Page 2 of 3 FirstFirst 123 LastLast
Results 11 to 20 of 26

Thread: Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

  1. #11
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!
    4.11.2005

    Anh,

    À, Em trích một đoạn tiểu thuyết... này... Em cho Anh đọc nha !
    "Ánh Mắt như Tia Lửa Laser"

    "...Thế rồi Mai Ly đợi chờ đêm này qua đêm khác mà chẳng thấy bóng h́nh Denny đâu. Mai Ly bỏ ba bốn mối hẹn, cố ư đi làm để mong gặp lại Denny. Nhưng nàng thất vọng. Sau đó, nàng tiếp tục làm ba đêm trong tuần.
    Vào một đêm cuối tuần, Mai Ly đi ăn cơm khách về ghé ngang Prince-bar chơi. Vừa bước vào, nàng thấy Denny đang ngồi với một cô đồng nghiệp. Mai Ly nghe tim ḿnh đập mạnh, máu ghen nổi dậy. Nàng nh́n Denny, rồi từ từ bước lại, cố ư để coi Denny có nhận ra nàng không. Nhưng Denny vẫn thản nhiên nói chuyện với cô kia. V́ t́nh hay v́ tự ái, kiêu ngạo ? Mai Ly đến hỏi :
    - Xin lỗi cả hai người ! C̣n anh, anh có phải Denny Hof... không ?
    Cả hai bất chợt nh́n Mai Ly. Denny nh́n Mai Ly rồi sang nh́n cô kia. Chàng ta chẳng biết ai là Mai Ly thật, Mai Ly giả. V́ hai cô khá giống nhau.
    Kim Cúc, cô gái mới vào làm việc nơi đây, gương mặt lại hao hao giống Mai Ly nên Denny lầm. Nhưng tại v́ Kim Cúc tự nhận ḿnh là Mai Ly. Trên cơi đời này, sự mua bán nào cũng tranh dành khách, và muốn thâu đoạt tất cả quyền lợi nên thường hay mạo nhận. Kim Cúc nhận ḿnh là Mai Ly với một khách qua đường.
    Trong ḷng Mai Ly nổi cơn ‘’thường t́nh nhi nữ‘’, nàng hỏi lại Denny :
    - Denny ! Bây giờ tôi hỏi anh. Anh nh́n kỹ xem ai là Mai Ly thật ?
    Denny nắm tay Mai Ly lại và nói :
    - Chính cô là Mai Ly thật, tôi đă gặp cô mười đêm trước. Nhưng sao cô này nói láo, dám mạo nhận là Mai Ly ?
    Bắt buộc Kim Cúc phải miễn cưỡng đứng lên, với vẻ mặt sượng sùng, hầm hầm và nói :
    - Xin lỗi chị.
    Nói xong, Kim Cúc bỏ đi chỗ khác. Mai Ly tự biết ḿnh đang gây thù, chuốc oán rồi. Nhưng v́ tự ái và cộng thêm tiếng sét ái t́nh. Nên Mai Ly phải làm cho thắng cuộc. Nàng biết chắc chắn sẽ có chuyện không hay, v́ giữa hai cô gái với một ông khách. Phần đông, cô nào cũng có kẻ hộ vệ đàng sau. C̣n riêng Mai Ly th́ chẳng có dựa vào ai cả. Em bèn hỏi Denny :
    - Đêm nay, em nhờ anh đưa về được không ?
    - Được. V́ ngày mai là ngày chủ nhật nên tôi không có đi làm.
    - Vậy, em đến nhà anh được chứ ?
    - A ! Nhà tôi th́ hơi khó !
    - Vậy th́ anh về nhà em.
    - Cũng được. Đúng ra, tôi không được vắng mặt ở nhà, v́ lệnh của Ṭa Đại-Sứ rất nghiêm khắc.
    - V́ sao ?
    - V́ tôi là nhân viên của chánh phủ Mỹ.
    - Không sao đâu, chỗ em ở rất là an ninh. Ờ, tại v́ sao em không đến nhà anh được ?
    - Tôi ở trong một Building đặc biệt, có lính Mỹ gác và không có quyền đưa ‘’gái’’ về đó.
    Mai Ly à Denny n ói chuyện qua lại, th́ Minh Thẹo bước vô. Kim Cúc ra tiếp, họ nói chuyện mà cứ nh́n Mai Ly. Mai Ly hiểu liền. Minh Thẹo có thể là bồ hay dân anh-chị đỡ đầu của Kim Cúc. Mai Ly thấy không ổn, em đứng dậy đến chào bà chủ ra về, và nói nhỏ với Denny ra đợi nàng ở góc đ ường, gần khách sạn Caravel. Denny gọi bồi tính tiền, chàng ra xe. Chiếc Moto hiệu Honda 750cc rồ máy nghe rầm trời. Năm phút sau, Mai Ly ra gặp Denny :
    - Denny, xin anh đưa em về nhà anh an toàn hơn. Nếu không, có thể em sẽ gặp chuyện không hay.
    Denny lưỡng lự... rồi chàng cho xe trực chỉ về đường Kỳ Đồng. May quá, chú lính gác dễ chịu cho Mai Ly vô nhà cùng với Denny.
    Denny và Mai Ly lên pḥng, tắm rửa thay đồ xong... Hai người yêu nhau suốt đêm. Sáng hôm sau là ngày chủ nhật hai người chỉ dậy ăn uống xong, và tiếp tục yêu đương. V́ đồng trang lứa nên họ "say t́nh’’.
    Qua sáng thứ hai, Denny mệt đừ, chàng phải điện thoại vô sở để cáo bệnh. Chiều thứ hai Mai Ly phải về nhà thay quần áo. Hơn nữa, v́ nàng có hẹn ‘’khách’’ thường xuyên. Denny đưa Mai Ly lên nhà, và hỏi :
    - Mai Ly ! Em sống một ḿnh trong căn pḥng này à ?
    - Đúng vậy.
    - Em không có ai thật à ?
    - Có... Nhưng... không !
    - Tại sao vậy ?
    - Thôi, xin anh đừng hỏi thêm.
    - Anh muốn biết, nhưng nếu em không nói th́ thôi.
    - Denny à ! Ḿnh hăy xem như bạn, hoặc hơn bạn một chút, v́ em rất có nhiều t́nh cảm đối với anh.
    - Anh cũng thế.
    - Vậy chúng ḿnh sẽ gặp nhau vào những ngày cuối tuần có được không anh ?
    - Được. Anh hiểu rồi, v́ em c̣n phải đi làm.
    - Gần như vậy đó anh à !
    *
    Qua tuần sau, Mai Ly trở lại Prince-bar làm ban ngày như thường lệ. Vừa bước vô Prince-bar thấy Minh Thẹo đang ngồi kênh nàng. Mai Ly gật đầu chào tất cả, nàng leo lên ghế ngồi, móc điếu thuốc châm lửa hít một hơi dài ph́ khói trong ḷng nghe nhơ nhớ Denny.
    Minh Thẹo bảo bồi bàn gọi Mai Ly. Cậu bồi bàn thất thiểu đến nói nhỏ :
    - Cô Mai Ly ! Minh Thẹo gọi cô đến bàn hắn đó, thận trọng nghe cô.
    Mai Ly từ từ bước xuống, vẻ mặt cố giữ b́nh thản :
    - Dạ, thưa ông gọi tôi.
    - Ờ, cô ngồi đi.
    - Dạ, có chuyện ǵ thưa ông ?
    - Gọi tôi bằng anh Minh được không ?
    - Dạ, nếu anh cho phép.
    Minh Thẹo đưa cặp mắt Hùm-Hổ làm bộ ngắm ngía Mai Ly, và nói :
    - Cô có biết, cô đẹp không ?
    - Dạ, không dám, tùy người cho.
    - Cô có biết rồi đây cái mặt đẹp của cô sẽ bị rách nát không ?
    Đến đây Mai Ly nghe trong ḷng rung rung. Nhưng bề ngoài vẫn cố giữ b́nh tĩnh cứng rắn và hỏi :
    - Tại v́ sao, thưa anh Minh ?
    Minh Thẹo kẹp hai lưỡi dao lam lắp ló trong bàn tay, ông ta đưa ra và nói :
    - Đây là vật sẽ làm nát mặt cô.
    Mai Ly sửng sốt muốn toát mồ hôi hột. Nhưng nàng cố gượng cho b́nh tĩnh, liền nói :
    - Xin anh dừng lại. Ở trên lầu có pḥng ăn. Khi nào đông khách cũng lên đó uống nước được. Vậy trước khi xẩy ra chuyện ǵ, Mai Ly xin mời anh lên lầu uống với Mai Ly một vài ly cuối cùng.
    - Cô sợ à ?
    - Dạ, sợ chớ ! Nhưng tên tử tội nào, trước khi chết cũng phải cho nó biết là nó tội ǵ ?
    - Ờ, được. Tôi ch́u ư cô đi lên lầu.
    Trong Prince-bar ai ai cũng im lặng nh́n theo Minh Thẹo và Mai Ly lên lầu. Mai Ly tḥ tay bật đèn :
    - Dạ, mời anh ngồi. Anh uống chi ?
    - Cho tôi chai bia ‘’33’’.
    Mai Ly đi lấy bia và rót luôn cho nàng một ly Whisky-sec, bưng lại bàn với cử chỉ chỉnh tề, rồi ngồi xuống nâng ly :
    - Dạ, mời anh Minh.
    Minh Thẹo đáp lại :
    - Mời cô.
    Mai Ly hớp một ngụm Whisky vào miệng nuốt cái ực, và mở lời :
    - Bây giờ, xin anh Minh cho Mai Ly biết tội trước khi cái mặt này bị nát.
    Minh Thẹo ngồi trở bộ, rút điếu thuốc lá ra đốt và hít mạnh ph́ khói, nói :
    - Cô biết Kim Cúc là em gái của tôi không ?
    - Dạ, không.
    - Cô biết tôi là người coi vùng này không ?
    - Dạ, không.
    Minh Thẹo lớn tiếng :
    - Vậy ai ? Thằng nào đỡ đầu cô ở khu này ?
    Mai Ly cố trấn an và ráng b́nh tĩnh trả lời :
    - Chẳng ai cả.
    - Cô nói dóc !
    - Nói dóc ! Không đâu, anh Minh à !
    Mai Ly nh́n lên trần nhà đôi mắt mơ mơ, buồn buồn, tủi tủi, nước mắt rưng rưng sắp trào ra. Nhưng nàng ráng cố gượng nuốt cho đôi ḍng lệ trở ngược vào tim, nàng thở ra và nói tiếp :
    - Nói thật với anh Minh, đời của Mai Ly rất là cô độc. Đôi khi hiền th́ nhác như thỏ, mà lúc giận th́ chắc dữ như sư tử đó anh ! V́ phải đóng đủ vai tuồng, tùy theo hoàn cảnh có lúc nhu, có lúc cương để chống chọi với rừng đời đầy cậm bẫy và ganh tị này. Thôi, anh nên vào đề đi. V́ tôi sẽ bị anh rạch nát mặt. Há ! Mà trong khi giữa tôi và anh không có một chút tư thù - oán hận nào cả.
    Minh Thẹo đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi rồi nói chầm chậm :
    - Kim Cúc, nó là em tôi, nó thù cô lắm. Nó nhờ tôi tàn phá cái sắc đẹp của cô.
    Mai Ly nghe thế, tánh kiêu ngạo và khinh mạn nổi lên, nàng bưng ly Whisky cụng ly với ly Minh Thẹo và ực ực ực một hơi cạn, dằn ly xuống bàn hơi mạnh. Nàng đứng dậy cười ha hả mấy giây, rồi nghiêm giọng, cử chỉ từ tốn và cười cười, nói tiếp :
    - Ha ha ha... th́ ra... ha ha... th́ ra anh muốn phá nát cái bản mặt của tôi v́ một người đàn bà con gái... Mà... mà Kim Cúc là bạn đồng nghề, đồng nghiệp với tôi. Anh làm tôi xúc động quá !
    Hai ngón tay Minh Thẹo kẹp điếu thuốc dẹp lép để dằn cơn tức giận sức hắn ta đưa dao lên rạch trên mặt Mai Ly cho nát liền. Nhưng hắn cũng hơi ngán cái liều và khinh mạn của Mai Ly. Hắn xoay người lại thật nhanh và hỏi lớn :
    - Tại sao cô xúc động ?
    Mai Ly nghĩ là nàng tận số rồi, nước đường cùng không c̣n thấy sợ sệt ǵ nữa cả ‘’thí mạng cùi’’. Nàng liều mạng sấn tới sát và nh́n thẳng vào mặt Minh Thẹo, nói :
    - V́ tôi cảm thấy thương hại Kim Cúc, và tội nghiệp luôn cả anh nữa đấy !
    Minh Thẹo giận xanh mặt v́ những lời nói khinh mạn của Mai Ly. Hắn đứng dậy búng điếu thuốc xuống đất, và chỉ ngón tay trỏ vào mặt Mai Ly, nói lớn tiếng :
    - Nè, nè... cô đừng đùa với tôi nhé !
    Mai Ly quay lại nh́n chầm chập vào mặt Minh Thẹo :
    - Không. Tôi không đùa với anh đâu. Hơn nữa, anh đâu có giỡn với tôi. Đúng ra tôi đang đùa với ông trời đây, và tôi cũng đang trách ổng. Tại v́ ông trời cho tôi đẹp, mặc dù cái sắc đẹp của tôi không bằng hoa khôi, nhưng tôi chỉ đẹp hơn Kim Cúc thôi. C̣n anh, v́ lư do ǵ đó, hay có lẽ anh thương yêu Kim Cúc nên đồng lơa muốn hại cái nhan sắc mà trời ban cho tôi... Nhưng...
    Nói đến đây Mai Ly ngừng lại. Rồi bất chợt ôm mặt khóc. Nàng mở ví tay ra lấy gương soi và chậm nước mắt, nói tiếp :
    - Anh Minh à ! Tôi đang nh́n cái sắc đẹp của tôi lần cuối cùng. V́ sau đó nó sẽ tiêu. Cái sắc đẹp này chỉ gây tội cho người ta mà thôi. Có thể sau khi anh tàn phá nó, biết đâu tôi sẽ sung sướng và hạnh phúc hơn bây giờ.
    Mai Ly tiến lại sát Minh Thẹo, đưa mặt khiêu khích, nói tiếp :
    - Mặt tôi đây. Tùy anh định đoạt. V́ một mảnh hồng nhan kém hơn tôi, nên phải nhờ anh diệt nó. Anh hăy làm theo ư anh đi.
    Minh Thẹo dụi điếu thuốc và châm lại điếu khác. Hắn ta hít một hơi thật dài, ph́ khói lên trần nhà. Hơi thở của hắn dường như bị nghẹt, v́ dằn cơn giận. Minh Thẹo hút thuốc mấy hơi liền, khói thuốc này chưa tan khói kia tiếp nối, khói tỏa ra như nhang ung muổi. Hắn nh́n Mai Ly. Mai Ly cũng nh́n lại với ánh mắt như có hai tia lửa Laser phung ra sẵn sàng đối phó với tử thần. Bất chợt Minh Thẹo nói chậm lại :
    - Cô Mai Ly ! Cô khéo quá ! Cô thật là một cô gái liều mạng - khinh đời. Chính cô đă làm cho tôi phải suy nghĩ...
    Minh Thẹo với tay lấy ly bia đưa lên miệng hớp vài hớp, nuốt nghe ực ực. Hắn ngồi xuống lắc đầu, rồi đứng lên với bộ thế thong thả, hắn nói tiếp :
    - Mặc dù, người đời đă gán cho tôi là một thằng Du-đăng và cũng gần như Ma-cô rồi. Ở khu này, tôi coi cho mấy cái Snack-bar. Bởi v́ họ sợ đám du-côn lạ đến phá. Chớ tôi đâu phải là thằng chém thuê giết mướn. Tại v́ Kim Cúc, nó tức cái vụ thằng Mỹ con mấy đêm trước nên nó nhờ tôi thanh toán cô. Mà tôi lại muốn làm anh-hùng. Nếu cô không khôn khéo th́ tôi đă làm bậy rồi.
    Mai Ly nghe thế, nàng tỉnh hồn lại, gương mặt lấy lại b́nh tĩnh, tươi tắn mà nh́n Minh Thẹo, Minh Thẹo tiếp :
    - Cô Mai Ly à ! Ḿnh đi xuống nhà nhậu tiếp nhé ! Mọi sự vừa xẩy ra xin cô xem như không có ǵ hết.
    Mai Ly nghe nhẹ ḿnh hơn chút nữa, nàng dịu giọng nói :
    - Cám ơn anh Minh, anh có ḷng rộng lượng và thông cảm.
    - Tôi biết Kim Cúc sẽ giận tôi. Nhưng rồi đây tôi sẽ giảng nghĩa cho nó hiểu đời thêm. Mong cô xóa bỏ hết nhé !
    - Vâng, tôi xin hứa, và không bao giờ nhắc lại chuyện này.
    Minh Thẹo và Mai Ly xuống nhà, ai ai cũng nh́n ngơ ngác. Minh Thẹo gọi thêm chai bia ‘’33’’ và mời Mai Ly uống như người khách. Sau đó, Minh Thẹo kêu tính tiền. Bà chủ chỉ lấy tượng trưng mấy chai bia chớ không tính tiền Whisky mà Mai Ly đă uống. Minh Thẹo tươi cười chào ra về.
    Sau việc ấy xẩy ra, Mai Ly nằm nhà mấy hôm suy nghĩ :
    - Ḿnh phải đổi chỗ làm, chớ ở Prince-bar không ổn đâu... "

    .............
    (Trích đoạn truyện dài "Mai Ly II")
    ....................
    Anh,

    Anh đừng nh́n em như vậy !
    ..................?! !
    Nếu Mai Ly không đủ can đảm "ĺ liều" th́ chưa biết chuyện ǵ đă sẩy ra cho đời Nàng...? Nàng, chính là "cánh hoa hồng hoang dă" của Anh đấy.
    Măi măi ghi khắc t́nh yêu của Anh cho em.
    .................... .



    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 11/4/2005 8:31:36 AM >


    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

  2. #12
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    5.11.2005

    Mr_Lincoln

    Anh,

    Kể Anh nghe nữa đây...


    "Cần Nhau"
    ...

    Sáng hôm sau hai người chia tay. Mai Ly về nhà uể oải tâm hồn nhớ đến André, kể về cô thư kư riêng, tên Martine. Martine cũng ly dị chồng. André đang si t́nh với cô ta, nhưng Martine không đáp lại, mà chỉ ‘’bắt-địa - làm tiền’’ chàng thôi. Sau khi André thú thiệt, Mai Ly tuôn trào ra cá tánh ‘’thường t́nh nhi nữ’’, ḷng ghen tức dữ dội. Trong chốc lát, Mai Ly tự biết thân phận ḿnh là..."Đời Mưa Gió", nên André khinh thường là đúng rồi. Mai Ly muốn điên lên, rồi tự an ủi và nói với ḷng : - Ḿnh là kẻ ‘’bán sắc‘’, André là loài ‘’mua hoa‘’, ḿnh có quyền ǵ mà ghen tức chớ ? Há ! Nếu ḿnh giận lên th́ sẽ mất hắn luôn. Thật ngu ! Bày đặt tự ái làm chi mấy cái thứ bướm ong này. Thây kệ, phó mặc cho đời tới đâu hay tới đó ! Mặc dù cố trấn an, nhưng lồng ngực của Mai Ly nặng như bị ngàn cân đá đè lên.

    Gần đến ngày Lễ, André thấy chắc chắn là Martine không đi, nên mới tới mời Mai ly. Sẳn bản tánh luôn luôn tự trọng và tự ái cao bằng trời. Mai Ly cảm thấy bị nhục và nghĩ André khinh nàng. Chỗ đó André dành cho Martine. André không yêu nàng mà chàng chỉ cần nàng thôi. Phải ! Cả hai người đều cần nhau.
    Ôi ! Mai Ly buồn tủi, nửa muốn đi, nửa muốn bỏ cuộc. Đang trong cơn buồn tủi th́ có Mai Huyền đến chơi. Mai Ly mới quen Mai Huyền vài năm nay tại Paris, có lúc làm chung nghề với nhau. Nghe tiếng nhận chuông Mai Ly ra mở cửa, Mai Huyền cười nói :
    - Tao nè, lại phá mầy được không ? Có ai nhà không ? C̣n Mai Thu đâu rồi ? Tao ở lại đêm nay tán dốc với mầy O.K. ?
    Mai Ly mừng rỡ và nói :
    - Mai Thu, nó đi chơi với kép rồi. Chỉ có hai con tao thôi. Thật là hên, như đang buồn ngủ gặp chiếu manh vậy. Tao đang buồn t́nh quá mầy ơi !
    - Cái ǵ nữa thế ! Kể cho tao nghe đi, chắc là mấy thằng c... nữa chứ ǵ, phải không ? Mầy lúc nào cũng yêu, trái tim của mầy yêu bốn mùa mà !
    Mai ly thở ra nói :
    - Nhưng mà chuyện này tao tức quá mầy à. Thật, đàn bà ḿnh sao cứ bị lợi dụng hoài, đàn ông ác quá !
    - Tao nói thật với mầy nhé Mai Ly ! Tại tụi ḿnh lắm chuyện, cái nào ḿnh cũng muốn hết nên thắc mắc rồi đổ thừa cho đàn ông. Tụi ḿnh có vừa ư ai đâu, mà cái chuyện ǵ nói tao nghe đi.
    - Con tao về ăn trưa ḱa, chút nữa tụi nó đi học rồi tao kể cho mầy nghe.
    Ăn cơm xong, Hữu Trí và Mai Tâm đi học trở lại, Mai Ly kéo Mai Huyền lên salon kể cho nàng nghe đầu đuôi câu chuyện, Mai Ly tiếp :
    - Mầy coi André dám nói với tao là hắn c̣n yêu Martine, hắn rủ tao đi Venise, v́ con Martine không thèm đi, chắc tao không đi đâu, André xem tao như đồ chơi của hắn vậy đó. Coi có tức không chứ ?
    Mai Huyền thấy Mai Ly xuống tinh thần v́ tự ái ghen tức với mt ông khách vờn hoa, nàng bèn khuyên Mai Ly :
    - Venise đẹp, thơ mộng và hữu t́nh lắm, của ‘chùa’ mà tội ǵ không đi cho biết. Mầy cứ đi đi, về rồi sẽ tính, chớ mầy bỏ chuyến đi Venise th́ suốt đời mầy chưa biết nổi, v́ ở đó nghe đâu mắc lắm !
    Mai Ly nghe Mai Huyền nói có lư, nên tự ái diệu dần xuống, nàng nói :
    - Nếu mầy mà không đến kịp lúc chắc tao bỏ cuộc quá. V́ tao cảm thấy yêu André nhiều lắm.
    Mai Huyền xỉ vào đầu Mai Ly và nói :
    - Yêu cái con khỉ khô ǵ, mầy tưởng mầy yêu, chớ thật ra mầy có cảm t́nh nhiều với hắn là đúng hơn, vă lại hắn chưa thuộc về của mầy, nên mầy đâm ra tức thế thôi. Hơn nữa, hiện tại trong ḷng mầy đang cô đơn trống vắng, gặp André thấy ḷng mầy ấm lại, hắn lớn tuổi và ăn bánh trả tiền ṣng phẳng cộng thêm hắn là một tổng giám đốc (P.D.G - Président Directeur Général) loại bự, hắn có đầy đủ như ư mầy, rồi mầy cho là mầy yêu thật. Chưa chắc em ơi ! Hỏi lại ḷng ḿnh xem đi.
    Mai Ly nghe Mai Huyền nói trúng tim đen quá. Nàng cảm thấy rất đúng, v́ dầu sao Mai Huyền cũng lớn hơn Mai Ly cả chục tuổi, tại Mai Huyền không muốn Mai Ly gọi bằng chị, nàng bắt Mai Ly gọi mầy-tao cho trẻ lại. Đường đời Mai Huyền đă đi quá xa. Tánh Mai Ly hễ muốn là phải được liền, nàng thấy rắc rối là nàng bỏ cuộc ngay, không như Mai Huyền. Vả lại, Mai Ly là gái Nam, c̣n Mai Huyền th́ gái Bắc, thường nghe nói, gái Bắc rất kiên nhẫn khôn khéo hơn gái Nam, Mai Ly có cá tánh dứt khoát, nàng không thích cong cong quèo quẹo, Mai Ly từng phục Mai Huyền thường gọi nàng là Sư-tỷ trường đời. Mai Ly nói :
    - Vậy tao đi Venise với André, kỳ này một mất một c̣n đó. Một, ăn cả. Hai, ngă về không hén ! Chứ tao không chịu nổi cảnh đầu ắp tay gối mà ḷng hắn nghĩ đến kẻ khác làm sao tao chịu nổi đây ?
    Mai Huyền khuyên và cố ư khiêu khích Mai Ly, nàng nói :
    - Th́ mầy ráng làm sao André nghĩ đến mầy, làm hắn không c̣n nghĩ đến Martine nữa, như vậy mầy mới hay chứ, ai dại ǵ bỏ cuộc chịu thua, soi gương lại đi em, em cũng c̣n đường lắm, nên thử ra trận đánh giặc t́nh thêm vài ba lần nữa để trở thành nữ tướng chiến trường t́nh.
    Mai Huyền lại khơi máu tự ái kiêu ngạo của Mai Ly nổi dậy, nàng nhủ : Ờ nhỉ, sao ḿnh không khôn lanh tính toán như Mai Huyền, mà chấp nhận thua, trận giặc t́nh này ḿnh phải thắng !
    Bao nhiêu lời khuyên của Mai Huyền như thúc đẩy Mai Ly ra trận t́nh để chiếm trọn tâm hồn lẫn thể xác của André. Nàng rất đắc chí với những lời khuyên của Mai Huyền. Mai Ly đứng lên rót một chút rượu mạnh ực vô miệng. Hút thuốc hết điếu này châm qua điếu khác, nàng nói :
    - Mai Huyền à ! Tao nghe lời mầy đi Venise, v́ tánh tao hay bỏ cuộc lắm. Nhưng qua Venise tao sẽ nói dứt khoát.
    Mai Huyền nh́n Mai Ly với đôi mắt thương hại, và ti nghiệp cô em bạn nóng tánh, nàng nói :
    - Ở đời khôn khéo mới chồng của ḿnh, c̣n không th́ chồng của người ta. Tao khuyên mầy đi Venise rồi về hăy hay.
    Mai Ly lại ôm Mai Huyền, nàng nói :
    - Em ṿng tay cám ơn Sư-Tỷ đă chỉ dạy.

    *
    Đến ngày đi Venise, vào ngày 30 tháng 4 năm 1980. Trùng ngày 5 năm Quốc-hận cho Việt Nam, những năm trước th́ ngày này Mai Ly thường đi dự đêm không ngủ với Cộng Đồng Người Việt. Nhưng hiện tại th́ nàng phải lo cho các con cùng với nàng có chỗ nương thân. Tuy nghe ḷng ray rức, nhưng Mai Ly chẳng biết cách nào hơn là phải đi với André. Và cũng là ngày sinh nhật thứ 45 của Jean-Jacques chồng của nàng. Lại là ngày đánh dấu chuyện t́nh giữa nàng và André M. khó có thể nào quên được sau này.
    Chiều hôm ấy André và Mai Ly lên xe lửa Express-Wagon-lit hạng nhứt, có salon và giường ngủ thật sang. Một đêm trên xe lửa đôi nhân t́nh mới, họ yêu nhau bất tận. Những chuyện buồn bực dường như Mai Ly thả trôi. Bấy giờ, nàng chỉ say men t́nh đằm thắm. Những giây phút ái ân xong, th́ hai người suy nghĩ hai đường. Mai Ly nghĩ chắc André đang nhớ Martine và có thể chàng mơ ước : Phải chi Mai Ly là Martine th́ ḿnh vui biết bao.
    Tâm tánh đàn bà rất thường t́nh, Mai Ly hay nh́n vào mắt André, nàng thấy chàng thường nh́n xa xôi buồn buồn, Mai Ly ghen vô cùng, nhưng sực nhớ lời của Mai Huyền c̣n văng vẳng bên tai : Ráng khôn khéo sẽ thuộc về của ḿnh. Nhờ thế mà nàng cố đè nén hờn ghen trong ḷng.
    Đêm nay Mai Ly trằn trọc thao thức không làm sao ngủ được, nằm bên André mà ḷng nàng đau khổ tột bực, v́ nghĩ André xem nàng như đồ chơi, mệt mỏi nàng thiếp đi.
    Tiếng gơ cửa, bồi pḥng đem điểm tâm vào. Sau đó, hai người sửa soạn thay quần áo. Xe lửa đă ngừng có người đến xách valise đem đến khách sạn Le Grand Cannal. Mai Ly vừa ra khỏi cửa gare Venise, Mai Ly nắm tay André nàng nói :
    - Ô ! Tuyệt ! Tuyệt đẹp ! Anh xem ḱa toàn là thuyền nhỏ, thuyền lớn. Đường là những con kinh, rạch cỏn con thay vào, xe hơi là những chiếc thuyền. Ôi, Venise đẹp và thơ mộng quá ! Em đang như trong mơ nè anh, em đang lạc vào một thế giới huyền diệu, ước ǵ về già em được ở đây để viết sách, làm thơ !
    André thấy ḷng cũng vui theo với Mai Ly. Nhưng chàng đang nghĩ đến Martine. C̣n Mai Ly th́ như người trong mơ nên nàng quên hết chuyện hôm nào, chỉ thấy rất là hạnh phúc bên André, người mà nàng đang gởi trọn niềm hy vọng. Qua hai ngày Mai Ly muốn nói hết cuộc đời của nàng, là nàng đă lấy chồng trong trường hợp tương tựa như André. Và André cũng muốn biết dĩ văng của nàng, chàng thường hỏi đến, Mai Ly cảm thấy nên nói sự thật cho chàng biết rơ.

    (..........)
    Sau khi André nghe xong, chàng không thể tưởng tượng được, v́ chàng nghĩ Mai Ly gặp chồng ở nơi đàng hoàng. Mai Ly nghĩ đời cũng lạ, đàn ông thật mâu thuẩn, họ cho chỗ của Mai Ly làm là chỗ hạ tiện, nhưng họ lại cứ chui đầu vào t́m. Cabaret Paris-Paris là một nơi toàn là Công Hầu - Vương Tước, những người chức trọng, quyền cao mới dám vào hoặc những nhà cự phú, hay các ông chủ lớn. Bởi v́ muốn được một nàng "Tiên" ở nơi đó phải tốn đôi khi cả chục ngàn quan. V́ một chai Champange hơn hai ngàn rồi. Nhưng trong khi ngồi bàn người ta đổ vào sô ít nhứt cũng vài ba chai. Muốn được một cô cùng đi ra khỏi nơi đó, không phải dễ dàng đâu, đương nhiên có tiền là chuyện đầu tiên, là mua Tiên cũng được. Nhưng sau đó, người khách phải c̣n tư cách, tướng diện... Đương nhiên nơi đây các nàng có quyền từ chối hay lựa chọn "khách". Bởi khi làm việc có lương cố định, được chia vài chục phần trăm những chai Champagne hoặc những ly rượu. Và Mai Ly được biết rất nhiều nữ sinh viên ngoại quốc làm chung, các nàng ấy phần nhiều không ai có thể "mua" họ được.

    Sau khi Mai Ly kể cho André nghe, chàng mắng nhiếc nàng thậm tệ. Mai Ly buồn khổ quá, nàng lấy thuốc ngủ uống mười viên định cho ngủ yên. Nhưng André hay kịp đem nàng vào nhà tắm móc họng ra. Đến chiều ngày thứ tư chuẩn bị trở về Paris. Mai Ly ôm ḷng buồn vô tận, nghĩ rằng sẽ không c̣n ǵ với André. Nàng chấp nhận thua cuộc. Về đến Paris, André ở lại thêm một đêm nữa. Đêm ấy André hỏi :
    - Mai Ly ! Em có yêu anh không ?
    Mai Ly nín thinh nh́n André với đôi mắt nửa hờn, nửa yêu. André hỏi tiếp :
    - Em có muốn qua Liège (Borlez) với anh không ? Anh xin lỗi em đêm kia, anh có những lời nói hơi nặng.
    Nước mắt Mai Ly tuôn tuôn, nh́n André như van xin sự cầu cứu. V́ tới cuối tháng tám là phải giao nhà cho Jean-Jacques. Qua cơn xúc động, Mai Ly thừa cơ hội thấy André hối hận, nàng lau nước mắt nuốt hết những tự ái, nàng ra điều kiện :
    - Vâng ! Em bằng ḷng qua Liège, nhưng với điều kiện là anh phải kư giấy giao kèo cho làm việc trong hăng của anh ít nhứt là hai năm.
    André lại thấy Mai Ly ra điều kiện, chàng hơi bực và hỏi :
    - Em không tin anh à ?
    - Tin chứ. Nhưng đây là cho hai con em, v́ nếu qua bên đó không êm, em phải trở về Paris th́ sự học hành của các con ra sao ? Em không muốn các con em thay đổi trường học mỗi năm.
    Trong ḷng André nghĩ : "Con nhỏ này ghê thật, ḿnh cần nó, nó cũng cần ḿnh. Nhưng ḿnh thật sự đang cần một người đàn bà, v́ ḿnh biết Mai Ly đă làm vợ và đang làm mẹ, tướng diện sang cả xinh xắn, biết quán xuyến việc nhà... Điều kiện của nàng không khó ǵ đối với ḿnh. Hơn nữa, nàng biết nói chút tiếng Anh, tiếng Pháp. Thôi th́ ḿnh chịu cho rồi".
    André nh́n Mai Ly và nói :
    - Được. Anh sẽ ch́u theo ư em.

    *
    Gần hai tháng trôi êm, André thường sang Paris để gặp Mai Ly. Từ khi đi Venise về, Mai Ly ngưng đi làm và lo chữa bệnh. Nàng phải vào nhà thương mổ. Cũng thời may trong nhà c̣n có Mai Lan nên Mai Ly nhờ trông các con để nàng yên ḷng vào nhà thương.
    Lúc trước nhà Mai Ly thường có những người bạn quen biết mới qua Paris đến ở tạm, họ vô ra nườm nượp như cái chợ, nhà chùa. Nhưng nay th́ chỉ c̣n Mai Lan. Mai Lan là dân học trường tây "Marie-Curie", nàng sinh trưởng trong một gia đ́nh trí thức, Mai Ly quen biết ba má nàng qua những lần tiếp tân (réception-cocktail) ở Sàig̣n. Rồi một hôm ba Mai Lan giới thiệu nàng với Mai Ly trong Câu-Lạc-Bộ-Thể-Thao (Cercles-Sportifs) tại đường Hồng Thập Tự, đằng sau dinh Độc-Lập.

    Đến ngày Mai Ly phải vô nhà thương để người ta thử máu, chiều lại có cô ư tá bước vào pḥng của Mai Ly, cô nói :
    - Thưa bà, có chồng bà gọi điện thoại.
    Ḷng Mai Ly phơi phới nghĩ : "Cha ! Chồng ḿnh tử tế quá, chắc nghe các con nói ḿnh vào nhà thương mổ, nên ông gọi hỏi thăm !". Mai Ly vừa đi, vừa nghe trong ḷng một chút vui vui, đến cabine nhấc điện thoại lên :
    - A-lô ! Jean-Jacques đó hả ? Cám ơn anh tử tế hỏi thăm !
    - Không. Không phải tử tế đâu. Mày, mầy nói ǵ với bạn gái tao, đồ con đ...
    Bất chợt Mai Ly bị chồng tấn công chửi nàng. V́ suốt ngày không ăn và thử máu đủ thứ nên nàng ngất xỉu làm rớt điện thoại. Không lâu nàng tỉnh dậy nh́n thấy ba bốn ông bác sĩ vây quanh. Có một ông bác sĩ hỏi :
    - Bà có muốn thưa ông chồng bà không ?
    Nước mắt ràng rụa nghẹn lời, Mai Ly lắc đầu nói :
    - Không. V́ chồng tôi và tôi đang ly dị nên ông muốn tôi chết. Theo tôi nghĩ không phải chồng tôi đâu, mà ai đó mượn tay chồng tôi để gián tiếp giết tôi, nhưng tôi không chết đâu bác sĩ à. V́ tôi c̣n nhiều bổn phận và trách nhiệm nặng nề hơn thế ḱa.
    Mai Ly lấy lại b́nh tĩnh, im lặng ngồi chấp tay nh́n lên trời khấn nguyện Đức Quan Thế Âm Bồ-Tát. Nàng nghĩ đến Mẹ già với hai con dại và c̣n biết bao nhiêu người đang trông cậy vào nàng nên nàng cố gắng nén ḷng mà xóa bỏ chuyện vừa xẩy ra.
    Trôi êm qua ngày hôm sau, nàng mổ xong đến chiều mới tỉnh lại, Mai Lan dẫn hai con nàng vào thăm. Mai Ly mở mắt nh́n thấy hai con đang đứng kề bên, nàng thấy an ủi vui lên. Nằm nhà thương thay v́ một tuần, nhưng Mai Ly xin bác sĩ cho về sớm hơn ba ngày, sau khi mổ xong đau đớn vô cùng, nhưng từ từ cũng giảm.

    Đến ngày 20 tháng 6 năm 1980, các con của Mai Ly nghỉ hè. André lái xe sang Paris rước ba mẹ con nàng qua Liège xem chỗ ở. Nơi đó là một lâu đài nho nhỏ có ba mươi lăm pḥng, một cái vườn rộng mênh mông chẳng biết bao nhiêu mẫu tây. André dẫn ba mẹ con Mai Ly đi lựa giấy dán pḥng theo ư muốn, ở đó ba ngày rồi trở lại Paris, André cho tiền Mai Ly đóng để vượt lái xe lại, v́ ở với chồng, ông không cho Mai Ly lái, mặc dầu nàng đă có bằng lái từ lâu và đă từng lái xe ở Sài G̣n.
    Bấy giờ giữa André và Mai Ly là hai kẻ "cần nhau". Cuối tháng Bảy là Mai Ly dọn luôn qua Bỉ. Trong lúc ấy, Mai Thu và Mai Lan c̣n ở trong nhà nàng. V́ Mai Trinh đă dọn đi trước đó không lâu. Đêm đêm Mai Ly nh́n Đức Mẹ Lộ-Đức (Lourdes) cầu nguyện, xin Mẹ độ dùm Mai Thu và Mai Lan có nơi nương tựa, Đức Mẹ mà Mai Thu đă đem ra để trên T.V. Thật linh ứng, sau đó hai cô bạn có chỗ nương thân trong tháng Tám. Hú hồn ! Mai Ly nhẹ người và giao nhà đúng hẹn với Jean-Jacques. Qua Liège bắt đầu xin trường học cho hai con. Hữu Trí th́ André đề nghị cho vào nội trú, mỗi hai cuối tuần mới được về nhà, c̣n Mai Tâm học chung với Benoît con trai út của André, François th́ học nghề chăm sóc ngựa ở Namur.
    Sống êm đềm được hơn sáu tháng. Bắt đầu sóng gió lại nổi lên. V́ bà Mẹ của André ghen với Mai Ly, bà thường đuổi Mai Ly đi trong lúc André vắng nhà. Bởi công việc hằng ngày Mai Ly phải gặp bà ở quận Huy, nàng lo việc ngân hàng, bưu điện, thư từ cho hăng. Đi chợ cho mẹ André, đưa rước Benoît và Mai Tâm đi học, sáu giờ sáng Mai Ly đă thức rồi. Nhưng nào được yên, v́ André và Hữu Trí không ưa nhau, mỗi khi rước Hữu Trí về nhà là Hữu Trí nói :
    - Nữa. Về căn nhà ma này hoài, con ghét quá !
    Mai Ly nghe tâm hồn rụng rời, muốn hết niên học trở về Paris, nhưng nàng nghĩ Mai Tâm chắc hạp với André nên nàng cố dụ Hữu Trí ráng ở trong trường vài năm, không ngờ một chiều cuối tuần Mai Tâm hỏi :
    - Mẹ à ! Bữa nay thứ Sáu, André về nhà hả mẹ ?
    - Ờ, th́ André đi làm xa trong tuần, c̣n cuối tuần th́ về với tụi ḿnh.
    Mai Tâm nhơng nhẽo nói :
    - Sao André không đi luôn đi, về đây làm chi ?
    Mai Ly nghe tim ḿnh đập mạnh, nàng nói với con :
    - Trời ơi ! Th́ nhà nầy là của André, André phải về chứ !
    - Con muốn André đi luôn !
    Mai Ly thấy không xong rồi, cả hai đứa con của nàng đều không ưa André. Trong lúc đó J.J. đă bán nhà có chia tiền cho Mai Ly, nàng liền mua căn nhà nhỏ ở đường Lecourbe gần Lycée-Bufon. Mai Ly cố ư mua ở khu đó, v́ sợ trở về Paris ở khu khác không tốt bằng khu này, nàng lo xa. Dần dà đă hơn một năm, Hữu Trí không thích ở nội trú nên t́m đủ mọi cách làm cho nhà trường đuổi ra. Mai Ly phải chạy đôn, chạy đáo để xin trường khác, nhờ gặp được ông Cha ở Huy, ông rất từ tâm và thông cảm hoàn cảnh của Mai Ly, ông bằng ḷng chấp nhận Hữu Trí vào ở nội trú, và được gặp Mai Ly gần như mỗi ngày, v́ Benoît và Mai Tâm học chung trường, Mai Ly rước hai đứa kia mà nh́n thấy Hữu Trí đứng vẫy tay sau hàng rào, ḷng Mai Ly nghe đứt từng đoạn ruột. Một hôm Mai Ly hạ ḿnh năn nỉ André cho Hữu Trí về nhà cùng với hai đứa kia. André nói :
    - Anh có thể cho nó tất cả những ǵ nó muốn, chớ anh không cho được trái tim của anh.
    Mai Ly nghe giận điếng người, nàng muốn đạp cho André nhào xuống lầu, nhưng nàng không đến đỗi như thế, nàng nói hỗn :
    - Đồ khốn nạn ! Đồ bất nhân ! Ỷ có tiền phải không ? Hè tới chúng tôi trở về Paris !
    Lần đầu tiên, André mới thấy Mai Ly giận dữ, và c̣n chửi chàng nữa, chàng cũng cáu lên :
    - Tôi lo cuộc sống các người như vầy. Các người c̣n muốn ǵ hơn nữa. Tôi chấp em đó. Đố em dám trở về Paris !
    Mai Ly thấy rơ hiện tướng của André rồi, và ngược lại André cũng thấy rơ bộ mặt của Mai Ly. Sau cơn căi vă ấy, Mai Ly âm thầm lo liệu giấy tờ để trở lại Paris. Nhưng trước khi đó, Mai Ly có nói với hai con :
    - Nè, các con, ḿnh trở về Paris, nhà của ḿnh như cái hột quẹt, không bằng cái pḥng của tụi con ở đây đó, các con nhớ nhé !
    Hữu Trí và Mai Tâm nghe nói trở về Paris cả hai đều mở mắt lớn mừng reo, Hữu Trí nói :
    - Mẹ à ! Nhà nhỏ là nhà của ḿnh, chứ cái nhà này là của người ta, là Lâu Đài ma !

    (Chương 5 "Mai Ly III")

    Kể cho Anh nghe chút đó...

    .................... ...............





    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 11/5/2005 9:08:07 AM >


    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

  3. #13
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!

    24.9.2005
    "... Rồi Thượng Đế khiến xuôi đưa đến một chuyện rất hy hữu trên đời. Thừa cơ hội ấy, em đem Anh ra khỏi cảnh thù hận... và từ đó Anh sống hạnh phúc êm đềm."

    *
    Anh,

    Xuân-Hạ giao mùa, vào đầu tháng 6 năm 1984, miền Nam nước Pháp đă bắt đầu nắng gắt... Anh và em đi xuống Tỉnh Perpignan để gặp vài khách hàng. Chúng ḿnh ở khách sạn "NOVOTEL". Hôm ấy ḿnh ăn cơm trưa xong, em nh́n ra sân thấy trời nắng đẹp. Em lên pḥng thay áo tắm ra piscine thoa kem ngồi phơi nắng. Anh cũng lên pḥng thay quần sọt lang thang đi xuống tay cầm tờ báo "Figaro". Anh đến bàn có vươn dù, ngồi đọc báo. Bất chợt, em nh́n sang thấy hàng chữ lớn phía sau :"... Thay mặt Thượng Đế, vợ chồng chúng tôi đồng ḷng tha thứ cho... người đàn ông trẻ (un jeune homme) đă giết con gái "duy nhứt" của chúng tôi...".
    Em muốn toát mồ hôi lạnh, vội vàng cḥm tới :
    - Anh cho em mượn tờ báo coi !
    Anh giật ḿnh, không biết chuyện ǵ ? V́ Anh chỉ lo đọc ba cái tiền tệ, cổ phần thế giới (CAC40 = Stock = Cổ phần...) của Anh thôi. C̣n những tin tức khác Anh ít khi đọc - Anh nghe em nói mượn tờ báo, Anh liền hỏi !
    - Cái ǵ mà em hoảng hốt dữ vậy ?
    - Không. Không. Em không có hoảng hốt... mà... mà tuyệt vời ! tuyệt vời ! Trời ơi ! Hay quá ! Hay quá !...
    Anh trao cho em tờ báo, em cầm lên mà hai tay em run run, từ từ đọc... Đọc xong em quay sang nh́n Anh và thương Anh vô cùng, em nói :
    - Anh xem nè ! Hai vợ chồng ông bà... người Ḥa Lan này (chỉ h́nh), ra Ṭa Đại H́nh nói lời tha thứ cho kẻ đă giết con của ông bà ta đăy - Anh đọc đi...
    Anh liền hỏi em :
    - Tại sao họ lại làm được cái chuyện đó ?
    - Th́ đây nè, Anh đọc đi !...
    - Em đọc lớn cho Anh nghe ...
    Em cười cười :
    - Được rồi, em đọc đây :
    "... Chú rể tương lai, giết chết vị hôn thê bằng dợi dây băn-đờ-rôn để thắt nơ thắt tuội cho những chiếc xe hoa đến dự đám cưới ngày hôm sau... Hôm qua ra Ṭa Đại H́nh, Cha Mẹ cô gái đều đồng ḷng tha thứ tội cho cậu rể "hụt" - Ông Bà... đứng lên biện hộ cho tội nhân giết con gái ḿnh, bằng những lời thực tế và hiếm có ai có thể làm được chuyện này ở trên thế gian. Đây lời là những lời nói rất b́nh tỉnh - đầy ḷng vị tha của Ông Bà... "... Chúng tôi biết chắc chắn, con gái của chúng tôi phải làm một điều ǵ cho cậu... đau đớn ghê gớm lắm, nên cậu... mới giết con tôi - Chớ không bao giờ khi không mà cậu... làm chuyện này... ".
    Em kể tiếp nữa nè :
    "Tiếng vỗ tay ầm lên cả căn pḥng có khoảng hơn 1 trăm người đến theo dơi...
    Ông c̣n quay sang về phía gia đ́nh và thân hữu của tội nhân, gật đầu như có ư xin lỗi. Ông ngước mắt nh́n lên trần nhà và nói tiếp : "Vợ chồng chúng tôi, xin thay mặt Đức Chúa Trời hoàn toàn tha thứ cậu... Cậu không có lội ǵ cả. Xin Thiên Chúa hăy rước linh hồn con gái tôi về với Nước Chúa...". (tác giả tạm dịch từ Pháp ngữ).

    Em nh́n thấy Anh im ĺm mà hai hàng nước mắt tuôn rơi - Em biết Anh đang nghĩ đến P, con trai duy nhất của Anh.
    Cơ hội ngàn vàng em không thể nào bỏ qua được. Em cố gắng giải tỏa nỗi căm thù Anh mang nặng với S ra khỏi ḷng Anh. Em kéo ghế xít lại gần sát bên Anh, và em ôm mặt Anh hôn lên đôi mắt, đôi mắt Anh lúc nào cũng buồn buồn và có gờn gợn nỗ thù căm.
    Bắt đầu em giảng giải :
    - Anh hăy nên tha thứ cho S - P, con trai Anh quyết ḷng tự tử chết là để chứng minh t́nh yêu bất diệt của nó cho S - Trên cơi đời này, P có tất cả nhưng chỉ thiếu S là đời nó không c̣n ư nghĩa ǵ để sống nữa.
    Anh vẫn im lặng, mà nước mắt cứ tuôn. Em nắm cơ hội này, nói tiếp luôn :
    - Anh c̣n nhớ năm rồi chăng ? Anh cũng lụy t́nh vậy... P giống Anh lắm đó (?)... Năm rồi, v́ Anh quá yêu em, Anh như thế nào, Anh c̣n nhớ không ? Nay P v́ t́nh mà chết. Em rất khâm phục P - và em thường khâm phục bất cứ trai hay gái mà dám chết v́ "t́nh" - Và đây, ngày hôm nay có sự việc này, câu chuyện đầy thương tâm, tràn trề ḷng nhân mà gia đ́nh nạn nhân lại thâm hiểu; v́ sao mà xẩy ra án mạng như thế, thật là "hy hữu" đó Anh ! Cha Mẹ của cô kia tha thứ kẻ giết con của ḿnh, họ tha thứ được - C̣n đàng này P, con Anh nó tự hủy ḿnh để chứng tỏ là P yêu S nhất đời...
    "Đời Anh Không Có Em Là Đời Không C̣n Ư Nghĩa Để Sống Nữa... ".

    Em để ư thấy Anh đưa ánh mắt nh́n về phía xa xăm, như đang suy nghĩ... Em đoán, có lẽ Anh nói thầm với con trai ḿnh : "Ph. ơi ! Ba đă hết thù người yêu của con rồi !.
    Thật sự từ đó đến sau này (hơn 20 năm) Anh không c̣n nhắc tới S, và không c̣n đ̣i bóp cổ S nữa.
    Tạ ơn Trời Phật !
    ......




    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

  4. #14
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!
    26.9.2005

    Anh,

    Đêm qua, trời khuya vắng lặng, em nghe ngoài hiên mưa rơi tí tách, trạnh nhớ cái đêm Anh và em được vợ chồng H và N mời ăn tiệc trong lâu đài "D'Artigny" mà ḿnh lại ngủ ngoài đường... Đó là một kỷ niệm không bao giờ phai mờ trong đời em. Chắc chắn Anh cũng nhớ măi măi !
    *
    Hè năm 1984, vợ chồng H và N từ bên Đức (Hamburg) đi nghỉ mát ở Nice cùng 2 đứa con gái của H, và có mời Thiên Kim, con của em đi chung. Gia đ́nh H dừng chân nơi lâu đài "D'Artigny". Trong lúc đó, Anh và em cũng đến tỉnh Angers (miền tây nước Pháp) làm việc, và sẽ đi Orléans hôm sau. Nhân tiện, H và N mời hai đứa ḿnh ghé lâu đài dùng cơm tối rồi đi Orléans luôn.
    Ngày hôm ấy, hai đứa ḿnh đi chụp h́nh hoa-trái trong vùng "Main et Loire" cả ngày mệt đừ. Chiều về, em lo tắm rửa sửa soạn trước, rồi tới phiên Anh vào nhà tắm... Em nghe Anh ca hát yêu đời lắm... Anh mở nước chảy ào ào trong bồn tắm... Khoản 15 phút rồi ngưng lại - bỗng em cái rầm... Anh hét lên... Ô ô ôi... rồi im ĺm... Em vội vàng chạy vào (cũng may là Anh không khóa cửa nhà tắm) thấy mặt Anh tái nhạt, nói không ra lời... (V́ Anh trợt chân đầu gối đập vào thành bồn tắm "Baingnoire")... Em hết hồn, nhanh nhẹn d́u Anh lên giường và lấy "Lotion" đổ vào đầu gối thoa bóp... Em tưởng đầu gối của Anh nát biến rồi - nhưng chừng 10 phút sau cơn đau dịu lại Anh đứng dậy đi cà nhắc... Thế là qua tai nạn nhỏ.
    Em nh́n đồng hồ thấy hơi trễ... Em hối Anh sửa soạn nhanh lên - V́ từ Angers tới lâu đài "D'Artigny" ở gần "Tour" lái xe phải mất hơn một tiếng đồng hồ. Người ta mời ḿnh 8 giờ tối, mà giờ này gần 7 giờ rồi...

    Đêm ấy, em mặc chiếc áo dạ hội bằng lụa tơ màu gạch tôm, hở cổ, hở lưng, choàng khăn san mỏng màu vàng lợt. C̣n Anh mặc bộ Âu phục "Smocking" màu xanh đậm, trông thật bảnh trai và quí phái vô cùng...
    Xong xuôi, em uống parking lấy xe chạy lên... V́ chân Anh bị đau, em phải cầm tay lái - Ô là la ! Em lái th́ chậm như rùa ḅ... Nhưng biết làm sao bây giờ ? Tuy chạy chậm rồi cũng tới nơi. Vừa quẹo vào sân lâu đài... Em đă thấy vợ chồng H và N, M, L (2 con gái của H) và Thiên Kim (con gái của em) đứng chờ trước cửa... Gặp lại nhau, tay bắt, mặt mừng, tươi cười niềm nở và hôn nhau theo lối Parisienne... Rồi theo gót những cậu bồi bàn dẫn vào nhà hàng bên trong.
    *
    Bữa tiệc sang trọng, ăn những món mỹ vị cao lương của Pháp và uống toàn là rượu "Champagne Dompérignon".
    Đang ngồi ăn, tṛ chuyện vui vẻ tưng bừng, em nh́n đồng hồ đă hơn 11 giờ đêm, em nhắc Anh :
    - Anh à, Anh nên gọi cho khách sạn "Mercure" ở Orléans nói là ḿnh sẽ đến trễ đi.
    Anh nắm tay em và nói :
    - Cô thơ kư có đánh Télex... và khách sạn cũng đă xác nhận đàng hoàng, Anh có đem theo copie, chắc chắn khách sạn phải giữ pḥng cho ḿnh - Em đừng lo...
    .............

    Bữa tiệc xong đă hơn nửa đêm, 3 Cô "Công Chúa" đă lên pḥng lâu rồi. H và N kéo Anh với em đi ḷng ṿng trong lâu đài để chiêm ngưỡng những tấm tranh và những chiếc b́nh sứ cổ xưa... Lúc đó ngoài trời đang mưa, em hơi nóng ruột v́ phải lái xe hơn một trăm cây số đi Orléans. Hơn nữa, Anh và em đứa nào cũng uống Champagne, em đă hơi ngà ngà và nói :
    - Anh à ! Ḿnh phải đi, trời khuya quá mà c̣n có mưa nữa.
    Anh tươi cười trả lời:
    - Không có sao đâu. Em hay lo quá vậy ?
    Tuy, Anh nói vậy... nhưng rồi Anh cũng nghe lời em, nói chào tạm biệt với vợ chồng H và N.
    *
    Trên xa lộ (?) đi Orléans mưa gió mịt mù. Em không dám lái nhanh (có lẽ em chạy 20 cs/giờ) - Đến nơi hơn 3 giờ sáng - em đậu xe đàng hoàng, Anh và em khệ nệ đem thùng phụ tùng và máy chụp h́nh cùng hai valises vô khách sạn. Em ngồi pḥng khách chờ Anh ghi tên và lấy ch́a khóa pḥng... Em thấy sao lâu quá, bèn đi tới th́ mới hay là pḥng ḿnh chú gác-gian đêm đă cho người khác mướn. Chú ấy đang gọi hỏi những khách sạn "Mercure" coi c̣n pḥng trống không ? Nhưng đâu đâu cũng đầy nghẹt hết. V́ Orléans đang có triển lăm (?) lớn.
    Anh giận chú gác đêm lắm - nhưng không lẽ đánh chú sao - Đành phải đi t́m khách sạn khác - Ḿnh có ghé ngang khách sạn "Sofitel", Anh vào hỏi, em nh́n thấy chú gác đêm lắc đầu, em thấy là không có pḥng rồi - Em lái ra khỏi Orléan - nhắm hướng tới Bloire (cách Orléans 50 cây số), hy vọng nơi đó sẽ có pḥng. Thật không tưởng tượng được - Vô "Mercure" cũng hết pḥng, vào "Novotel" cũng không c̣n pḥng trống. Khát nước quá, trở vào "Novotel" mua chai nước "Vitel" uống - Chú gác đêm tặng chai nước không lấy tiền. Em nghĩ, chú thấy tội nghiệp cho hai đứa ḿnh quá - Ṿng tới ṿng lui mấy tiếng đồng hồ - Em thấm mệt - cuối cùng đậu xe trong băi đậu của khách sạn "Novotel" để nghỉ mệt. Ngoài trời vẫn mưa rỉ rả... Anh dựa đầu vào ghế ngáy kḥ kḥ - C̣n em th́ ra băng sau nằm nhắm mắt mà thao thức bực bội - V́ những giọt mưa tí tách, lộp độp trên mui xe làm em không thể nào ngủ được ... Bỗng dưng em mắc tức cười... rồi nhớ lại chuyện "Vua Giả - Vua Thật" chẳng ai phân định được rỏ ràng - Hễ mặc áo thêu rồng là Vua, c̣n mặc áo rách là ăn mày... C̣n Anh và em là dân-thường mà vào lâu đài, nơi vua chúa đă từng ngự để dự tiệc vui. Đêm ấy, Anh và em ăn mặc thật diêm dúa mà phải ngủ ngoài đường (băi đậu xe).

    Anh ngủ được khoảng hai tiếng đồng hồ - giựt ḿnh thức dậy. Em cũng mở mắt... (?). Anh cười và nói :
    - Bây giờ ḿnh trở lại Orléans, vào khách sạn "Sofitel" coi đêm qua có ai bỏ trống không ?
    Em liền nói :
    - Đêm qua ḿnh có ghé rồi mà !
    - Nhưng Anh nghĩ sẽ có người không đến, mà ở đây nó đàng hoàng hơn đàng kia. Nó giữ pḥng...
    - Ok !
    Tới nơi, Anh xuống xe vào hỏi - Em cũng nghĩ là có pḥng cho nên em đi đậu xe đàng hoàng. Khi Anh trở ra, em thấy mặt Anh tươi cười nh́n em, Anh gật đầu.
    Thế là hai đứa ḿnh khệ nệ đem đồ đạc lên pḥng...

    Đă hơn tám giờ sáng, Anh vội vàng đi tắm và thay quần áo khác để đi hội họp cho đúng giờ. Em th́ ngủ cả ngày hôm ấy.

    Nghĩ cũng tức cười - Ăn uống như vua chúa mà ngủ ngoài đường. Tại v́ Anh quá ỷ y. Từ đó về sau, Anh sẵn sàng nghe gần như tất cả những ǵ em khuyên.
    Anh thường âu yếm và nói với em :
    - Em là Thiên Thần (Ange) của đời Anh.
    Em nháy mắt, cười duyên :
    - Chắc đúng vậy !
    ............



    Château D'Arigny


    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 9/25/2005 3:33:18 PM >


    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

  5. #15
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!
    21.3.2006

    Bất chợt tâm hồn em như đang lênh đênh giữa muôn trùng sóng biển...?!
    Em biết hôm nay Anh ráng đi ra mồ của Phil. con trai duy nhứt của Anh đă "Chết V́ T́nh" 22 năm qua - mà rơi đôi ḍng lệ nóng từ đáy ḷng của t́nh Cha thương nhớ con. Em xin chia sẻ cùng Anh. Cho em gởi đóa hoa hồng trắng đến Phil. C.
    ........
    Em đang nằm nhắm mắt và nghĩ đến Anh thật nhiều, tiếng điện thoại reo...
    ... Anh gọi... Giọng nói đứt khoản và run run... Mới mấy ngày nay Anh "bỏ" ăn mà đă sụt 3 kư lô rồi... BS đang nghi là, Anh bị bệnh "Trầm cảm = Suy nhược thần kinh = Dépression nerveuse". Quái lạ ! Tâm tánh Anh rất lạc quan luôn vui nhộn... Anh luôn làm bổn phận ngưới chồng, người Cha... Và... "Ngướ T́nh Tuyệt Vời" của em mà sao lại lâm vào căn bệnh này ???
    A, ha ... Biết đâu trong thâm tâm của Anh "hối hận" mà Anh không hay ? V́ Anh đă "Ngoại T́nh" với Tata hơn 23 năm nay chăng ? May phước là em khuyên Anh hăy lo gia đ́nh trước, rồi sau đó mới tới em... Anh đâu có làm khổ Tata... Em t́m đủ mọi cách không cho Anh gạt gẫm Tata mà... Anh nhớ không ? Nhiều lần Anh muốn lên Paris cuối tuần để nhập cuộc những yến tiệc mà em là người tổ chức - Nhưng em cương quyết, gần như "cấm" Anh không được lừa dối Tata nhiều nữa. V́ trong tuần Anh có thể nói Anh đi họp hội th́ cũng có lư đi - Nhè cuối tuần mà hội họp ǵ ? Thật sự, Anh là người đàn ông không "sợ vợ" - Và Anh cũng chẳng hề "sợ" ǵ em - Anh nễ em, Anh yêu em, nên nghe lời em. V́ em khuyên đúng lư với "đạo đức" quá. Em thường đặt em vào địa vị Tata bị chồng "cặm sừng" th́ sao đây ? Nhưng Tata nào hay biết - Tata ngây thơ và luôn nghĩ chồng ḿnh tuyệt đối chung thủy với ḿnh... Nhờ tâm hồn Tata như thế, nên Bà sống hạnh phúc - sức khỏe thật khỏe và tươi trẻ hơn tuổi nhiều - Anh có thể tưởng tượng ? Tata 74 tuổi mà c̣n lái xe đưa chồng đi Bác Sĩ - Lúc Anh đau bệnh, Bà lo từ trong đến ngoài. Chỉ có lau chùi, cắt cây, cắt cỏ là Anh mướn người thôi.
    Con người sống hồn nhiên sẽ được mạnh khỏe và "trẻ măi không già". Em thán phục những người đàn bà hiền như Tata. Hiền lành, tâm hồn không có d́m ư nghĩ xấu cho chồng, nên không t́m ṭi moi móc. Tata tin tưởng chồng 100%... Nên đời của Bà sung sướng.
    Xem như em là đồng lỏa với Anh - Nhưng bao lần em muốn cắt đứt - Anh nào có bằng ḷng đâu. Riêng em không có ǵ hối hận - v́ em là người "đẩy" Anh về làm tṛn bổn phận với Tata mà.

    Mới tức thời.. Tata ra rarage lấy xe để lùi lại ngay cửa cho Anh khỏi phải đi ṿng sợ Anh mệt - Th́ trong nhà Anh bấm điện thoại cho em hay là Anh sắp đi gặp Bác Sĩ...
    Bây giờ để tự cứu Anh, th́ Anh phải "Thú Tội" với Tata... Nhưng ở trong t́nh thế "kẹt"... Tata hiền lành, ngây thơ - Mà Anh nói nthật chuyện này th́ chắc chắn Bà sẽ khổ lắm lắm !! Nay Tata đă 74 tuổi rồi mà nghe chuyện chồng ḿnh đă "Phản Bội" ḿnh mấy chục năm nay. Anh thấy chưa ? Hậu quả là đây nè, là ngay đời hiện hữu nè... Làm điều sai trái... Lưong tâm nó phạt ḿnh mà ḿnh không hay đó Anh à !
    Em không làm Bác Sĩ Tâm Lư - nhưng em đọc sách về Tâm Lư - Tâm Linh và Triết Lư Phật Học nhiều - Nên em hiểu chút ít... Em cũng có nghi ngờ bệnh của Anh là tại lương tâm Anh cắn rứt... Ôi, oan khiên nghiệt ngă là đây ! Và cộng thêm Anh cứ lo cho em... vấn đề "cổ phần" hùn hạp với Anh - Em giao toàn quyền cho Anh điều khiển... Nay trong t́nh thế "kẹt" Anh cũng ray rức - Mặc dù em đă nói nhiều lần với Anh rồi - là không thành vấn đề, v́ em c̣n đủ sống... Em cũng không cần thiết... Hơn 10 năm nay em đă lấy lời hơn vốn rồi.
    Phần em, em cảm thấy ḿnh không làm điều ǵ sai trái hoặc làm thiệt hại ai. Tâm hồn em thanh thản nhẹ nhàng - Ḷng chỉ có lo cho những người thân chung quanh em hiện nay đang bệnh hoạn, trong đó có Mẹ của em và Anh.
    Em luôn ghi nhớ t́nh Anh. Cầu mong Anh mau b́nh phục.....
    ......


    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 3/21/2006 10:46:17 AM >


    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

  6. #16
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!

    22.3.2006
    Ngày mất Mẹ, nỗi buồn to lớn nhất trong đời người !!!


    Anh,

    Trời hôm nay buồn, buồn như tiễn người đi về cơi xa xăm...!! T́m được cho Anh đóa hoa hồng đỏ thắm này...
    Bây giờ em chẳng c̣n tinh thần để nói ǵ vói Anh nữa... Ḷng vẫn nghĩ đến Anh... Em ráng nhớ những kỷ niệm vui của chúng ḿnh mà em không viết lên nổi. Thôi để chờ xem ?!

    .......

    Anh ơi ! Không ngờ lại là tiễn Mẹ em đi - Bây giờ em thật sự "mồ côi" Cha lẫn Mẹ rồi ! Buồn quá !!


    23.3.2006
    Anh,

    Anh vẫn chưa hay Mẹ em "đi" ! Mẹ em đă an phần... Bây giờ c̣n Anh ?! Và rồi tới phiên em ! Em đạt được sỡ nguyện là một lời hứa lo chu toàn cho Mẹ em từ thuở 18 tuổi. Nhưng thất bại chuyện khác... V́ mỗi năm đều hẹn Mẹ : "năm sau con sẽ trở về...". Trong 12 năm th́ nay Mẹ đă ra người Thiên Cổ - Em biết Mẹ em không trách em - V́ 12 năm trước Mẹ em bệnh nặng Bác Sĩ cho toa mà bên Sài G̣n không có thuốc - Gia đ́nh gởi toa qua cho em. Em liền chạy đi mua - nhưng người ta không dám bán - V́ loại thuốc quá đặc biệt "bệnh khô phổi" rất hiếm ai bệnh nên thuốc rất đắc tiền. Em bèn đến một nhà thuốc Tây quen - Vào năn nỉ cậu T. Dược Sĩ,... cậu siêu ḷng chịu bán thuốc cho em... Mua được thuốc - Em liền đi t́m người lo Visa và lấy máy bay cấp tốc - trong ṿng 36 tiếng đồng hồ, là em bay trở về Sài G̣n gặp Mẹ - Về đến nhà nh́n Mẹ em ốm, da xạm xuống màu như cục than đen - V́ đă mất 16 kư lô rồi (trong khi mẹ em b́nh thường không có mập) - Nhờ em đem thuốc về kịp và có lẽ cũng nhờ tinh thần vui - nên Mẹ ăn ngon và mỗi ngày lên nửa kư lô... Mẹ rất bằng, và Mẹ có nói : "Con về được kỳ này, mai mốt Má có chết Má cũng toại nguyện". Em "biết" em sắp làm ǵ ? Nên không ngần ngại nói với Mẹ : "Má nh́n ngay mắt con nè - Má nhớ là mai mốt có chuyện ǵ Má đừng ước phải chi có con... nha !". Má nh́n em và gật đầu liền. Từ đó đến nay đúng 12 năm nguyên con Giáp. Bây giờ thuốc men, Bác Sĩ đầy đủ không thiếu thứ nào cả. Cũng may "biết" là trước em khó trở về - bên này em chỉ có bổn phận gởi tiền về lo cho Mẹ; cơm_ăn_áo_mặc đầy đủ. Em chỉ có thiếu là hầu hạ Mẹ em thôi. Giờ cuối cùng ai lo cho Má là em tặng cái nhà đó... Chính người Anh Thứ Ba lo cuối, và em giữ lời hứa ấy. Như thế là tṛn vẹn cả rồi Anh à !
    ........
    Nghe sao nặng oằn và đau nhói bên ngực trái... Em chẳng thiết ǵ nữa đâu.
    Nhưng em cũng có niềm an ủi rất to lớn là bạn bè quen biết gần khắp 5 Châu - trên các Diễn Đàn "NET" - Các bạn vào DĐ chia buồn, người đánh điện thư, người gọi điện thoại, hoặc thư riêng chia nỗi buồn "MẤT MẸ" của em - Đôi khi em chơi trên Diễn Đàn, em cảm thấy t́nh người y như thật ở ngoài đời. C̣n những người bạn ở ngoài đời. Em mới cho Beth-Lan biết thôi. Để từ từ rồi em sẽ cho biết. Em hơi mệt rồi !
    ........
    Cầu mong Anh sớm b́nh phục... C̣n nếu không ... Ai ai cũng lần lượt "trở về cát bụi" chung một đường.
    .........



    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 3/23/2006 8:12:34 PM >


    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

  7. #17
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!

    27.3.2006

    Anh,

    Có lẽ hôm nay em mới thấm buồn Mẹ em mất... Nỗi buồn da diết.. tim ḷng quặn đau từng cơn Anh à ... Phải chi em ngủ một giấc b́nh yên là sung sướng biết mấy... Nào đâu dễ phải không Anh ? Biết rằng em đọc học về TÂM LINH Phật Học cũng thấm nhuần ít nhiều - Nhưng em vẫn là NGƯỜI TA mà !
    H́nh như tinh thần của em nó đang tuột xuống thật thắp rồi... Chán nản quá...
    Em rất trông tin Anh...
    3/27/2006 1:59:17 AM

    ..................
    3/27/2006 5:46:40 AM

    Anh,

    Em đang nghĩ đến Anh mà nghe ḷng buồn vô hạn. Chuông điện thoại reo - Em nhấc lên :
    - A lô !
    Giọng nói yếu yếu :
    - Anh... đây !
    - Anh ! Bác Sĩ nói ǵ ?
    - Chưa t́m ra ra chính xác con bệnh.
    - Anh có ăn được không ?
    - Không !
    - Anh mất mấy kư lô rồi ?
    - Trong ṿng 10 ngày nay, Anh đă mất 8 kư lô rồi, em à !
    Em thốt lên :
    - Trời !
    Anh thều thào nói tiếp :
    - Sức Anh yếu lắm.... Anh đi... không tới 10 thước đă muốn quỵ...xuống rồi ! May mắn là Tata c̣n khỏe - nên đưa Anh đi đây đi đó !
    Em nghe chết điếng người, im ĺm....
    .............
    Bất chợt em oà lên khóc nức nở.... Anh vỗ về...:
    - Em nín đi, đừng khóc nữa... Hăy hy vọng...
    ....... Em tiếp tục khóc... Rồi nói trong nghẹn ngào :
    - Vâng ! Em nín rồi.
    Nghe Anh thở ra nói giọng yếu :
    - Suốt hơn 23 năm, lần đầu tiên Anh mới nghe em khóc với Anh.
    - .... !!
    - Lúc nào em cũng vui cười tươi mát - Chỉ thỉnh thoảng Anh thấy đôi mắt em gợn buồn nh́n xa xăm...
    Anh lại thở ra... Em lấy lại b́nh tĩnh......
    Anh nói với em như những lời trăn trối sau cùng... :
    - Thứ Tư Anh sẽ vào nhà thương... Chẳng biết có c̣n gặp lại em không nữa ?
    - Em lại tiếp tục nghẹn ngào vừa nói vừa khóc :
    - Có lẽ mấy ngày nay em đèn nén, không dám khóc khi nghe tin Má em mất. Nay lại nghe tin Anh như thế nay mà em không thể nào cầm được nước mắt Anh oi ! Em khóc với Anh trước - Nếu những ngày tới khi Anh "Trả Nợ Đất" em làm sao biết được - Bây giờ em kỳ hạn đúng hai tuần - Nếu Anh không cho tin Anh... th́ kể như Anh đă "Đi Về Nước Chúa " rồi vậy ! Và, khi em biết Anh đă "đi" th́ sẽ không khóc mà chỉ cầu nguyện để tiễn linh hồn Anh nhẹ nhàng ra "đi" thôi. Em có linh cảm là kỳ này Anh không thể "thoát" khỏi rồi. 10 năm trước Anh thoát được "ung thư"... - Kỳ này chắc chắn Anh cũng bị "ung thư" trở lại nhưng chưa t́m "ung thư" ở đâu thôi. Theo em biết nhờ có đọc sách về sức khỏe... Hễ con người ta hay là con vật, một khi đă "bỏ ăn" là "Đất sẽ ăn" hà !
    Em liên tưởng Anh đang mệt lắm :
    - Thôi, em nói nhiều quá rồi - Anh nghỉ ngơi nha !
    Giọng Anh run run :
    - Cuộc sống của em có đấy đủ tất cả há ! Em ráng bảo trọng và giữ ǵn sức khỏe. Anh yêu em măi măi ngàn đời "vĩnh cửu"... Vào nhà thương Anh sẽ gọi cho em tin. Hôn em ngàn lần... và chào em !
    Em chờ Anh cúp điện thoại xong,..... em vật ngướ trên giường khóc cho thỏa thích... Và tự nhủ :
    - Anh ơi ! Em tiên liệu trước rồi - Và em phải chuẩn bị tinh thần để "đưa tiễn" Anh nữa đây ! Lần này em không hy vọng ǵ nữa cả - 10 năm trước em có nhiều hy vọng nên Anh thoát được - Nhưng kỳ này... Trời ơi !...Thôi... Đành chấp nhận rồi Anh ơi ! Chỉ c̣n chờ phép lạ ! Nhưng sẽ không có phép lạ cho Anh lần thứ hai đâu !
    Ư, mà tại sao lại không có phép lạ nữa hả Anh ? Vậy chúng ta hăy giữ vững "NIỀM TIN" và "HY VỌNG" Anh nha !
    Chuyện t́nh của đôi ta đẹp hơn tiểu thuyết Anh nhỉ ! Và, có lẽ chưa có hoàn cảnh nào giống hoàn cảnh của chúng ḿnh ??? Người vợ hiền không hề hay biết chồng ḿnh "Ngoại T́nh" hơn 23 năm ! Đến giờ phút "sắp" cuối đời vẫn yêu "cô nhân t́nh bé nhỏ" như thuở ban đầu. Nhưng vạn sự là do em vẽ vời để Anh trở về nguyên cái h́nh xác phục vụ cho Tata từ đó. Tata hưởng được biết bao hạnh phúc - C̣n em nh́n Anh hạnh phúc em cũng vui lây - Nhưng chỉ có Anh... Chỉ có Anh là người Người ôm trọn nỗi khổ - v́ có một vài lần Anh mơ ước được sống chung với em - Em đều "đánh bạt" ra và + thêm những lời "giảng" Đạo với Anh - Làm Anh phải ngồi êm ru mà lắng nghe những ǵ em khuyên... Em biết, trái tim của Anh đă trao trọn cho em...
    C̣n biết bao kỷ niệm đẹp của hai chúng ḿnh Anh hỡi ! À, hồi năy Anh thều thào nói : "Em hăy ǵn giữ những kỷ niệm đẹp của chúng ḿnh..."... Hic hic
    Em luôn măi khắc ghi t́nh Anh cho em.
    ...........


    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 3/27/2006 5:31:10 PM >


    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

  8. #18
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!

    28.3.2006

    Cánh hồng hoang dă của anh ơi !
    Từ đây em được sống tuyệt vời
    Anh mang về cắm vào lọ quí
    Cho hoa thắm xinh suốt cuộc đời...

    (Lời của Anh ngày xưa )

    *
    Anh,

    Tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên... Ḷng em buồn lại càng buồn thêm... Nhưng em không khóc nữa - V́ suốt buổi chiều hôm qua em đă khóc nhiều... Vâng ! Em phải khóc với Anh, và em khóc cho chúng ḿnh đó Anh ơi !...
    Em có những lời nói... có thể người đời cho là "lộng ngôn" như vậy : "Hễ ai mà làm cho em đau khổ đến rơi nước mắt th́ người đó mang "trọng tội" ! Bởi con người của em không dễ dàng rơi nước mắt. Có lẽ em thường "khóc khô không lệ" chăng ? Chắc là không sai ?! V́ hồi nhỏ (trước 30 tuổi) em đă khóc quá nhiều rồi.

    Hồi tấm bé, mới lên 5 tuổi - đă có khóc thét lên điếng người khi tiếng súng nổ vào Ba em làm Người ngả quỵ ngay bồ lúa... Nếu nghĩ tới, nhắm mắt lại th́ h́nh ảnh kinh hoàng đó hiện lên trong trí óc em liền - Hai năm sau, tiếng khóc gào lên mặt mày tím ngắt, cả người cứng đơ là ngày Mẹ em đi lấy chồng - lúc em mới 7 tuổi - lần đầu tiên "MẤT MẸ". Tuổi c̣n thơ mà đă trải qua 2 lần mất mát lớn lao - Từ đó Mẹ và em "Sanh Ly) - Măi đến tuần vừa rồi (23-3-06) em "MẤT MẸ" lần thứ hai - Kỳ này th́ vĩnh viễn "Tử Biệt" mất luôn rồi. Cầu nguyện cho hương linh Mẹ em được nhẹ nhàng "Trở Về Tây Phương Cực Lạc".
    Anh biết không? Hồi nhỏ khi Mẹ em đi "tái giá" - Th́ đời em bơ vơ ! Ai đánh, ai mắng, ai nhiếc mặc ai - em lầm ĺ chẳng chống cự. V́ trong thâm tâm em có nghĩ : Thây kệ, để "nó" đánh cho ḿnh chết cho rồi - Chắc chắn chết sướng hơn sống "mồ côi" ! Nhưng với kẻ lạ người dưng ngoài đường th́ em thường dùng đôi mắt to tṛn lồ lộ của em trợn lên nh́n họ như sư tử đang "đói" vậy đó... Chỉ có cái đầu (lư trí) của em và cặp mắt (sống động) là em thắng đối phương thôi. Em không biết gây lộn, tranh cải hay chửi lộn. V́ thế khi lớn lên đụng chạm với mọi hoàn em hay nín thinh - và luôn thuộc ḷng vài câu : "Một câu nhịn chín câu lành" "Tránh voi chằng hổ mặt nào". Thế là em nhịn, hoặc em bỏ đi chỗ khác. Em không hề có mặc cảm nhục nhả hay hèn nhác. Bé thơ... trong 10 năm qua ải ... Tuổi trăng tṛn, lớn lên "thân gái dặm trường" bơ vơ giữa "rừng đời" đầy "ác thú" này - Nếu "rủi" có tánh nhác cũng phải gọng ḿnh "bạo dạn" ráng lên để mà sống đó Anh ơi !
    ........
    Anh ơi !
    Lại một tin buồn ! Eva. vừa gọi em cho hay tin là, R.M. chồng của Patricia (bạn em) vừa mới từ trần - R.M. bị ung thư phổi đă cầm cự sáu năm nay. R.M. là nhân viên cao cấp ở trong Bộ An Ninh... Mỹ - Hồi trước R. có làm việc ở Sàig̣n. - R.M. nhỏ hơn Anh một tuổi. Pat. đă lo cho R. tṛn vẹn sáu năm nay.
    Cách nay 3 tuần lễ Pat. từ Florida (USA) có gọi về đây nói chuyện với em cũng cả tiếng đồng hồ.
    Sao trong người em hơi khó chịu. Thôi đi nằm nghỉ chút nha Anh !
    Chờ tin Anh !
    ..............


    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 3/28/2006 3:21:33 PM >


    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

  9. #19
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không

    Ngàn năm chẳng xóa, mộng ḷng há quên ?!

    2.4.2006


    Thấp thoáng bóng trăng tựa bên rèm
    Đem niềm hy vọng trong ḷng em
    Hôm ấy, tin buồn em nức nở
    Anh vỗ về lời nói dịu êm

    Em nghe cổ họng Anh nghèn nghẹn :
    "Thôi đừng khóc nữa, nính đi em"
    Từ đó đến nay không nghe tiếng
    Dù chỉ một lời, để em yên !

    *

    Băo giông tới tấp triền miên
    Chất chồng bao nỗi ưu phiền trong tâm
    Nhưng em khấn nguyện Quan Âm
    Xin Ngài hộ độ thăng trầm chóng qua.

    Và niệm niệm lục tự :
    Nam Mô A Di Đà Phật
    ...................

    Anh,

    Em đă viết tuồng kiêm làm "Đạo Diễn" cho Anh và em đóng hơn 23 năm nay - th́ không v́ một lư do nào mà em làm cho "đứt phim" - Em để Anh diễn đến phút cuối cùng cho trọn vai của một người chồng "gương mẫu" há ! Anh là của Tata (vợ)... Em chấp nhận đứng đàng sau... và bắt Anh phải làm vậy vậy và vậy vậy... Tất cả những ǵ Anh làm cho Tata là v́ Anh YÊU em. Em đă từng nói với Anh : "Nếu yêu em th́ hăy yêu tất cả mọi người - Nhất là Tata...". Em thương thân phận đàn bà lắm Anh à !... Mặc dù em đă là "nạn nhân" của đàn bà - Em vẫn bênh vực đàn tối đa - Đàn bà làm cái ǵ - nói lời ǵ cũng trúng hết - Ngoại trừ lén chồng đi lấy trai "ngoại t́nh" là trật lất thôi ! Nhưng em không lên án điều ấy... Em không nhỏ mọn tiểu nhân trả thù... để trở thành "tội nhân" của đàn bà đâu. Đôi khi đàn ông có vợ "len men" đến em th́ 2 lỗ tai của họ lùng bùng nghe em "giảng đạo..." chừng vài lần là Họ bỏ chạy tuốt luốt không dám quay dầu nh́n lại em nữa h́ h́... - Xin lỗi Anh cho em cười 1 cái - Sao mà chỉ c̣n có Anh dám ở lại - nghe em "giảng..." và khuyên bảo... - Anh thật là người đàn ông đầy bản lĩnh "ĺ liều"... Nhờ vậy mới có chuyện để cho em kể lên hôm nay... - Trời thương gởi Anh đến cho em... Và Anh cũng thường nói : "Cảm ơn trời gởi em cho Anh"... Chúng ta đều tạ ơn trời !
    À, em c̣n nhớ Anh nói : "Anh có thể yêu tất cả những người đàn bà có bản lĩnh = cá tính riêng (caractère = Personnalité) hơn những phụ nữ nói ǵ cũng bằng ḷng "cúi mộp". Thế là Anh gặp ngay chốc em. Thật đúng, lúc ấy em xua đuổi Anh về với Tata... Há, em càng từ chối th́ t́nh yêu của Anh càng mạnh bạo thêm. Nhưng có lúc nửa đêm trở giấc, có lẽ lương tâm em nó vày ṿ tự hỏi (?). Em nghĩ : Ḿnh thừa sức kiếm hằng tá đàn ông, mà sao ḿnh lại đi lấy chồng của người ta ? ... Nên 2 lần em muốn dứt khoát với Anh... Bằng cách (cạo đầu trọc lóc) để Anh nh́n em mà chán chê ghê tởm... Nhưng KHÔNG. Anh năn nỉ gặp em - Khi gặp em, Anh ngồi thừ ra trên salon mà khóc như một đứa trẻ... Em cầm ḷng không đậu - Hứa 6 tháng sau sẽ để tóc và trở lại với Anh b́nh thường... Và em có hẹn với Anh : "Anh nhớ vào năm 2006 - Em tṛn đủ "60 năm cuộc đời"... Cũng không chắc chắn hay thề thốt ǵ cả... Có thể em "bỏ đời" luôn.
    Bây giờ h́nh như đang tới thời kỳ đấy Anh à ! Rằm tháng Bảy đúng 12 giờ trưa tới này là ngày giờ em chào đời đúng 60 năm. Ôi, trong "60 năm" em đă nếm biết bao thăng trầm - vinh nhục - sang hèn - lành dữ - chấp nhứt - tha thứ - đắng cay - chua chát - ngọt bùi... Em thấy đủ quá và quá đủ rồi. Em muốn thay xác "già yếu" này - Sau đó em sẽ trở lại đây nữa. Em không có điên đâu - Những lời này em đă nói hoài hoài hà. Mà thật sự em chỉ muốn em đến 50 tuổi thôi - Ai dè "lết" tới đây ?!

    *
    Em hiểu nỗi niềm riêng của Anh, ở địa vị của Anh - Anh khó mà tâm sự chuyện "T́nh Riêng" này với ai... - V́ những ông bạn đồng nghiệp với Anh... Họ đâu có thích Anh 1 vợ + thêm người t́nh nhỏ - Họ muốn Anh giống họ... Theo em thấy trong 23 năm nay... Có ông đă ba lần ly dị... Họ cứ "thay nước"... Hễ bỏ bà vợ (t́nh yêu thuở ban đầu???) bằng bằng tuổi - Đi cưới vợ thứ hai nhỏ hơn cả chục tuổi - Rồi bỏ vợ thứ hai - cưới vợ thứ ba, nhỏ hơn 15, hoặc 20 tuổi... Anh th́ chỉ YÊU có một ḿnh em mấy chục năm nay... Và nhắm mắt đóng vai người chồng tốt... Cho nên Anh bị "trầm cảm" mà sanh ra bệnh như thế này !
    Em nhớ lại, bữa hồn có cô bạn - v́ thương em - Cô bảo em nên trá h́nh = giả dạng nhờ người bạn trai nào để đưa vào nhà thường thăm Anh, với tính cách em là vợ của người đàn ông kia xem như bạn của Anh...(???)... KHÔNG. Em không làm được Anh ơi ! Em đóng rất nhiều vai nhiều tuồng, từ trên sân khấu đến ngoài đời - Nhưng đóng vai này - thấy ḷng em phát rung lên - Rủi gặp mặt Tata th́ chắc em đứng tim chết mất. Em đă giữ ǵn suốt bao năm, nay v́ chút ḷng riêng mà em làm - rủi "bễ" ra th́ ngàn đời hối hận chẳng vơi. Đành chịu như vầy nhé Anh ! Hăy sống cho người th́ tâm hồn ḿnh sẽ được nhẹ nhàng sau đó và giữ được hạnh phúc lâu dài - Em đă cương quyết chấp nhận rồi ! Ḿnh sẽ gặp nhau "Bên Kia Bờ" hay trên "chín tầng mây trắng". Rồi ḿnh sẽ nắm tay nhau trở về cơi "Ta Bà" này "giúp đời" tiếp nha Anh !
    Măi ghi khắc t́nh Anh.
    ..........



    < Sửa đổi: Việt Dương Nhân -- 4/9/2006 5:05:05 PM >


    ____________________ _________

    Niềm vui dâng tặng cho đời
    Nỗi buồn xin gởi mây trời mang đi.
    vdn

    >> Blog

  10. #20
    Member
    Join Date
    10-08-2010
    Location
    Góc Trời Tự Do
    Posts
    968

    Thư T́nh Viết Gởi Hư Không



    Giă biệt t́nh Anh ! Của César ta trả lại César !!
    Thôi, xin đừng lưu luyến mà lệ nḥa nhạt thêm !!



    Giă Biệt & Vĩnh biệt !!


    mệt mỏi quá !
    .



Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 21-05-2012, 10:28 PM
  2. Con Người ở VN không c̣n nhân tính
    By Trungthuc5 in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 15-04-2012, 11:27 PM
  3. Replies: 14
    Last Post: 27-07-2011, 01:58 AM
  4. Replies: 0
    Last Post: 28-01-2011, 04:42 PM
  5. Replies: 3
    Last Post: 12-11-2010, 01:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •