhân quyền, đó là một sự thật, đó là nhu cầu của hơn một tỷ người Trung Hoa. Liệu giới lănh đạo Bắc Kinh có thể thực hiện được điều đó không, hay là họ sẽ bị giới bảo thủ trong đảng ngăn cản? Chúng ta phải chờ tương lai mới biết.

    Nhưng quả thật Hồ Cẩm Đào đă chịu nhún. Cho nên đây cũng là một bài học kinh nghiệm cho Việt Nam. Trên mặt ngoại giao, bài học đó là: Đối với chính quyền trung cộng, mềm mỏng sẽ bị họ khinh thường; cứng rắn có hiệu quả tốt. Khi ông Obama mới gặp đă nói thẳng với Hồ Cẩm Đào về việc giam giữ Lưu Hiểu Ba, đồng thời lại than phiền về cán cân thương mại chênh lệch; điều đó cũng chẳng khác ǵ một người lănh đạo chính quyền ở Hà Nội tố cáo thẳng thừng việc các ngư dân Việt Nam bị bắt cóc và cướp bóc, đồng thời than phiền rằng hàng hóa trung cộng đang tràn ngập giết chết các xí nghiệp Việt Nam.

    Chỉ có điều là ông Obama dám nói. C̣n giới lănh đạo Cộng Sản Việt Nam th́ không. Barack Obama dám nói v́ địa vị tổng thống của ông tùy thuộc lá phiếu của dân Mỹ chứ không lệ thuộc vào sự ủng hộ của chính quyền Bắc Kinh. Những người cầm đầu chính quyền Cộng Sản Việt Nam có dám suy nghĩ như vậy hay không?

    Barack Obama dám nói, v́ ông có thể dùng mối đe dọa của Quốc Hội, một định chế có thế lực ngang hàng với ông. Việc quốc gia không phải là độc quyền của một chính phủ hay một đảng. Quốc Hội Mỹ có quyền cắt ngân sách khiến chính phủ không thể thi hành các chính sách của ḿnh. Ông tổng thống phải lắng nghe ư kiến của dân, và các đại biểu Quốc Hội cũng vậy. Khi tới Mỹ, Hồ Cẩm Đào phải gặp cả ông tổng thống lẫn các người lănh đạo Quốc Hội. Không những thế, ông c̣n gặp riêng các nhà kinh doanh, những người điều khiển các xí nghiệp, ít nhất hai lần chính thức. Tại sao ông chịu nhún nhường như vậy? V́ thể chế chính trị ở Mỹ. Chính các ông tổng thống Mỹ đă vận dụng sức mạnh của thể chế đó mỗi khi phải thương thuyết với các nước khác. Họ sẽ nói: Tôi có thể nhượng bộ, nhưng Quốc Hội họ sẽ không chịu! Báo chí họ sẽ phê phán, giới kinh doanh không theo! Nhượng bộ nào làm nước Mỹ bị thiệt th́ dân sẽ biết hết, tôi sẽ thất cử!

    Kỹ thuật thương thuyết này, những người cầm đầu chính quyền ở Việt Nam không thể nào sử dụng được. V́ ai cũng biết họ nắm toàn quyền. Quốc Hội chỉ biết gật đầu. Báo chí chỉ chờ nghe lệnh nhà nước. Dân không được phát biểu, cũng không được tự do bầu, chọn người cai trị.

    Chỉ khi nào nước Việt Nam được tự do dân chủ th́ các chính quyền Việt Nam mới có thế mạnh để thương thuyết ngoại giao với bất cứ quốc gia nào, trong đó có trung cộng. Nghĩ đến tương lai đất nước th́ chúng ta phải đ̣i dân chủ hóa. Khi đó, người Việt Nam mới đủ sức mạnh đương đầu với trung cộng. Như Tiến Sĩ Đinh Hoàng Thắng ở trong nước đă nêu ra nhận xét của Tướng Lưu Á Châu (Liu Yazhou), chính ủy Đại Học Quốc Pḥng trung cộng: “Vị tướng hai sao này chứng minh rằng nguyên nhân sụp đổ của đảng Cộng Sản Xô Viết chính là hệ thống chính trị, chứ không là kinh tế, hay quân sự. Tương phản với Liên Xô, bí quyết thành công của Hoa Kỳ nằm ngay trong chế độ pháp trị bền vững và hệ thống chính trị đằng sau chế độ pháp trị này, chứ không nằm trong sức mạnh tại trung tâm tài chính phố Wall, hay công nghệ cao ở thung lũng Silicon.

    Người Việt Nam phải lắng nghe kinh nghiệm này.

  5. #5
    Lê Thị vc phản động
    Khách

    Xin Gởi Bạn Đọc Lời Người Trong Nước


Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 10-09-2011, 04:26 PM
  2. Replies: 9
    Last Post: 06-07-2011, 01:14 AM
  3. Replies: 0
    Last Post: 22-03-2011, 05:41 PM
  4. Kiến Thức hoa hậu Việt Nam là đỉnh cao trí tuệ loài người
    By Dân chơi Ba đ́nh in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 19-09-2010, 08:04 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •